NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit: Bull

Beta: DiDi

--------------------------

Chương 75: Quà lưu niệm

Ba người tiếp tục đi tìm cách ra khỏi Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.

Trên đường, Greata thường xuyên cười chẳng rõ nguyên do. Mới đầu, hai người Tiêu Chỉ còn cảm thấy hơi hoang mang, nhưng nghe nhiều quá, Frost và Tiêu Chỉ cũng thấy nó bình thường rồi.

Không phải chỉ là điên tí thôi à? Cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nếu vẫn giữ nguyên trạng thái như thế này, sau khi Tổng Giám Mục tới Hessen, thì chắc chắn ông sẽ hòa nhập với đám xác sống rất nhanh, chẳng cần thời gian để thích nghi nữa.

Thế giới này thật sự rất rộng lớn. Không những thế, nó còn có vô vàn những cảnh tượng phi lý và rủi ro tiềm ẩn, và đủ loại quái vật quái dị đang ẩn nấp, cứ như là một cơn ác mộng không có hồi kết.

Trong lúc đi về phía trước, ba người phải đối phó liên tục với mọi loại tình huống bất ngờ, thậm chí còn tạo nên một sự ăn ý ít ỏi sau khi chiến đấu cùng nhau không ngừng nghỉ.

Đi thêm một lúc nữa.

Ba người bước vào một cánh đồng hoang vu. Đất ở khu vực này có màu xám đậm, còn bầu trời lại mang sắc xám nhạt hơn. Dường như trong tầm hình của họ chẳng có cái cây nào, chỉ có đá vụn nằm rải rác và vài nhánh cỏ mảnh, trông có vẻ rất trống trải.

Bước chân của Tiêu Chỉ đột ngột khựng lại.

Cậu đánh mắt nhìn về một hướng nào đó với vẻ hơi suy tư.

Tiêu Chỉ chỉ vào phía bên đó: "Mây bên đó bay ngược."

Nghe vậy, hai người còn lại cũng quay sang nhìn về hướng cậu chỉ. Greata còn dựa vào cơ thể nhẹ nhàng, linh hoạt của oan hồn để chổng ngược đầu xuống, quan sát từ dưới lên.

Tiêu Chỉ nói tiếp: "Lúc chúng ta đi thì mây ở ven đường đều giống hệt như nhau, nhưng chỉ có chỗ đó bay ngược thôi."

Tiêu Chỉ quay sang Greata: "Trước đó ông đã tới nơi này chưa?"

Greata suy tư một lát, rồi lắc đầu: "Không nhớ rõ. Địa hình của nơi này biến đổi liên tục, nên dù tôi từng tới, cũng chẳng nhận ra được. Hơn nữa, đã nhiều năm rồi tôi chưa từng rời khỏi con thuyền đó."

Frost nói: "Muốn qua xem thử không?"

Tiêu Chỉ gật đầu: "Đi thôi. Biết đâu đó là một cơ hội tốt."

Thế là ba người đi về phía đám mây bất thường kia.

Dường như càng đi, bọn họ càng ý thức được sự bất thường...tại sao trông cứ như họ vẫn luôn đi vòng quanh một nơi? Con đường này họ đã đi qua rất nhiều lần rồi. Đến cả những tảng đá quanh đó họ cũng đã nhớ kỹ từng tảng.

Greata bật cười: "Ha ha ha ha ... thú vị quá..."

Tiêu Chỉ nhìn vào đám mây chẳng thể nào đến gần được: "Chúng ta thử hướng khác đi."

Nói xong, ba người chuyển sang một hướng khác. Mà lúc này, tất cả mọi thứ xung quanh cũng chẳng còn lặp lại nữa. Bọn họ lại thử thêm vài hướng khác, nhưng tất cả đều rất thuận lợi, duy chỉ có hướng khi nãy là không được mà thôi.

Ba người lại quay về chỗ ban nãy.

Tiêu Chỉ: "Chỉ có hướng này là không được thôi."

Greata: "Thì chứng tỏ rằng chỗ này có vấn đề."

Ba người lại đi thêm một lần nữa, nhưng lần này bọn họ vẫn phải quay về vị trí cũ.

Tiêu Chỉ đang muốn nói gì đó, nhưng cậu chợt cảm nhận được một rung động rất nhỏ truyền từ dưới chân mình lên. Mới đầu nó chỉ rất nhẹ thôi, nhưng sau đó lại càng lúc càng mạnh, càng rõ ràng hơn.

"Rắc rắc ..."

Theo tiếng động ấy, mặt đất vốn rất kiến cố bỗng xuất hiện vô số vết nứt. Những vết nứt ấy đang lan rộng ra bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, mà bên dưới chúng là một vùng đen đặc sâu không thấy đáy. Những vết nứt đó lao về phía họ với tốc độ rất nhanh, cứ như là muốn nuốt chửng họ vậy.

Thấy tình hình không ổn, ba người lập tức quay lưng chạy về nơi trông có vẻ an toàn.

Nhưng những vết nứt này cứ như là đã nhìn thấu được bọn họ, nên cho dù ba người có trốn đến nơi nào, chúng cũng có thể đuổi theo sát nút, cứ như là một con thú dữ có suy nghĩ riêng.

Tiêu Chỉ và Frost thì chạy dưới đất, còn Greata thì dựa vào cơ thể nhẹ nhàng, linh hoạt của oan hồn để bay trên không trung. Oan hồn vốn đã linh hoạt, nên tất nhiên là tốc độ bay cũng nhanh khủng khiếp.

Trông ông ta có vẻ thảnh thơi lắm, thậm chí còn có thời gian rảnh để quay lại nhìn Tiêu Chỉ: "Ngài Nhiếp Chính quan à, cố lên nhé. Mấy vết nứt sau lưng cậu càng ngày càng đuổi sát cậu kìa."

Vẻ mặt của Tiêu Chỉ rất chi là chê: "Tổng Giám Mục à, ông phiền quá đấy..."

Greata bị chê trắng trợn, nhưng lại vui vẻ lắm, bay vòng vòng trên không trung: "Ha ha ha ha ha ha ha ..."

Tinh thể Vong hồn vẫn còn ở trong ba lô của Tiêu Chỉ, nếu như bị chọc cho nóng máu lên thì cậu vẫn có thể trình diễn một màn thăng thiên trong một giây.

Nhưng mà ...

Tiêu Chỉ không thể không nhìn qua Frost. Bản thân cậu có thể biến thành vong linh để tránh né, nhưng Frost thì không được. Bởi hắn không phải hồn thể, lỡ đâu bị vết nứt nuốt mất thì sao ...

Tiêu Chỉ nhìn những vết nứt đang đuổi sát nút, bỗng nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hình như những vết nứt này đang ...

Cậu chợt khựng lại.

Thấy thế, Greata cảm thấy hơi khó hiểu: "Này, ngài Nhiếp Chính quan, cậu đang chuẩn bị tự hy sinh đó à?"

Tiêu Chỉ không trả lời, mà chỉ nhìn chằm chằm vào những vết nứt đang đuổi theo, chuẩn bị chứng thực suy nghĩ của mình. Lòng cậu hơi hồi hộp, còn âm thầm chuẩn bị Ảo Ảnh Lửa, nhưng cậu vẫn cứ tập trung quan sát từng động tĩnh nhỏ của chúng.

Một lát sau.

Khóe môi Tiêu Chỉ bỗng nhiên nhếch lên, cậu chỉ vào vùng bóng tối sâu không thấy đáy bên dưới khe nứt: "Chúng ta có cần đi xuống xem thử không?"

Trên mái tóc dài lộn xộn của Greata mọc đầy dấu hỏi chấm: "Xuống ... đó?"

Từ sự tín nhiệm và sự thấu hiểu của mình đối với Tiêu Chỉ, Frost nhìn cậu rồi nói: "Em phát hiện ra thứ gì thế?"

Tiêu Chỉ dứt khoát dừng lại luôn, mặc kệ những vết nứt kia lan rộng ra khắp nơi xung quanh mình.

Mới đầu hai người còn lại rất ngạc nhiên, nhưng lại phát hiện ra thứ không ổn ngay.

Vết nứt đó trông cứ như là hung ác nhào về phía Tiêu Chỉ, nhưng chẳng hiểu sao lại tránh cậu đi một cách rất thần kỳ. Tuy rằng mặt đất xung quanh vẫn sụp xuống liên tục, ngay cả phần dưới chân Tiêu Chỉ cũng đã đầy rẫy vết nứt, nhưng vẫn nguyên vẹn. Vết nứt càn lan rộng ra thì lại càng nhìn rõ hơn, trông cậu cứ như là đang đứng trên một hòn đảo biệt lập giữa đại dương mênh mông.

Vết nứt không hề muốn nuốt chửng bọn họ.

Trông có vẻ tấn công và truy đuổi hùng hổ lắm, nhưng nếu nói là xua đuổi thì sẽ chính xác hơn.

Frost cũng dừng lại. Giống hệt như Tiêu Chỉ, mặt đất dưới chân hắn không hề vỡ nát.

Tiêu Chỉ chỉ vào phần không gian đen đặc bên dưới: "Chúng ta đi qua rất nhiều nơi, nhưng chỉ không quan tâm đến mỗi mình khu vực này thôi nhỉ? Theo logic thì những nơi đen đặc như thế này thường tượng trưng cho sự chết chóc và kết thúc. Nhưng sự vận hành của thế giới trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Giấc Mơ không tuân theo quy tắc bình thường."

Greata vuốt mái tóc mình, nhìn về phía vết nứt: "Nói có lý đấy, nhưng trông cứ như sắp chết vậy."

Tiêu Chỉ hỏi: "Ông sợ à?"

Tiêu Chỉ nhìn về phía Frost, thấy Frost cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu nhẹ với cậu.

Dường như đã phát hiện ra âm mưu của ba người, nên những vết nứt đang lan rộng một cách điên cuồng kia bỗng thu lại. Những khe hở màu đen trên đất cũng dần thu hẹp lại, như thể chỉ trong vài giây nữa thôi chúng sẽ biến mất hoàn toàn.

"Đi thôi!" Tiêu Chỉ hô to.

Ba bóng người gần như nhảy vào vùng bóng tối vô định cùng một lúc.

Chỉ ngay sau đó, những khe hở kia đóng sập lại, mặt đất trở về với hình dạng vốn có.

*

Tiêu Chỉ cứ cảm thấy như là mình đang bị ngâm trong một chất lỏng màu đen vậy.

Trước mắt cậu chỉ có bóng tối, chẳng thể nhìn thấy chút ánh sáng nào cả, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Không những thế, cậu còn không hề cảm nhận được trọng lực, sự tồn tại của cả thế giới này hệt như đã chìm vào hư vô vậy.

Không biết qua bao lâu, khung cảnh xung quanh lại hiện ra trước mắt cậu, nhưng nó vẫn là trắng đen như trước, chứ không hề có bất kỳ màu sắc nào khác.

Xung quanh toàn là những món đồ lộn xộn, nào là cây cối, đồ dùng trong nhà, xe ngựa và đống đổ nát của những tòa nhà... Tất cả đều chất lên rất cao, nhưng lại không hề ngã xuống, trông không có tí khoa học nào. Do đồ đạc ở đây quá nhiều, lại còn chất đống ở khắp nơi, khiến nơi này giống hệt như là một bãi rác khổng lồ.

Mà Frost và Greata đã xuất hiện ở bên cạnh.

Greata bay một vòng quanh mấy đống đồ linh tinh đó, không nhịn được phải nói: "Vậy mà lại có không gian mới thật này."

Tiêu Chỉ nhìn khắp bốn phía: "Đi thôi, xem thử chỗ này xem."

Giọng nói của Frost bỗng vang lên: "Ta nghĩ, nhìn bên này là được rồi."

Tiêu Chỉ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Frost đang đứng dưới một đống rác cao, còn đưa tay chỉ về một hướng nào đó. Đống rác này che khuất tầm nhìn của Tiêu Chỉ, khiến cậu không thể nhìn rõ thứ Frost đang chỉ thật ra là thứ gì.

Thế là Tiêu Chỉ dứt khoát đi qua đó luôn.

Vừa nhìn thấy, Tiêu Chỉ đã bật cười: "Đúng là chỉ cần nhìn bên này là được rồi."

Thứ hiện ra trước mắt cậu chỉ là một bầu trời màu xám. Nhìn sơ qua thì chẳng có khác gì với bên trên cả, nhưng ở vùng trời Frost chỉ lại xuất hiện một cái khe màu sắc rực rỡ. Màu của khe hở hơi lòe nhòe, lại còn chuyển động, thay đổi liên tục. Chúng là màu sắc tươi sáng nhất mà bọn họ được nhìn thấy ở thế giới này.

Thế là ba người đi về phía màu sắc rực rỡ ấy.

Nhưng lại đúng ngay lúc này, một tiếng "ầm" vang lên ở nơi cách đó không xa.


Tiêu Chỉ quay đầu lại nhìn, lại thấy đống rác cao ngất kia đang sụp đổ trên diện rộng, như thể có một con quái vật khổng lồ vô hình nào đó đang đuổi đến chỗ này. Cậu không thể nhìn rõ vẻ ngoài của thứ này, nhưng những mảnh vụn trên mặt đất và cát bụt mù mịt trong không khí đã giúp cậu hiểu được thứ này khổng lồ đến nhường nào.

"!"

Tiêu Chỉ và Frost nhìn nhau. Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến con quái vật trong suốt mà họ từng gặp phải khi trước.

Không ngờ là thứ quỷ yêu này còn có cả phiên bản đất liền nữa cơ đấy!

Nhận ra được độ khó nhằn của cái giống ôn này, vậy bên ba người bèn cắm đầu cắm cổ chạy về nơi màu sắc rực rỡ kia xuất hiện.

Con quái vật vô hình phía sau cũng ra sức đuổi theo bọn họ, dường như muốn phá hủy tất cả mọi thứ ở ven đường.

Đống đổ nát như mê cung này đã gây ra một số trở ngại cho đám người Tiêu Chỉ, nên đôi lúc họ không thể không dùng bạo lực hất chúng nó đi.

Nơi này cứ như là tận thế vậy, dưới chân không có đường, mà trên không trung còn xuất hiện một cái lá chắn vô hình nữa chứ. Một bên là thế giới đen trắng trong sách, còn bên kia là thế giới rực rỡ đầy sắc màu.

Một làn khí bỗng nhiên lao về phía bọn họ cùng với tiếng rít gào. Nó thổi bay mái tóc bạc của Frost, khiến quần áo Tiêu Chỉ bay phấp phới, suýt chút nữa đã thổi bay cả Greata. May là phản ứng của ông nhanh nhạy, bắt lấy đống rác ở bên cạnh, nên mới gắng gượng trụ được cơ thể mình.

"Làm sao giờ?" Greata cất tiếng hỏi trong cơn gió lớn.

"Đi!" Tiêu Chỉ nói.

Nói xong, cậu nhìn lướt qua thứ khổng lồ đang đuổi theo sát nút. Sau đó cậu lập tức quay lưng nhảy vào khe hở mang màu sắc rực rỡ.

Mà Frost cũng nhảy theo Tiêu Chỉ chẳng chút do dự.

"Cái này... tin được không đấy?" Greata bị bỏ lại thấp giọng lầm bầm một câu.

Nhưng ông ta nhìn mớ cát bụi đang không ngừng lấn tới, lại nhớ đến chuyện mình đã giãy giụa trong Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng này suốt 500 năm qua, ông chợt cảm thấy... sẽ không còn nơi nào tệ hại hơn nơi này nữa.

Thế là ngay sau đó, Greata cũng vội vàng nhảy vào khe hở đầy màu sắc đó.

Cuối cùng chỉ còn lại con quái vật bí ẩn vừa để xổng mất con mồi. Nó gào lên đầy phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể liên tục phá hủy mọi thứ xung quanh cho hả giận mà thôi.

*

Sau khi chui vào khe hở đầy màu sắc, ba người nhóm Tiêu Chỉ bước vào một đường hầm dài ngoằng. Đường hầm này ngập tràn những hình ảnh loang lổ, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng gọi chẳng thể nào hiểu nổi vang lên.

Nhưng ba người chẳng hề quan tâm đến âm thanh này, chỉ đi thẳng về phía trước mà thôi.

Đến tận lúc bọn họ gần như miễn nhiễm với môi trường xung quanh, cuối cùng họ mới rời khỏi được đường hầm này, và thứ xuất hiện ngay trước mắt họ chính là căn hầm bí mật ngày trước.

Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng được mở ra ngay trước mắt, nhưng hình ảnh bên trên đã biến mất, trở nên trống rỗng. Xem ra thì chỉ khi nào có người ở trong đó, thì nó mới xuất hiện hình ảnh mà thôi.

Greata nhìn chằm chằm vào Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng: "Đây chính là thứ đã nhốt tôi nhiều năm đến vậy sao?"

Tiêu Chỉ gật đầu: "Đúng thế."

Vẻ mặt của Greata rất phức tạp: "Vậy mà... chỉ là một quyển sách à..."

Đột nhiên ông cảm thấy hơi nực cười. Ông từ một Tổng Giám Mục đầy khí phách đến kẻ bỗng nhiên bị cấp dưới phản bội, lại phải lang thang một mình suốt mấy trăm năm. Đoạn thời gian này có vẻ ngắn ngủi, nhưng thật sự đã là mấy trăm năm. Thế giới trắng đen kia lớn như thế, vậy mà cũng chỉ là một cuốn sách.

Greata cúi đầu xuống, cơ thể lại bắt đầu run nhẹ: "Ha... ha ha... ha ha ha ha ha ha ha..."

Ông cười như một kẻ điên.

Để không quấy rầy Greata, Tiêu Chỉ bèn quay đầu lại ngắm nghía Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên xử lý thứ này thế nào.

Dĩ nhiên cách dễ dàng nhất là cứ để nguyên như thế, nhưng nếu để cái thứ có thể giam cầm cả Tổng Giám Mục như này lại cho Blaise, thì rất bất lợi cho Hessen.

Lỡ đâu lúc đánh nhau, bên phía Blaise nhốt thẳng vị kỵ sĩ trưởng nào đó vào thì biết làm sao?

Nhưng nếu muốn mang đi, thì sẽ khiến bên Blaise bị kinh động. Hơn nữa, cậu cũng chẳng rõ cách sử dụng Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, ban nãy đi vào đó cũng chỉ là do ngoài ý muốn mà thôi.

Kệ đi. Cái nào tiện thì làm vậy. Cho dù không nghiên cứu được cách sử dụng, thì cho A Sâm nhét vào kho báu nhỏ của hắn cũng được, coi như là quà lưu niệm của chuyến đi này.

Với lại chuyện này cũng đâu thể nói là trộm được.

Lỗ Tấn nói rất đúng. Trộm sách, mà bảo rằng ăn trộm sao?*

-----------Hết chương 75----------

(*) "Trộm sách, mà bảo rằng ăn trộm sao?" Câu này nằm trong truyện ngắn "Khổng Ất Kỷ" của Lỗ Tấn. Câu chuyện mô tả về những việc diễn ra trong và ngoài một quán rượu tại Lỗ trấn, nơi nhân vật "tôi" làm phụ việc. Quán rượu tên là Hàm Hanh, phục vụ đủ loại khách; khách bình dân lao động thường ngồi ở ngoài, còn phía bên trong thường là những người có vẻ đứng đắn, kiểu cách.

Trong những khách của quán, có một người mà nhân vật "tôi" chú ý đó là ông Khổng Ất Kỷ. Ông Khổng ăn mặc theo lối có học song chỉ đứng uống rượu ở ngoài. Ông là một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.

Khổng Ất Kỷ là khách quen của quán, ông thường mua thiếu và luôn trả đúng hẹn. Ông rất mê đọc sách, nhiều khi đến quán với những vết thương trên người, người ta hiểu là ông bị đánh do ăn cắp sách, song ông không bao giờ thừa nhận chuyện đó và luôn bịa ra một lý do để thoát hai chữ "ăn cắp".

Một thời gian rất dài, Khổng Ất Kỷ không tới quán. Người ta nhớ tới ông vì những trận cười và vì món nợ lâu ngày không ai thanh toán. Một người khách đến kể rằng Khổng Ất Kỷ đã bị đánh què chân vì ăn cắp sách, cho rằng ông ta đã chết. Nhưng đến một buổi chiều nọ, Khổng Ất Kỷ lại trở về. Ông ta bị què hai chân, phải lết bằng tay rất thê thảm, song vẫn giữ kiểu cách như xưa: vẫn tỏ ra khó chịu khi người ta nói mình ăn cắp sách. Uống xong bát rượu, ông lết đi ngay, để lại sau lưng là những tiếng cười. Kể từ sau lần đó không còn thấy Khổng Ất Kỷ nữa.

Đây là một đoạn trong "Khổng Ất Kỷ" của Lỗ Tấn, do Phan Khôi dịch (1937).

Tôi còn nhớ, một hôm ông vừa đặt chân lên thềm, đã có người trêu:

‒ Khổng Ất Kỷ, mặt ông lại thêm một cái sẹo nữa rồi.

Nhưng không thèm trả lời, và đi thẳng lại tôi, ông lạnh lùng:

‒ Hai chén rượu hâm và một đĩa đậu hồi hương.

Dứt lời, ông đặt trên bàn chín đồng điếu. Người ấy lại trêu:

‒ Khổng Ất Kỷ làm gì có tiền, chắc ông đã trộm được của ai...

Khổng Ất Kỷ lườm:

‒ Sao anh dám vu khống cho người ta?

‒ Vu khống? Thì hôm kia, chính mắt tôi trông thấy ông ôm trộm sách của nhà họ Hà, bị treo lên đánh.

Khổng Ất Kỷ đỏ mặt, mấy sợi gân xanh trên trán nổi lên:

‒ Trộm sách không phải là ăn trộm. Trộm sách, mà bảo rằng ăn trộm sao?

Rồi tiếp theo đó là một tràng chữ khó hiểu, nào quân tử cố cùng, nào dã hồ, khiến mọi người đều cười vang.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi