Edit: Bull
Beta: DiDi
---------------------------
Chương 77: Thiên tài vĩ đại nhất mọi thời đại.
Họ nằm dưới tàng cây. Khi gió nhẹ lướt qua bên tai, lá cây phát ra âm thanh xào xạc, cứ như vậy, thời gian dường như đang trôi chậm lại.
Đến khi sắc trời dần tối lại, cả khu rừng bị bóng đêm bao phủ, Frost mới buông lỏng bàn tay đang ôm chặt Tiêu Chỉ ra. Thấy hắn động đậy, Tiêu Chỉ bèn thấp giọng hỏi: "Đầu anh còn đau không?"
Frost chống người dậy, rũ mắt nhìn Tiêu Chỉ. Hắn lắc đầu nhẹ rồi đưa tay vuốt ve phần tóc mai hơi rối của Tiêu Chỉ một cách dịu dàng.
Tiêu Chỉ cũng chẳng nói gì, cứ để mặc hắn làm.
Nhất thời, bầu không khí xung quanh đều tràn ngập vẻ yên tĩnh, bình lặng.
Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ cảm thấy sổ thông tin hơi rung lên. Mỗi khi người chơi nhận được tin nhắn riêng, thì sẽ nhận được thông báo trong đầu.
Tiêu Chỉ lấy sổ thông tin ra, thì ra là tin nhắn từ Ngải Einstein.
Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ, đến ký túc xá của anh liền đi! Cho em xem một món bảo bối này!!
7654321: Ấy, thiên tài cũng có mặt tối ấy nhỉ. Câu này của anh dễ làm người ta ngại lắm đó.
Hey Hey Hey:... Tiểu sư đệ à, thì ra con người thật của em là thế này à?
7654321: Bây giờ em đang canh chừng một món bảo bối siêu to khổng lồ đấy nhé. Bảo bối bên anh là gì? Nói thử đi, để em suy xét xem có nên qua đó hay không.
Hey Hey Hey: Anh có một phát hiện bất ngờ về bí mật về thế giới ban đầu của ZERO đây, chắc chắn là độc nhất vô nhị. Bây giờ thầy với Vi Địch đã chuẩn bị đến đây rồi, em không tới là bị thiệt đó.
7654321: Về ZERO ạ?
Hey Hey Hey: Đúng vậy, em chắc là mình không tới à?
7654321: Em sai rồi, em tới ngay đây.
Hey Hey Hey: Hề hề, tí nữa anh gửi vị trí ký túc xa qua thiết bị đầu cuối cho em. Hôm nay sư huynh mời mấy đứa ăn khuya nhá.
7654321: Cảm ơn sư huynh nhó. Vui quá.
Tiêu Chỉ cười tủm tỉm đóng sổ thông tin lại, sau đó đối diện với đôi mắt sâu của Frost. Ánh trăng đêm nay rất đẹp. Nó chiếu vào đôi mắt của Frost, khiến hắn trông giống hệt như một kẻ săn mồi trong rừng sâu, phát ra ánh sáng nhạt màu lạnh lẽo.
Nụ cười của Tiêu Chỉ bỗng cứng đờ.
Haiz, tám chuyện với sư huynh hăng say quá, nên lỡ quên Frost mất tiêu rồi. Lát nữa Tiêu Chỉ còn phải bỏ rơi Frost, offline để đi ăn khuya với mấy sư huynh một cách vui vẻ nữa chứ. Nhưng khi nghĩ như vậy, sao tự nhiên Tiêu Chỉ lại có cảm giác tội lỗi thế nhỉ.
Giọng điệu của Frost có vẻ vẫn còn bình tĩnh lắm: "Xảy ra chuyện gì à?"
Tiêu Chỉ căng da đầu, cố nói: "Em... lát nữa có thể em phải ngủ một lúc."
Đôi mắt Frost lóe lên sự ngờ vực.
Tiêu Chỉ: "Anh cũng biết đó, khi người Asanasi bọn em đi ngủ, thì linh hồn sẽ đi giải cứu thế giới trong giấc mơ."
Frost: "..."
Sao câu này nghe quen dữ vậy ta?
Tiêu Chỉ đã thành thạo kỹ năng nói nhăng nói cuội lắm rồi: "Vừa nãy em mới nhận được một thông báo rằng một thế giới khác sắp xảy ra tai họa lớn, nên người được trời chọn như em phải đi giải cứu."
Lâu rồi không nói bừa với A Sâm, nhưng tới khi mở miệng Tiêu Chỉ mới phát hiện ra mình vẫn chưa bị lụt nghề, vẫn còn mượt mà lắm, lại còn rất thuận miệng nữa chứ. Mà hình như cậu còn chịu chút ảnh hưởng từ Lý Đại Diệp nữa, nên cốt truyện trở nên hơi trẻ trâu.
Nghe thấy mấy lời nói bừa thân quen này, khóe miệng Frost bỗng xuất hiện nét cười nhẹ nhàng. Đây chính là Tiểu Thất, chẳng thay đổi tí nào cả.
Hắn mỉm cười đưa tay ra với Tiêu Chỉ. Tiêu Chỉ cũng đưa tay qua. Ngay khi cậu cho rằng Frost sẽ kéo mình đứng dậy, thì Frost lại kéo mạnh cậu đến gần mình. Bàn tay rảnh rỗi kia thì vòng ngang lưng Tiêu Chỉ, ôm lấy cậu vào lòng.
Tiêu Chỉ: "..."
Ơ kìa...
Nét cười trên mặt Frost vẫn không hề thay đổi. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế như vậy rồi cúi đầu về phía Tiêu Chỉ. Đến tận khi trán của hai người chạm vào nhau, ngoại trừ mái tóc bạc rũ xuống và phần cằm của Frost ra thì trong tầm nhìn của cậu chẳng còn gì nữa, cậu mới nghe thấy giọng nói của Frost: "Được. Em ngủ đi. Ta sẽ đưa em về Bạch Cốt Điện."
"Thình thịch... thình thịch..."
Kèm theo đó, là tiếng tim đập mỗi lúc một vội vã hơn, tựa như người nào đó đang nhảy múa theo nhịp trống dồn vang.
Nhưng tại thời khắc này, giữa hai người chỉ có một người phát ra được tiếng tim đập mà thôi, chính là Tiêu Chỉ.
Tiêu Chỉ cảm giác mình có vẻ hơi chột dạ: "Vậy... Anh ngủ ngon..."
"Ngủ ngon." Frost trả lời.
Đến khi hơi thở của người trong lòng trở nên đều hơn, hai mắt cũng nhắm nghiền, không mở ra nữa, Frost mới ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ: "Người Asanasi..."
*
Tiêu Chỉ đợi một lát để ổn định nhịp tim, rồi mới rời khỏi khoang trò chơi.
"Chào anh, chủ nhân." 0724 vừa dọn dẹp vệ sinh vừa chào hỏi Tiêu Chỉ.
"Chào cậu nhé." Tiêu Chỉ cũng chào lại nó, cứ như đang trò chuyện với một người bạn.
"Hôm nay chủ nhân có kế hoạch gì ạ?" 0724 hỏi.
Tiêu Chỉ vừa thay quần áo vừa nói: "Tôi muốn ra ngoài một chuyến, không có sắp xếp gì đặc biệt đâu."
0724: "Anh có cần tôi giúp thuê xe không, hay anh đi bộ?"
Tiêu Chỉ nghĩ mọi người đều ở ký túc xá, có lẽ sẽ không cách nhau quá xa, chỉ cần đi vài bước là tới, nên bèn nói: "Không cần đâu, gần lắm."
Sau khi chào hỏi với 0724, Tiêu Chỉ đi về hướng ký túc xá của Ngải Einstein.
Nhưng càng đi cậu lại càng cảm thấy sai, tại sao lại ra khỏi khu ký túc xá nhỉ? Thậm chí còn rời khỏi khu vực dạy học của khoa Lịch Sử, đi về một hướng rất xa nữa chứ?
Lúc này cậu mới nhìn vào khoảng cách được hiển thị trong hướng dẫn – khoảng cách đến điểm đến còn 565km nữa.
Tiêu Chỉ: "..."
Ồ, thì ra đây là ký túc xá của kẻ có tiền đó à?
Hình như đã hơi vượt xa trí tưởng tượng truyền thống của người địa cầu rồi đó.
Tiêu Chỉ không thể không mở bản đồ ra xem thử, vẫn may là ký túc xá của Ngải sư huynh vẫn còn nằm trên cùng một mảnh đất với cậu, chưa đến nỗi nằm giữa biển.
Cuối cùng, thay vì đi bộ, Tiêu Chỉ phải thuê một chiếc xe trong trường để đi tiếp đến ký túc xá của Ngải Einstein. May là nhân loại hiện giờ đã tiến vào thời kỳ tinh tế, tốc độ của phương tiện giao thông đã không còn chậm rì rì như ở Trái Đất nữa. Thực tế là đi 565km chỉ mất thời gian chưa đến 20 phút.
Thứ xuất hiện trước mắt cậu là một tòa trang viên khổng lồ cực kỳ xa hoa, độc chiếm cả một vùng non sông tươi đẹp. Xung quanh cũng chẳng có hàng xóm nào quấy rầy, thể hiện niềm hạnh phúc giản dị và bình dân của người có tiền.
Tiêu Chỉ: "..."
Không phải chứ, cái này cũng có thể gọi là ký túc xá hả?
Tiêu Chỉ đổi từ đi xe sang đi bộ như trong hướng dẫn. Lúc này, bỗng có một chàng trai tóc vàng, mặc áo bành tô truyền thống bước đến bên cạnh cậu. Chàng trai này kính cẩn cúi chào Tiêu Chỉ: "Chào mừng ngài đã đến, thưa quý ngài Tiêu Chỉ. Tôi là người máy AI quản gia Sarian, hân hạnh được phục vụ ngài."
Tiêu Chỉ đi theo Sarian, đổi từ đi bộ sang đi xe của trang viên để đến tòa nhà sang trọng nhất.
Dọc đường, Sarian và Tiêu Chỉ liên tục nói cười, chứ không hề ngượng ngùng, trông giống hệt như con người thật sự vậy, khác hoàn toàn với 0724 trong ký túc xá của Tiêu Chỉ.
Cuối cùng, Tiêu Chỉ cũng đến được đại sảnh của căn biệt thự cao cấp này.
Sarian vừa mở cửa, tiếng nói chuyện bên trong đã vang lên.
"Ha ha ha, vẫn là anh thắng đấy nhé. Anh nói tiểu sư đệ thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ tìm được ký túc xá của anh rồi!"
"Tại sao chứ..."
"Người lạc đường ở thời đại tinh tế chỉ còn một mình Vi Địch em mà thôi."
"Nào nào nào, ly nước vừa cay vừa đã này thuộc về em đó."
Tiêu Chỉ lại được thấy khung cảnh quen thuộc ở sư môn. Mỗi lần Ngải Einstein và Vi Địch đánh cược đều là Vi Địch thua cả. Rõ ràng cậu ta mới là người có trí thông minh khủng nhất trong sư môn, thế nhưng lại cược ván nào là thua ván đó, chưa từng có ngoại lệ.
Vi Địch uống hết ly nước đỏ đến mức sắp hóa thành màu đen đó với vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc. Sau đó Tiêu Chỉ nhìn thấy sắc mặt cậu ta thay đổi mấy lần, cuối cùng nhảy lên như bị lửa đốt mông, rồi chạy vào căn phòng nhỏ bên cạnh, nhưng thật ra trông cậu ta có sức sống hơn lúc bình thường nhiều.
Sau khi đưa Tiêu Chỉ đến, Sarian chào rồi ra ngoài ngay.
Lý Đại Diệp và Ngải Einstein đều đang ngồi trên bộ sofa sang trọng. Tiêu Chỉ bước đến chào hỏi với hai người, rồi cũng ngồi xuống đó. Sofa rất mềm mại, nhưng lại không mất độ đàn hồi. Chất liệu mặt ngoài mềm mại và có độ bóng, còn tỏa ra mùi tiền nồng nặc.
Tiêu Chỉ nằm bẹp trên sofa mềm mại: "Ngải sư huynh à, ký túc xá của anh khác hẳn với đám thường dân bọn em. Em vốn tưởng là có thể đi bộ qua đây, nhưng mà lúc nhìn thấy khoảng cách thì..."
Ngải Einstein ngượng ngùng gãi đầu: "Vốn là anh cảm thấy ở ký túc xá sinh viên cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng lúc ba anh quyên tiền sửa ký túc xá thì đặc biệt sắp xếp cho anh một tòa. Đi học bất tiện lắm, cả chơi game cũng phải xuống lầu..."
Lý Đại Diệp nhìn Tiêu Chỉ, phổ cập khoa học cho cậu: "Thiết bị trò chơi trong chuyên ngành của chúng ta cũng là do nhà sư huynh mấy đứa quyên tặng, trong đó có một khoản là cho khoang trò chơi của ZERO."
Tiêu Chỉ bừng tỉnh, thảo nào phong cách của chuyên ngành này lại độc lạ đến vậy, thì ra là có kim chủ đó mà.
Ánh mắt Tiêu Chỉ nhìn Ngải Einstein giống hệt như đang nhìn Thần Tài di động. Đây mới chính là ánh sáng của sư môn này! Ánh sáng vàng rực rỡ của đại gia!
Nói chuyện phiếm được một lúc, Vi Địch mới quay lại. Tuy trông cậu ta có vẻ héo hơn, nhưng cũng chẳng khác gì nhiều với lúc bình thường cả.
Tiêu Chỉ nhìn về phía Ngải Einstein: "Vậy thì là bảo bối gì mà anh ra vẻ thần bí ghê thế?"
Ngải Einstein đưa mọi người đến một căn phòng nhỏ bí mật. Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng này được điều chỉnh rất cẩn thận, chuyên dùng để cất giữ những vật dễ hỏng.
Anh ta lấy một cái rương ra với vẻ rất bí ẩn, sau đó đặt nó lên bàn, rồi nói: "Anh đã mua được một bản thảo của Cố Thâm Tuyết tại hội đấu giá Nabil."