NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

-----------------------------------------------

Chương 66: Mỗi ngày hắn đều đang du lịch.

Tiêu Chỉ nói chuyện phiếm với Bạch Ngôn một hồi, đã thu hoạch được một đống tin đồn kỳ dị của đám Linh Mục. Thế là sự hiểu biết của họ về hai chữ "biết chơi" càng tăng lên, tiện thể thay đổi thế giới quan lạc hậu của mình.

Mà ngay lúc này, vòng tròn ma thuật trước mặt bỗng trở nên méo mó, sau đó hình ảnh bỗng hiện ra.

Trong hình ảnh là hai người đàn ông mặc áo bào Giám Mục màu trắng.

Một người trên 30 tuổi, trên cằm râu ria lún phún. Người kia thì già hơn một chút, có lẽ là tầm 50 tuổi, có mái tóc loe ngoe vài sợi. Chắc là họ đã được nhận quá nhiều sự phù hộ của Thánh Quang, nên có thể tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Bạch Ngôn "Ồ" một tiếng: "Anh chưa từng gặp hai người này, họ là Giám Mục đến từ địa phương à?"

Giám Mục râu ria theo Giám Mục đầu hói bước vào tĩnh thất. Ông ta quan sát cách bày biện lộng lẫy ở nơi này, còn thầm tán thưởng: "Không hổ là công trình kiến trúc số 1 Horan, hoành tráng quá. Jason, ông nhìn cái giấy dán tường này đi, đẹp hơn chỗ chúng ta nhiều lắm."

Nhưng sắc mặt của vị Giám Mục đầu hói được gọi là Jason kia cũng không hề thay đổi, bày ra dáng vẻ đã trải sự đời. Lão dùng giọng điệu hiền từ thường thấy nhất ở Blaise, nói: "Ngồi xuống đi, Abner."

Abner bĩu môi, lại lưu luyến sờ soạng bức tường có thánh huy vàng óng ánh, rồi mới ngồi lên ghế.

Jason nói: "Lần này chúng ta đến đây là có mang theo nhiệm vụ quan trong của Tổng Giám Mục Sonnick."

Hiện tại Sonnick là một trong ba vị Tổng Giám Mục của Blaise, cũng là ứng cử viên sáng giá cho chiếc ghế Giáo Hoàng kế nhiệm, nên được xem như là người bị các thể lực trên thế giới đặt nhiều sự chú ý nhất lúc này.Cùng lúc đó, sự chú ý của Tiêu Chỉ đối với người này lại nhiều hơn một chút.

Bởi vì ông ấy đã từng rất thân thiết với Giáo Hoàng Darinis tiền nhiệm, người đã từng xuất quân khai chiến với Hessen vào 20 năm trước, hai người cùng nằm trong một phe. Sau khi Darinis chết trận, Giáo Hoàng đương nhiệm là Brad thượng vị, Sonnick bị chèn ép nên đã im hơi lặng tiếng suốt một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng vẫn là một bước đi lên ghế Tổng Giám Mục.

"Đương nhiên là tôi sẽ không quên nhiệm vụ của Tổng Giám Mục giao." Abner lấy một khẩu súng ra từ nhẫn trữ vật của mình. Phần thân súng mang màu trắng đặc trưng của Blaise, bên trên được khắc hoa văn màu vàng mảnh.

Khác hẳn với những khẩu súng bình thường, trên thân súng này được khảm một khối quặng Ishi tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhìn vào màu sắc, thì đây là một khoáng thạch có chất lượng rất cao.

Abner cầm súng lắc qua lắc lại trước mặt Jason: "Chắc chắn thứ lần này tôi đưa đến sẽ khiến ông ta hài lòng."

Jason nhíu mày, dường như đang không hài lòng với hành vi hấp tấp của tên trước mặt mình. Nhưng chẳng mấy chốc, vẻ không hài lòng này đã biến mất, nụ cười dịu dàng và bao dung của Blaise lại hiện ra trên gương mặt lão ta.

Thấy Jason không có phản ứng gì, Abner bèn lấy một cái xương sọ màu xanh băng ra khỏi nhẫn trữ vật.

Tiêu Chỉ nhận ra đó là cá sấu xương Jarvi đến từ Blaise ngay. Cá sấu xương Jarvi là một loại sinh vật xác sống, chúng có ở cả Hessen và vùng đất giao nhau giữa Vùng Đất Vô Chủ và Hessen, là một loại xương cứng rất nổi danh.

Mà trong đó, thứ cứng rắn nhất là xương sọ của chúng nó. Trong tình huống bình thường thì rất khó phá vỡ xương sọ của chúng. Cho dù là những chức nghiệp có lực chiến siêu đỉnh, thì cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới làm được.

Một luồng ánh sáng vàng kim bắn ra từ họng súng.

Sau đó, phần xương sọ vốn cực kỳ cứng rắn đó đột nhiên bị một phát súng tầm thường bắn nát, phần xương vụn bay tứ tung, khiến cho trên mặt bàn toàn là một đống mảnh vụn.

Uy lực cũng khá là khủng đấy.

Hơn nữa, Abner vốn là Giám Mục, rõ ràng chức nghiệp mà mục sư, mà trước giờ mục sư của Blaise không thể học được kỹ năng của những chức nghiệp khác. Vậy nên, ông ta không hề có tí ưu thế gì của các chức nghiệp khác, nói cách khác là nếu một người bình thường sử dụng cây súng này thì cũng có uy lực giống hệt như thế.

Mày Tiêu Chỉ hơi nhíu lại.

Sau một phát súng, khoáng thạch khảm trên thân súng rõ ràng đã nhạt đi một chút. Abner thổi họng súng, rồi cười nói: "Ồ wow, thú vị đấy!"

Cuối cùng Jason cũng thu lại nụ cười. Lão ta nhìn chằm chằm Abner, nói từng câu từng chữ: "Cất đi, đừng chơi trong tĩnh thất. Cẩn thận để lại dấu vết, bị người khác thấy đấy."

Abner nhún vai, rồi cất súng vào.

Abner nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Jason: "Jason, ông đừng nghiêm túc như vậy chứ! Lần này chắc chắn là Giáo Hoàng sắp chết rồi, Tổng Giám Mục Sonnick có cơ hội rất lớn. Đến lúc đó, kế hoạch bị trì hoãn 20 năm lại có thể công bố với bên ngoài rồi, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Nhưng vẻ mặt của Jason lại không hề nhẹ nhõm tí nào, lão ta trầm giọng nói: "Đó là chuyện của sau này, hiện giờ còn chưa đến lúc đó. Chúng ta nên hành động cẩn mật một chút, đừng dây vào phiền phức."

"Vâng, vâng." Abner giơ tay đầu hàng, bắt đầu dọn dẹp bàn.

Ông ta thấy rất bất lực với lão già đầu hói này, lại còn chửi thầm trong lòng rằng, có lẽ là do lão ta cố chấp quá, nên mái tóc của Jason mới trụi nhanh như vậy.

Hai người im lặng một lúc lâu, cứ như là đang nghiêm túc suy nghĩ trong tĩnh thất.

Một lúc sau.

Jason móc đồng hồ quả quýt ra rồi nhìn thoáng qua: "Đến giờ rồi, chúng ta đi, đừng để Tổng Giám Mục Sonnick đợi lâu."

"Đi thôi..." Abner vươn vai đứng dậy. "Thứ mà gần đây chúng ta phát minh nghiên cứu cũng ghê thật đấy, có thể thành công thật không? Thật ra tới tận bây giờ tôi chưa từng nghe thấy thứ gì như thế."

Giọng điệu của Sonnick cứng nhắc: "Cậu nên tin tưởng Tổng Giám Mục Sonnick."

Lão ta quay đầu nhìn Abner bằng ánh mắt giống hệt như chủ nhiệm giáo dục: "Và cả...sau khi ra khỏi tĩnh thất, cậu không được nhắc đến nội dung này nữa."

"Dạ...dạ..." Abner trả lời với giọng điệu được kéo ra thật dài.

Hai người lần lượt rời khỏi tĩnh thất.

Ánh mắt Bạch Ngôn lộ ra vẻ hứng thú: "Thứ đó? Blaise còn giấu át chủ bài gì à? Chẳng lẽ bọn họ đang thực hiện cải cách gì đó về mặt khoa học kỹ thuật? Thảo nào lại phải dùng nhiều tiền như thế."

"Đúng vậy..." Lòng Tiêu Chỉ bỗng xuất hiện cảm giác bất an. Cậu không rõ Blaise đã nghiên cứu về quặng Ishi đến mức nào rồi, nhưng chỉ với một khẩu súng kia cũng đã đủ đánh nát cơ thể của rất nhiều xác sống.

Nếu vũ khí như vậy có thể được sản xuất hàng loạt, lại còn có thứ khác càng khủng khiếp hơn...

Có lẽ đến lúc đó, lịch sử của lục địa Dazemenya sẽ bước sang một trang mới.

Nhân loại đã từng trải qua rất nhiều lần năng suất tạo nên sự thay đổi của xã hội, thậm chí là cả sự thay đổi của tình hình thế giới. Những sự thay đổi này luôn đi kèm với sự xuống dốc của các thế lực cũ, và sự vùng dậy của các thế lực mới, theo sau đó là máu tanh, là chông gai, hoặc một cuộc đối kháng chứa đầy sóng ngầm cuồn cuộn, mạnh mẽ đưa lịch sử rẽ sang trang mới.

Blaise, hay nói cách khác là Tổng Giám Mục Sonnick, át chủ bài trong tay bọn họ thật sự được giấu rất kỹ, kỹ đến mức cho dù là các thế lực khác trên lục địa, và cả người chơi đều không biết đến chuyện này.

Càng giấu giếm lại càng khiến cho người ta cảm thấy bất an, giống như là sự yên lặng trước khi bão tố ập đến.

Có lẽ đối với người chơi mà nói, thì chuyện này chỉ là trò chơi đưa ra bản mở rộng mới mà thôi. Nhưng đối với các quốc gia khác trên lục địa thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một sự rúng động cực lớn, đặc biệt là đối với Hessen đang đối đầu kịch liệt với Blaise, chỉ e rằng sẽ phải đối mặt với một mối nguy hiểm sống còn.

Mà lúc này đây, nhóm xác sống lại khó mà giành chiến thắng nhờ vào chiến lực của bản thân.

"Tiếp theo hai đứa định đi đâu? Lên trên tiếp à?" Lời của Bạch Ngôn cắt đứt suy nghĩ của Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ: "Nếu lên trên nữa thì có gì ạ?"

Bạch Ngôn suy nghĩ một lát: "Còn mấy gian tĩnh thất dành cho Giám Mục nữa, nhưng chẳng có gian nào dành cho Tổng Giám Mục."

Có lẽ cấp dưới của Greata cũng muốn giám sát những người ở Tổng Giám Mục, đặc biệt là thủ hạ của Andre, nhưng làm vậy lại có không ít khó khăn, nên dường như đó cũng chính là nguyên nhân khiến họ từ bỏ việc này.

Nhưng Jason và Abner lại đi tìm Tổng Giám Mục Sonnick, cũng đã vượt qua phạm vi có thể quan sát.

Tiêu Chỉ bèn hỏi lại: "Sư huynh, còn anh thì sao?"

Bạch Ngôn cười: "Anh định tiếp tục đọc sách đến hừng đông, anh vừa phát hiện ra một quyển thú vị lắm."

Tiêu Chỉ nhìn thoáng qua Frost vẫn luôn im lặng: "Bọn em định sẽ đến trấn Sulina xem thử. Em thấy khá hứng thú với giáo đường bỏ hoang mà anh nói."

Còn đối với người được chọn vào vị trí Giáo Hoàng kế nhiệm thì Tiêu Chỉ không thể nhúng tay vào.

Thứ nhất là do Blaise khép kín và có sự phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, nên người thường không có cách nào tiếp xúc với cấp cao.

Thứ hai là người chơi khó mà bước vào cấp cao của Blaise. Cho dù là mục sư hay Thánh kỵ sĩ, thì Blaise cũng mang theo sự đề phòng với người Asanasi, nên sẽ không để cho bọn họ bước vào hệ thống quyền lực, cho dù là chức Linh Mục cấp thấp nhất cũng chẳng bao giờ trao tặng cho họ.

Nếu đã vậy, thì cứ tiếp tục điều tra bên phía Greata.

Nghe vậy, Bạch Ngôn gật đầu với Tiêu Chỉ: "Vậy chúc hai đứa may mắn trước nhé."

Ngày hôm sau, Tiêu Chỉ và Frost chờ đến khi Tháp Sách mở cửa, họ vờ như ở lại đọc sách. Đến gần giữa trưa họ mới lẫn vào dòng người ra khỏi Tháp Sách.

*

Hai ngày sau, ngày trăng tròn đã đến. Hai người bèn đến trấn Sulina.

Trấn Sulina là một trấn nhỏ xa xôi, cách thủ đô Horan cực kỳ xa. Nhưng nếu nhìn trên bản đồ thì thật ra nó cũng khá gần với Hessen.

Có lẽ chính là vì nguyên nhân này, nên trước giờ lượng cư dân ở nơi này luôn không nhiều lắm. Chỉ cần là người kiếm được chút tiền đều sẽ muốn chuyển nhà đến những nơi gần thủ đô.

Trông trấn nhỏ rất bình thường, chẳng có gì kỳ lạ, những căn nhà đều lộ ra vẻ sơ sài, tạm bợ. Ngay cả người lui đến cũng là cư dân địa phương, dường như không có người ngoài. Vậy nên việc hai nhà thám hiểm như Tiêu Chỉ và Frost đến nơi này rất thu hút sự chú ý.

Người dân trong trấn nhỏ cảnh giác nhìn hai người, cứ như đang nhìn vào thứ gì ô uế lắm vậy.

Sau một thoáng không cẩn thận chạm mặt với bọn họ, Tiêu Chỉ có thể nghe thấy rất rõ ràng rằng họ đang cầu nguyện, cứ như là chỉ có làm vậy mới có thể thanh tẩy được linh hồn quý giá vừa bị vấy bẩn của họ.


Tiêu Chỉ khẽ nói với Frost: "Thái độ này của họ cứ như là bọn mình đã bị lộ vậy."

Frost quan sát xung quanh một lượt: "Nếu nói vậy thì đáng lý ra nơi này đã trống không rồi."

Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, thấy cũng đúng. Nếu biết lãnh chúa Hessen ở ngay trước mặt mình, thì đám tín đồ này còn không bỏ chạy ngay lập tức sao? Chứ còn tâm trạng nào mà cầu với chả nguyện nữa?

Tiêu Chỉ nói: "Nơi này còn cách nhà thờ đó xa lắm, nhìn thái độ của bọn họ thì chắc là không cho bọn mình thuê xe ngựa đâu."

Bạch Ngôn nói rằng, hiện nay khu vực nhà thờ kia tọa lạc đã bị bỏ hoang, nên phương tiện giao thông công cộng của Blaise không thể đến được. Y khuyên rằng Tiêu Chỉ có thể tự chuẩn bị thú cưỡi, hoặc là thuê xe ngựa để đi, nhưng thực tế lại đánh nát kế hoạch này mất rồi.

Tiêu Chỉ nhìn con đường nhỏ gập ghềnh trước mặt mình, cười nói: "Em nhớ Alifa quá à."

Nếu có Alifa ở đây, chắc chắn là chỉ mất vài giây là đã qua được rồi. Chỉ tiếc là Alifa gây sự chú ý quá, bay lên chẳng khác nào cái bia đỡ đạn khổng lồ, nên đến Blaise thì đúng là đi tìm đường chết.

*

"Goo?" Ở Hessen xa xôi, Alifa đang đứng trên núi đồ chơi bỗng ngẩng đầu lên, dường như nó cảm nhận được có người đang nhớ nhung nó.

Là ai nhỉ?

Alifa cảm thấy mình đáng yêu thế này thì chắc chắn là có nhiều người nhớ nhung mình lắm, nên nhất thời nó cũng chẳng nghĩ ra được người đó là ai cả.

Nhưng ngay lúc đó, nó lại nghe thấy tiếng "sột soạt" phát ra từ dưới núi đồ chơi. Alifa thuần thục bới núi đồ chơi ra nhìn thử, quả nhiên phát hiện ra Lance đang lén lút thó đồ chơi của mình.

Người này lại đến nữa rồi!

"Goo!" Alifa quạu lắm rồi đấy nhé. Cái miệng khổng lồ của nó há ra rồi nhào về phía Lance, ném luôn cái linh cảm ban nãy ra sau đầu.

Hessen lại lâm vào cảnh bụi bay mù mịt.

*

Cuối cùng, Tiêu Chỉ và Frost quyết định đi bộ đến nhà thờ mà Lance nhắc tới.

Dù sao lúc này cũng còn rất lâu mới đến nửa đêm, thời gian còn nhiều.

Thời tiết hôm nay đẹp lắm, ánh nắng tươi sáng, độ ẩm cũng không cao. Khi đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, vắng vẻ, nhìn vào đám hoa cỏ dại tươi tốt xung quanh, và cả không khí cũng mang cảm giác tươi mới của vùng ngoại ô không người, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Frost thấy xung quanh không có ai, nên bèn nhấc mũ giáp và mặt nạ bảo hộ lên. Xác sống ở đẳng cấp của hắn đã chẳng còn sợ bất cứ thứ gì nữa. Ngay cả khi ánh mặt trời chiếu lên người, cũng không làm tổn thương hắn được, chỉ mang đến cho hắn cảm giác ấm áp.

Tiêu Chỉ và Frost sóng vai đi cùng nhau, dường như cứ đi mãi đi mãi như vậy cũng nhàm chán, nên cậu bèn lấy một cái bánh có nhân quả Hồng Tâm từ trong ba lô ra.

Đây là thứ mà hai ngày nay cậu đã tìm người chơi khác để mua sau khi được nếm thử trình độ nấu ăn của Blaise. Nó là của một cửa hàng nổi tiếng ở Thiên Diệp quốc. Nhờ vào tác dụng bảo quản của ba lô người chơi, nên bây giờ vẫn còn nóng hầm hập như thường.

Tiêu Chỉ thuần thục bẻ một nửa chia cho Frost.

Trước kia mỗi khi có đồ ăn bọn họ cũng chia sẻ như vậy, thế nên động tác này dường như đã thành thói quen của Tiêu Chỉ.

Frost đưa tay nhận lấy. Tuy trong trong ký ức của hắn không có đoạn này, nhưng hắn lại có cảm giác như hành động của mình lúc này thành thạo lắm, cứ như là việc chia sẻ này đã xảy ra vô số lần nên đã biến thành bản năng của hắn vậy.

Hắn cắn một miếng, trong miệng lập tức tràn ngập vị chua ngọt, thơm ngon của quả Hồng Tâm sau khi nướng, còn có vị mềm mại của nhân bánh. Khi kết hợp với từng tầng từng tầng vỏ bánh giòn xốp bên ngoài đã tạo thành một hương vị tuyệt hảo.

Frost dùng đôi mắt bạch kim nhìn Tiêu Chỉ: "Ừm, ngon lắm.'

Tiêu Chỉ cảm thấy lời này rất quen thuộc, vậy nên trong giọng nói cậu có vẻ hoài niệm: "Trước đây, mỗi lần em đưa đồ cho anh thì anh đều nói vậy hết. Em cũng chẳng biết anh có thấy ngon thật hay không."

Tiêu Chỉ cũng từng nghi ngờ rằng, nếu mình lấy một cục than đưa cho Frost, rồi lừa hắn đó là bánh quy vị mới, liệu hắn có nói rằng nó ngon hay không. Nhưng lương tâm lại ngăn không cho cậu làm chuyện điên rồ này với chàng trai nhỏ ngây thơ ở Hessen.

Frost nói rất nghiêm túc: "Ngon thật mà."

Rất lâu trước đây, khi ở Hessen, cuộc trò chuyện như vậy đã diễn ra rất nhiều lần rồi.

Nhiều thời gian trôi qua như vậy, có rất nhiều thứ cũng đã thay đổi. Ngay cả địa vị của hai người ngay tại thời khắc này cũng đã khác, nhưng cảm giác thân thiết giữa họ vẫn còn như trước.

Ăn hết bánh có nhân, hai người tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện.

Tiêu Chỉ chợt nhớ ra, từ khi cậu quen biết Frost đến nay, cho dù là trước đây hay hiện tại, thì bọn họ vẫn chưa bao giờ rời khỏi Hessen cùng nhau, nên đây vẫn là lần đầu tiên họ đi xa nhà.

Tiêu Chỉ quay đầu cười nói với Frost: "Anh có thấy mình giống như đang đi du lịch không?"

Frost tắm mình dưới ánh mặt trời, trong ánh mắt lóe lên nét cười, khiến cho gương mặt lạnh như băng trở nên dịu dàng hơn: "Du lịch? Là gì?"

Trước giờ hắn chưa bao giờ đi du lịch, cũng chẳng có ai dám đi du lịch cùng với hắn cả. Thái độ của người trên lục địa đối với hắn đều là kính nể hoặc sợ hãi, nơi hắn sống vẫn luôn yên tĩnh và căng thẳng, dường như chẳng thể hòa hợp với cả thế giới.

Nhưng chỉ có một người có thể thoải mái với hắn như vậy, có thể thoải mái cười đùa, thoải mái chia sẻ, cũng mặc sức nói đủ thứ chuyện chẳng đâu vào đâu.

Tiêu Chỉ không giải thích ngay, mà cậu lại đưa tay bứt một mớ hoa dại bên đường, sắp xếp lại một chút, rồi còn lấy một nhánh cỏ thắt thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp để trang trí cho bó hoa, sau đó đưa ra trước mặt Frost: "Cho anh nè."

Frost hơi ngơ ngác, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Tuy bó hoa dại trong tay không quá thu hút, nhưng lại nở rộ rất rực rỡ.

Tiêu Chỉ nhìn hắn, rồi nói: "Du lịch nghĩa là đi trải nghiệm một số thứ mà mình chưa từng được trải nghiệm. Có lẽ trong mắt người khác những thứ đó chỉ là những thứ tầm thường thôi, nhưng mỗi người đi du lịch đều có mục đích khác nhau, chỉ cần bản thân mình vui vẻ là được rồi."

Frost nhìn gương mặt tươi cười của Tiêu Chỉ, rồi lại nhìn bó hoa dại hết sức bình thường trong tay mình, hắn bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Chỉ cần vui vẻ...là được rồi...

Có lẽ là sau khi gặp lại Tiểu Thất, biết đâu mỗi ngày hắn đều đang du lịch.

Mà lúc này, Tiêu Chỉ đã chạy về phía trước rồi. Cậu vẫy tay với Tiêu Chỉ, giục hắn nhanh chân đuổi theo cậu.

Thấp thoáng phía trước là một tòa nhà đổ nát.

---------Hết chương 66--------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi