NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit: Bull

Beta: DiDi

---------------------------

Chương 77: Thiên tài vĩ đại nhất mọi thời đại.

Họ nằm dưới tàng cây. Khi gió nhẹ lướt qua bên tai, lá cây phát ra âm thanh xào xạc, cứ như vậy, thời gian dường như đang trôi chậm lại.

Đến khi sắc trời dần tối lại, cả khu rừng bị bóng đêm bao phủ, Frost mới buông lỏng bàn tay đang ôm chặt Tiêu Chỉ ra. Thấy hắn động đậy, Tiêu Chỉ bèn thấp giọng hỏi: "Đầu anh còn đau không?"

Frost chống người dậy, rũ mắt nhìn Tiêu Chỉ. Hắn lắc đầu nhẹ rồi đưa tay vuốt ve phần tóc mai hơi rối của Tiêu Chỉ một cách dịu dàng.

Tiêu Chỉ cũng chẳng nói gì, cứ để mặc hắn làm.

Nhất thời, bầu không khí xung quanh đều tràn ngập vẻ yên tĩnh, bình lặng.

Bỗng nhiên, Tiêu Chỉ cảm thấy sổ thông tin hơi rung lên. Mỗi khi người chơi nhận được tin nhắn riêng, thì sẽ nhận được thông báo trong đầu.

Tiêu Chỉ lấy sổ thông tin ra, thì ra là tin nhắn từ Ngải Einstein.

Hey Hey Hey: Tiểu sư đệ, đến ký túc xá của anh liền đi! Cho em xem một món bảo bối này!!

7654321: Ấy, thiên tài cũng có mặt tối ấy nhỉ. Câu này của anh dễ làm người ta ngại lắm đó.

Hey Hey Hey:... Tiểu sư đệ à, thì ra con người thật của em là thế này à?

7654321: Bây giờ em đang canh chừng một món bảo bối siêu to khổng lồ đấy nhé. Bảo bối bên anh là gì? Nói thử đi, để em suy xét xem có nên qua đó hay không.

Hey Hey Hey: Anh có một phát hiện bất ngờ về bí mật về thế giới ban đầu của ZERO đây, chắc chắn là độc nhất vô nhị. Bây giờ thầy với Vi Địch đã chuẩn bị đến đây rồi, em không tới là bị thiệt đó.

7654321: Về ZERO ạ?

Hey Hey Hey: Đúng vậy, em chắc là mình không tới à?

7654321: Em sai rồi, em tới ngay đây.

Hey Hey Hey: Hề hề, tí nữa anh gửi vị trí ký túc xa qua thiết bị đầu cuối cho em. Hôm nay sư huynh mời mấy đứa ăn khuya nhá.

7654321: Cảm ơn sư huynh nhó. Vui quá.

Tiêu Chỉ cười tủm tỉm đóng sổ thông tin lại, sau đó đối diện với đôi mắt sâu của Frost. Ánh trăng đêm nay rất đẹp. Nó chiếu vào đôi mắt của Frost, khiến hắn trông giống hệt như một kẻ săn mồi trong rừng sâu, phát ra ánh sáng nhạt màu lạnh lẽo.

Nụ cười của Tiêu Chỉ bỗng cứng đờ.

Haiz, tám chuyện với sư huynh hăng say quá, nên lỡ quên Frost mất tiêu rồi. Lát nữa Tiêu Chỉ còn phải bỏ rơi Frost, offline để đi ăn khuya với mấy sư huynh một cách vui vẻ nữa chứ. Nhưng khi nghĩ như vậy, sao tự nhiên Tiêu Chỉ lại có cảm giác tội lỗi thế nhỉ.

Giọng điệu của Frost có vẻ vẫn còn bình tĩnh lắm: "Xảy ra chuyện gì à?"

Tiêu Chỉ căng da đầu, cố nói: "Em... lát nữa có thể em phải ngủ một lúc."

Đôi mắt Frost lóe lên sự ngờ vực.

Tiêu Chỉ: "Anh cũng biết đó, khi người Asanasi bọn em đi ngủ, thì linh hồn sẽ đi giải cứu thế giới trong giấc mơ."

Frost: "..."

Sao câu này nghe quen dữ vậy ta?

Tiêu Chỉ đã thành thạo kỹ năng nói nhăng nói cuội lắm rồi: "Vừa nãy em mới nhận được một thông báo rằng một thế giới khác sắp xảy ra tai họa lớn, nên người được trời chọn như em phải đi giải cứu."

Lâu rồi không nói bừa với A Sâm, nhưng tới khi mở miệng Tiêu Chỉ mới phát hiện ra mình vẫn chưa bị lụt nghề, vẫn còn mượt mà lắm, lại còn rất thuận miệng nữa chứ. Mà hình như cậu còn chịu chút ảnh hưởng từ Lý Đại Diệp nữa, nên cốt truyện trở nên hơi trẻ trâu.

Nghe thấy mấy lời nói bừa thân quen này, khóe miệng Frost bỗng xuất hiện nét cười nhẹ nhàng. Đây chính là Tiểu Thất, chẳng thay đổi tí nào cả.

Hắn mỉm cười đưa tay ra với Tiêu Chỉ. Tiêu Chỉ cũng đưa tay qua. Ngay khi cậu cho rằng Frost sẽ kéo mình đứng dậy, thì Frost lại kéo mạnh cậu đến gần mình. Bàn tay rảnh rỗi kia thì vòng ngang lưng Tiêu Chỉ, ôm lấy cậu vào lòng.

Tiêu Chỉ: "..."

Ơ kìa...

Nét cười trên mặt Frost vẫn không hề thay đổi. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế như vậy rồi cúi đầu về phía Tiêu Chỉ. Đến tận khi trán của hai người chạm vào nhau, ngoại trừ mái tóc bạc rũ xuống và phần cằm của Frost ra thì trong tầm nhìn của cậu chẳng còn gì nữa, cậu mới nghe thấy giọng nói của Frost: "Được. Em ngủ đi. Ta sẽ đưa em về Bạch Cốt Điện."

"Thình thịch... thình thịch..."

Kèm theo đó, là tiếng tim đập mỗi lúc một vội vã hơn, tựa như người nào đó đang nhảy múa theo nhịp trống dồn vang.

Nhưng tại thời khắc này, giữa hai người chỉ có một người phát ra được tiếng tim đập mà thôi, chính là Tiêu Chỉ.

Tiêu Chỉ cảm giác mình có vẻ hơi chột dạ: "Vậy... Anh ngủ ngon..."

"Ngủ ngon." Frost trả lời.

Đến khi hơi thở của người trong lòng trở nên đều hơn, hai mắt cũng nhắm nghiền, không mở ra nữa, Frost mới ngẩng đầu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ: "Người Asanasi..."

*

Tiêu Chỉ đợi một lát để ổn định nhịp tim, rồi mới rời khỏi khoang trò chơi.

"Chào anh, chủ nhân." 0724 vừa dọn dẹp vệ sinh vừa chào hỏi Tiêu Chỉ.

"Chào cậu nhé." Tiêu Chỉ cũng chào lại nó, cứ như đang trò chuyện với một người bạn.

"Hôm nay chủ nhân có kế hoạch gì ạ?" 0724 hỏi.

Tiêu Chỉ vừa thay quần áo vừa nói: "Tôi muốn ra ngoài một chuyến, không có sắp xếp gì đặc biệt đâu."

0724: "Anh có cần tôi giúp thuê xe không, hay anh đi bộ?"

Tiêu Chỉ nghĩ mọi người đều ở ký túc xá, có lẽ sẽ không cách nhau quá xa, chỉ cần đi vài bước là tới, nên bèn nói: "Không cần đâu, gần lắm."

Sau khi chào hỏi với 0724, Tiêu Chỉ đi về hướng ký túc xá của Ngải Einstein.

Nhưng càng đi cậu lại càng cảm thấy sai, tại sao lại ra khỏi khu ký túc xá nhỉ? Thậm chí còn rời khỏi khu vực dạy học của khoa Lịch Sử, đi về một hướng rất xa nữa chứ?

Lúc này cậu mới nhìn vào khoảng cách được hiển thị trong hướng dẫn – khoảng cách đến điểm đến còn 565km nữa.

Tiêu Chỉ: "..."

Ồ, thì ra đây là ký túc xá của kẻ có tiền đó à?

Hình như đã hơi vượt xa trí tưởng tượng truyền thống của người địa cầu rồi đó.

Tiêu Chỉ không thể không mở bản đồ ra xem thử, vẫn may là ký túc xá của Ngải sư huynh vẫn còn nằm trên cùng một mảnh đất với cậu, chưa đến nỗi nằm giữa biển.

Cuối cùng, thay vì đi bộ, Tiêu Chỉ phải thuê một chiếc xe trong trường để đi tiếp đến ký túc xá của Ngải Einstein. May là nhân loại hiện giờ đã tiến vào thời kỳ tinh tế, tốc độ của phương tiện giao thông đã không còn chậm rì rì như ở Trái Đất nữa. Thực tế là đi 565km chỉ mất thời gian chưa đến 20 phút.

Thứ xuất hiện trước mắt cậu là một tòa trang viên khổng lồ cực kỳ xa hoa, độc chiếm cả một vùng non sông tươi đẹp. Xung quanh cũng chẳng có hàng xóm nào quấy rầy, thể hiện niềm hạnh phúc giản dị và bình dân của người có tiền.

Tiêu Chỉ: "..."

Không phải chứ, cái này cũng có thể gọi là ký túc xá hả?

Tiêu Chỉ đổi từ đi xe sang đi bộ như trong hướng dẫn. Lúc này, bỗng có một chàng trai tóc vàng, mặc áo bành tô truyền thống bước đến bên cạnh cậu. Chàng trai này kính cẩn cúi chào Tiêu Chỉ: "Chào mừng ngài đã đến, thưa quý ngài Tiêu Chỉ. Tôi là người máy AI quản gia Sarian, hân hạnh được phục vụ ngài."

Tiêu Chỉ đi theo Sarian, đổi từ đi bộ sang đi xe của trang viên để đến tòa nhà sang trọng nhất.

Dọc đường, Sarian và Tiêu Chỉ liên tục nói cười, chứ không hề ngượng ngùng, trông giống hệt như con người thật sự vậy, khác hoàn toàn với 0724 trong ký túc xá của Tiêu Chỉ.

Cuối cùng, Tiêu Chỉ cũng đến được đại sảnh của căn biệt thự cao cấp này.

Sarian vừa mở cửa, tiếng nói chuyện bên trong đã vang lên.

"Ha ha ha, vẫn là anh thắng đấy nhé. Anh nói tiểu sư đệ thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ tìm được ký túc xá của anh rồi!"

"Tại sao chứ..."

"Người lạc đường ở thời đại tinh tế chỉ còn một mình Vi Địch em mà thôi."

"Nào nào nào, ly nước vừa cay vừa đã này thuộc về em đó."

Tiêu Chỉ lại được thấy khung cảnh quen thuộc ở sư môn. Mỗi lần Ngải Einstein và Vi Địch đánh cược đều là Vi Địch thua cả. Rõ ràng cậu ta mới là người có trí thông minh khủng nhất trong sư môn, thế nhưng lại cược ván nào là thua ván đó, chưa từng có ngoại lệ.

Vi Địch uống hết ly nước đỏ đến mức sắp hóa thành màu đen đó với vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc. Sau đó Tiêu Chỉ nhìn thấy sắc mặt cậu ta thay đổi mấy lần, cuối cùng nhảy lên như bị lửa đốt mông, rồi chạy vào căn phòng nhỏ bên cạnh, nhưng thật ra trông cậu ta có sức sống hơn lúc bình thường nhiều.

Sau khi đưa Tiêu Chỉ đến, Sarian chào rồi ra ngoài ngay.

Lý Đại Diệp và Ngải Einstein đều đang ngồi trên bộ sofa sang trọng. Tiêu Chỉ bước đến chào hỏi với hai người, rồi cũng ngồi xuống đó. Sofa rất mềm mại, nhưng lại không mất độ đàn hồi. Chất liệu mặt ngoài mềm mại và có độ bóng, còn tỏa ra mùi tiền nồng nặc.

Tiêu Chỉ nằm bẹp trên sofa mềm mại: "Ngải sư huynh à, ký túc xá của anh khác hẳn với đám thường dân bọn em. Em vốn tưởng là có thể đi bộ qua đây, nhưng mà lúc nhìn thấy khoảng cách thì..."

Ngải Einstein ngượng ngùng gãi đầu: "Vốn là anh cảm thấy ở ký túc xá sinh viên cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng lúc ba anh quyên tiền sửa ký túc xá thì đặc biệt sắp xếp cho anh một tòa. Đi học bất tiện lắm, cả chơi game cũng phải xuống lầu..."

Lý Đại Diệp nhìn Tiêu Chỉ, phổ cập khoa học cho cậu: "Thiết bị trò chơi trong chuyên ngành của chúng ta cũng là do nhà sư huynh mấy đứa quyên tặng, trong đó có một khoản là cho khoang trò chơi của ZERO."

Tiêu Chỉ bừng tỉnh, thảo nào phong cách của chuyên ngành này lại độc lạ đến vậy, thì ra là có kim chủ đó mà.

Ánh mắt Tiêu Chỉ nhìn Ngải Einstein giống hệt như đang nhìn Thần Tài di động. Đây mới chính là ánh sáng của sư môn này! Ánh sáng vàng rực rỡ của đại gia!

Nói chuyện phiếm được một lúc, Vi Địch mới quay lại. Tuy trông cậu ta có vẻ héo hơn, nhưng cũng chẳng khác gì nhiều với lúc bình thường cả.

Tiêu Chỉ nhìn về phía Ngải Einstein: "Vậy thì là bảo bối gì mà anh ra vẻ thần bí ghê thế?"

Ngải Einstein đưa mọi người đến một căn phòng nhỏ bí mật. Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng này được điều chỉnh rất cẩn thận, chuyên dùng để cất giữ những vật dễ hỏng.

Anh ta lấy một cái rương ra với vẻ rất bí ẩn, sau đó đặt nó lên bàn, rồi nói: "Anh đã mua được một bản thảo của Cố Thâm Tuyết tại hội đấu giá Nabil."


Hội đấu giá Nabil là hội đấu giá có quy mô lớn nhất của ba hệ ngân hà, nên không có gì có thể bì kịp với nó. Đây là nơi các đại gia và những nhân vật tai to mặt lớn của khắp tinh tế phô bày thân phận và địa vị của mình, người thường thì không có cửa.

Ngải Einstein nói: "Cố Thâm Tuyết cũng chính là vị đại lão Thâm Tuyết trong game đấy. Bà là người vẫn giữ thói quen vẽ tay ngay trong thời đại công nghệ. Khi mọi người nhìn thấy thứ này chắc chắn sẽ rất kinh ngạc."

Nói xong, anh ta mở chiếc rương màu trắng ra.

Ba người còn lại đồng loạt nhìn vào rương. Trong đó có rất nhiều bản nháp vẽ bằng tay. Họ có thể nhìn ra được kỹ năng của người vẽ rất điêu luyện, mỗi nét đều mượt mà vô cùng, cũng không hề có nét dừng lại hoặc sửa chữa, chứng tỏ rằng khi người này vẽ, động tác tay rất ổn định.

Ngải Einstein mang bao tay vào, rồi lấy từng trang giấy trong đó trải lên mặt bàn.

Theo động tác của anh ta, càng lúc Tiêu Chỉ càng thấy được những hình ảnh mình rất quen thuộc. Đó đều là những hình ảnh mà cậu đã từng nhìn thấy trong thế giới ZERO.Vi Địch chỉ vào một tấm trong số đó: "Đây là Thiên Diệp Vương!!!"

Trong hình là vị Thiên Diệp Vương mà Tiêu Chỉ đã từng gặp. Từ khi ZERO hoạt động đến nay ông vẫn giữ nguyên cương vị của mình, chưa bao giờ bị thay thế, ngay cả hiện tại cũng chẳng thay đổi gì. Tuy đây chỉ là bản nháp, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến nhan sắc chim sa cá lặn của người này.

Lý Đại Diệp chú ý đến chữ viết trên bản vẽ: "Thì ra ông ta tên là Thiên Diệp 319... Tên này do ai đặt thế, tùy tiện quá vậy?"

Sau đó lại xuất hiện những bản vẽ các khung cảnh quen thuộc, nào là Thiên Diệp Thụ xanh um tươi tốt, hoang mạc mênh mông, và cả rừng rậm màu đen vô tận,... Tất cả đều là hình ảnh của ZERO khi mới đưa vào hoạt động.

Tiêu Chỉ nhìn vào những thứ này: "Thì ra Cố Thâm Tuyết đã từng tham gia vào quá trình phát triển ZERO, nhưng lại không hề có một thông tin nào được truyền ra cả."

Ngải Einstein nói: "Anh hơi tò mò, nên đã phái người điều tra những chuyện liên quan đến Cố Thâm Tuyết. Sau đó lại phát hiện ra thứ khiến người ta càng kinh ngạc hơn... Cố Thâm Tuyết chính là vợ của Noah Bae."

Ba người còn lại đều không nén nổi sự ngạc nhiên, quay sang nhìn anh ta.

Ngải Einstein dùng thiết bị đầu cuối chiếu một đoạn tư liệu: "Bọn họ kết hôn cách đây rất lâu. Khi ấy hai người đều còn trẻ. Noah Bae khi đó đã có tí danh tiếng, nhưng Cố Thâm Tuyết thì vẫn là người vô danh. Hai người vẫn luôn không công khai quan hệ, không ngờ sau này hai người lại nổi tiếng cùng một lúc."

"Nhưng tình cảm của họ chắc hẳn là tốt lắm, bởi vì cả đời họ chưa từng ở riêng, và mỗi năm đều có ghi chép về việc họ nghỉ phép cùng nhau."

Ngải Einstein chuyển sang một tài liệu khác: "Khi hai người kết hôn được gần 10 năm, Cố Thâm Tuyết xảy ra tai nạn xe cộ. Tai nạn này khiến bà bị liệt nửa người, còn bị mất đứa con chưa kịp sinh ra và khả năng sinh nở. Sau đó, Noah Bae mới bắt đầu có thành tựu ở lĩnh vực y học. Nhiều năm sau đó cũng giúp Cố Thâm Tuyết đi đứng lại thành công."

"Cũng bắt đầu từ năm đó, Noah Bae bắt đầu có ý tưởng sáng tạo game. Tuy không rõ mục đích ông ấy tạo nên trò chơi này có phải là vì Cố Thâm Tuyết hay không, nhưng gần như là cùng thời gian."

Vi Địch đột nhiên nói: "Em nghĩ có lẽ họ có quan hệ đó. Mọi người nhìn những người này đi, có phải hình dạng đôi mắt của họ khá giống Noah Bae lúc trẻ không? Còn cái mũi này nữa, gần như là giống hệt như Cố Thâm Tuyết."

Cậu ta chỉ vào tư liệu, lại chỉ vào một tấm ảnh nào đó trên bàn.

Tiêu Chỉ nhìn theo ngón tay của Vi Địch, phát hiện ra một bản thảo vẽ đầy chân dung trong đó. Những người trong bản thảo có mập có ốm, có thiếu niên nhỏ tuổi cũng có thanh niên trưởng thành, nhưng điểm chung chính là hầu như mặt của bọn họ giống nhau y như đúc, là gương mặt kết hợp những nét của Cố Thâm Tuyết và Noah Bae.

Mà gương mặt này...

Tiêu Chỉ gần như ngừng thở, bởi họ... giống hệt Frost!

Mà giống nhất là những bức có dáng vẻ thanh niên, mặc dù đó chỉ là bản phác họa, không thể nhìn ra mái tóc bạc và đôi mắt bạch kim đặc trưng của Frost.

Trước đây, trong ấn tượng của cậu, Noah Bae là một ông lão, còn Cố Thâm Tuyết phải đến tận tuổi trung niên mới thành danh. Thế nên Tiêu Chỉ chưa bao giờ chú ý đến dáng vẻ khi còn trẻ của hai người. Không ngờ rằng khi hai người kết hợp với nhau lại giống Frost đến thế.

Lẽ nào... Frost chính là đứa con do Noah Bae và Cố Thâm Tuyết cùng nhau tạo ra sau khi phát hiện rằng bọn họ có thể sẽ không bao giờ có được đứa con của mình nữa ư?

Thậm chí còn sáng tạo một thế giới riêng cho đứa bé này?

Tiêu Chỉ vẫn nhớ những ký ức còn sót lại về Noah Bae mà Frost kể cho cậu. Chính Noah Bae đã nói rằng ông là cha của Frost. Tiêu Chỉ vốn cho rằng "cha" là để chỉ người sáng tạo, không ngờ rằng nó lại có một hàm nghĩa khác nữa.

Tiêu Chỉ đột nhiên nhớ đến kho báu mà Noah Bae từng nói.

Chẳng lẽ... kho báu của Noah Bae, chính là đang nói về Frost ư?

Hoặc cũng có thể nói rằng, nếu như kho báu của Noah Bae thật sự có tồn tại, thì người có khả năng biết đến nhất chính là con trai ông ấy?

Nguyên nhân mà Andre bắt Frost chính là cái này sao?

"Tiêu sư đệ nè, em đang nghĩ gì thế?" Giọng Vi Địch đột nhiên vang lên, kéo Tiêu Chỉ ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Hả?!" Tiêu Chỉ hoàn hồn lại ngay. Lời đã đến bên miệng rồi nhưng lại không nói ra được, chỉ nói: "... Em chỉ đang suy nghĩ, hình như em chưa từng gặp người nào giống vậy trong trò chơi."

Các sư huynh và thầy không biết diện mạo của Frost, đương nhiên cũng không thể so sánh hắn và người trên bản thảo được. Nhưng việc này liên quan đến an toàn của Frost, nên Tiêu Chỉ cũng không biết có nên nói cho các sư huynh biết hay không.

Tuy cậu không biết Andre dùng cách gì để phát hiện ra thân phận của Frost, nhưng khi nhớ lại những chuyện lão đã làm với hắn, Tiêu Chỉ cũng không dám nói những điều liên quan đến Frost một cách dễ dàng như vậy được.

Lỡ đâu có nhiều người biết được... thì họ sẽ đối xử với A Sâm như thế nào đây...

Lý Đại Diệp vuốt vuốt bộ ria mép của mình, nghĩ: "Hình như chưa bao giờ gặp người này thật đấy. Chẳng lẽ là NPC trước đây, hay là họ chưa từng tạo ra?"

Ngải Einstein nhún vai: "Cũng có thể đấy ạ, bởi đây cũng chỉ là bản nháp thôi. Có một vài khung cảnh trong bản thảo không xuất hiện trong game."

Vi Địch gật đầu: "Trong quá trình nghiên cứu, phát triển trò chơi, bản thảo bị bỏ đi cũng là chuyện bình thường."

Sau đó bọn họ rời khỏi phòng, khi ra bên ngoài thì Sarian đã chuẩn bị đồ ăn khuya xong xuôi.

Ngải Einstein không hổ là người đến từ một gia đình siêu giàu có của tinh tế, đồ ăn khuya xa hoa đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Từ thời đại địa cầu, BBQ và các món om đã bắt đầu được lưu hành, nhưng đó chỉ là những món ăn cơ bản mà thôi, còn có rất nhiều đồ ăn mới lạ của riêng thời tinh tế, mà một ít đặc sản từ những hành tinh xa xôi khác. Cả sư môn ăn mà cảm thấy rất hạnh phúc.

*

Khi bữa khuya vui vẻ sắp kết thúc, thiết bị đầu cuối của Vi Địch đột nhiên reo lên, sau đó đến Lý Đại Diệp và Ngải Einstein. Chỉ có bên Tiêu Chỉ vẫn còn bình yên mà thôi, thế là cậu ngơ ngác nhìn về phía hai người.

Một lát sau.

Lý Đại Diệp xem xong tin tức trên thiết bị đầu cuối, lông mày hơi nhướng lên: "Noah Bae lợi hại thật đấy..."

Vi Địch kích động nói: "Không hổ là Noah Bae!!"

Tiêu Chỉ chẳng hiểu gì cả: "Gì vậy ạ?"

Ngải Einstein bèn giúp cậu giải đáp thắc mắc: "Tiêu sư đệ này, em không đánh dấu đặc biệt cho những tin tức liên quan đến ZERO à?"

Tiêu Chỉ lắc đầu: "Không ạ."

Cậu vốn là đồ cổ nghiện game thuộc thời đại Địa Cầu, nên thật sự không biết thiết bị đầu cuối của thời đại tinh tế còn có chức năng này.

Thế là Ngải Einstein dứt khoát mở màn chiếu trên đại sảnh ra, hiện tại trên đó đang hiển thị tin tức mới nhất:

"Một hạm đội tiên phong vừa phát hiện ra một hệ hành tinh hoàn toàn mới và có khả năng sinh sống được. Theo như kiểm tra đo lường, hệ hành tinh mới này có diện tích không thua gì hệ Ngân Hà. Khu vực nơi hệ hành tinh này tọa lạc hoàn toàn trùng khớp với suy luận của ngài Noah Bae từ 602 năm trước. Vì để tưởng nhớ đến vị thiên tài vĩ đại nhất mọi thời đại, hệ hành tinh mới sẽ được đặt tên là hệ Noah. Trong tương lai nó sẽ trở thành hệ hành tinh thứ tư mà con người có thể cư trú."

Lý Đại Diệp lướt thiết bị đầu cuối của mình: "Do có liên quan đến Noah Bae, nên số người online ZERO chắc chắn sẽ tăng mạnh. Cho dù là người không có hứng thú với game, thì cũng sẽ tò mò trò chơi do Noah Bae tạo ra là như thế nào?"

Vi Địch cũng nhìn vào thiết bị đầu cuối: "Người thảo luận về kho báu của Noah Bae cũng nhiều hơn. Vậy mà có người lại đoán rằng trong đó còn ẩn chứa một hệ hành tinh bí mật khác..."

Tiêu Chỉ nhìn tin tức, hai bàn tay lặng lẽ nắm lại thật chặt.

-----------Hết chương 77-----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi