Edit, Beta: Bull
-------------------------------------
Chương 84: Thời cơ cậu chờ đợi, tới rồi.
Hai người trong phòng hôn nhau thắm thiết, trong không khí tràn ngập sự dịu dàng triền miên. Tựa như một dòng nước ấm áp bao quanh khắp thế giới, không bao giờ bị quấy nhiễu, và sẽ kéo dài vĩnh hằng.
Nhưng đó là điều không thể.
Ý thức của Tiêu Chỉ bị một loạt tiếng đập cửa kéo về hiện thực. Tiếng gõ cửa có vẻ hơi yếu ớt, không biết là đã gõ bao lâu rồi. Thế nhưng hai người đều đắm chìm trong việc thân mật với nhau, không hề chú ý đến tiếng động ngoài cửa.
Tiêu Chỉ đẩy Frost ra ngay: "Greata tới rồi..."
Nói xong, cậu vội vàng nhét Frost vào chăn. Hành động của cậu hơi gấp gáp, nên chăn bị kéo hơi cao, ngay cả đầu của Frost cũng bị che kín. Hình ảnh này trông giống hệt như người chết hiện tại đã ra đi thanh thản vậy.
Frost: "..."
Không có thời gian quan tâm đến Frost, Tiêu Chỉ đành phải chỉnh đốn lại trang phục xộc xệch do hành động khi nãy, sau đó mới luống ca luống cuống đi mở cửa.
Sau khi mở cửa ra, quả nhiên người đến là Greata.
Lúc này Greata trông có vẻ ổn hơn trước đây nhiều. Vết máu loang lổ khắp người đã biến mất, mái tóc màu sợi đay rối bù đã được chải chuốt gọn gàng. Dường như ông đã lấy lại được chút sức hút từ lúc sinh thời.
Nếu đã tới Hessen, thì Tổng Giám Mục cũng phải nhập gia tùy tục, ông cởi bộ trang phục Tổng Giám Mục rách nát ra, thay bằng một bộ trường bào trông có vẻ được chế tác rất tỉ mỉ. Đây là kiểu dáng được ưa chuộng nhất ở Hessen dạo gần đây, vừa vặn che được hai chân bị khiếm khuyết của ông.
Greata nhìn Tiêu Chỉ bằng ánh mắt mang theo nét cười, rồi thấp giọng nói: "Các cậu làm gì trong đó vậy? Dạo gần đây tôi nghe được không ít phiên bản "Chuyện giữa lãnh chúa Hessen và Thư Ký", thật ra cái nào mới là thật thế?"
Đầu Tiêu Chỉ lập tức chiếu lại hình ảnh vài phút trước, thế là lỗ tai nóng lên ngay tức khắc.
Tuy chẳng có phiên bản nào là thật, nhưng hiện thực lại bất ngờ trùng khớp với những câu chuyện đó, thậm chí còn ly kỳ hơn một chút nữa chứ... Vậy thì phải giải thích thế nào đây?
Vẫn may là bây giờ cậu còn kích hoạt hiệu ứng của Tinh thể Vong Hồn, nên cả cơ thể đều trắng bệch, không nhìn ra được gì bất thường cả.
Tiêu Chỉ ngập ngừng chuyển sang một đề tài khác: "À thì... Vào đi, lãnh chúa đang đợi ông."
Greata híp mắt, tạo thành một đường cong đầy trí tuệ. Vị Tổng Giám Mục sắc sảo đã cảm nhận được bầu không khí bất thường rồi. Ông vốn chỉ muốn trêu chọc hai người vì hành động không chịu mở cửa suốt một lúc lâu, thế nhưng biểu hiện của Tiêu Chỉ lúc này đã chứng tỏ rằng có lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó.
Sau khi tới Hessen ông mới biết rằng, thì ra tử vong lại là một việc đẹp đẽ đến thế. Không chỉ không bị thời gian giam cầm, mà cũng chẳng cần lo lắng đến bệnh tật hay bị thương ngoài ý muốn nữa, còn có vô vàn đồng nghiệp thích buôn chuyện. Nơi này thật sự còn đẹp đẽ hơn cả Nước Trời.
Chỉ tiếc là ông không thể thu được nhiều thông tin từ vẻ mặt trông có vẻ rất bình thản của Tiêu Chỉ, vậy nên Greata chỉ đành bỏ qua trong tiếc nuối.
Theo Tiêu Chỉ đến mép giường, Greata gặp được quý ngài lãnh chúa trông có vẻ như chẳng bị gì cả. Ông không thể không nghi ngờ, người này nhìn khỏe thế thì gọi ông đến làm gì?
Sự nghi ngờ của ông cuối cùng cũng kết thúc ngay khi Frost xoay người lại.
"Vòng tròn ma thuật trong bí điển!" Greata không kiềm được cao giọng nói. Một lát sau, ông lại đến quan sát cẩn thận hơn: "Đúng là vòng tròn ma thuật được ghi lại trong bí điển, nhưng có rất nhiều, rất nhiều cấu trúc đã khác đi..."
Ông chỉ vào một chỗ hoa văn phức tạp trong đó: "Cấu trúc này chuyên dùng để trấn áp sức mạnh, nó sẽ khiến người bị vòng tròn ma thuật khống chế không thể điều động năng lượng trong cơ thể."
Greata lại chỉ vào mấy chỗ khác: "Phần này và phần kia có thể khuếch đại cảm giác đau đớn, thường dùng để tra tấn những phạm đồ mắc tội không thể tha, giúp cạy miệng họ bằng đau đớn. Còn cấu trúc này là để hủy diệt ký ức, khiến những ký ức thường là bí mật biến mất hoàn toàn..."
"Hả..." Giọng của Greata bỗng im bặt, ông nhìn kỹ hơn: "Phần cấu trúc này cũng không được ghi chép trong bí điển. Là do có người tự nghiên cứu ra à? Để tôi xem... đáng lẽ phải có tác dụng phong ấn và cản trở mới đúng... Thế mà lại có thể đưa vào vòng tròn ma thuật một cách hoàn hảo, nhưng không hề cản trở sự tuần hoàn của sức mạnh, là cao thủ đấy."
Càng nghe, lòng Tiêu Chỉ càng chùng xuống.
Thì ra pháp trận này còn độc ác hơn những cái cậu đã thấy trước đây. Trong thời gian cậu không ở đó, một mình A Sâm đã phải trải qua những tra tấn và đau đớn đến nhường nào chứ?
Thật ra Frost đã không còn để tâm đến những đau đớn mình từng phải chịu trong quá khứ nữa. Hắn dùng giọng điệu rất bình thản để nói cho Greata nghe: "... Khi bọn chúng dùng vòng tròn ma thuật đối phó với ta, ta cảm thấy vòng tròn sau lưng nóng lên ngay tức khắc. Hơn nữa, ở trong vòng tròn ma thuật đó càng lâu thì cảm giác bỏng rát càng nặng hơn. Chỉ khi nào thoát khỏi vòng tròn ma thuật rồi nhiệt độ mới không tăng nữa."
Greata quấn một sợi tóc quanh đầu ngón tay, suy nghĩ: "Có lẽ là vòng tròn ma thuật này bị sức mạnh cùng loại thu hút, nên mới hoạt động trở lại. Chắc hẳn là bọn chúng muốn rót năng lượng vào vòng tròn ma thuật trên người ngài để nó hoạt động, sau đó có thể thuận lợi hạn chế hành động và sức mạnh của ngài. Quyết định của ngài rất sáng suốt, nếu như ở trong đó càng lâu, thì sẽ càng nguy hiểm đối với ngài."
Rồi ông lại hỏi: "Vòng tròn ma thuật này đã ở trên người ngài rất nhiều năm rồi sao?"
Frost bình thản nói: "Ừ, có lẽ là 500 năm trước, chính Andre đã tự tay khắc nó."
"Andre!!!" Nghe thấy tên của kẻ thù cũ, dáng vẻ vững vàng, cơ trí của Greata gần như sụp đổ. Quần áo của ông bay lên mà chẳng cần gió, ông lơ lửng trong không trung, từng luồng từng luồng oán khí nhè nhẹ tỏa ra từ người ông.
"Ha ha ha ha, thì ra là vậy... Nếu là Andre thì không có gì kỳ lạ cả. Lão ta là Tổng Giám Mục, nên vốn có tư cách xem bí điển. Hơn nữa, trước giờ lão rất thích nghiên cứu vòng tròn ma thuật, có thể được xem như cao thủ của Blaise. Nó là vòng tròn ma thuật do lão ta để lại, thảo nào lại phức tạp đến thế."
Sau đó, Greata bắt đầu thử phá giải vòng tròn ma thuật do Andre để lại.
Ông niệm một đoạn thần chú huyền bí, còn tay thì vẽ nên một vòng tròn ma thuật khác trong không trung. Theo động tác của ông, năng lượng bám vào vòng tròn ma thuật sau lưng Frost bị rút dần ra. Luồng ánh sáng vàng kim chói lọi từ từ thoát ra ngoài, ngưng tụ trong không khí.
Đến khi luồng ánh sáng vàng kim đó tụ lại tới một mức độ nhất định, Greata mới thu vòng tròn ma thuật lại. Sau đó, ông vội vàng ném luồng ánh sáng vàng kim đó sang một bên, rồi phất tay tung ra một luồng tử khí đậm đặc đánh nát nó.
Greata vân vê nhẹ đầu ngón tay, khiến cảm giác bỏng rát do Thánh Quang tạo thành biến mất: "Mùi của Thánh Quang sao lại ghê tởm đến vậy chứ. Trước đây tôi không hề nhận ra, thật sự quá ngu ngốc."
Rồi ông quay đầu nói với hai người: "Tôi đã ép năng lượng được rót vào vòng tròn ma thuật ra rồi, tiện thể xử lý luôn những cấu trúc áp chế sức mạnh và khuếch đại cảm giác đau đớn. Sau này dù lãnh chúa có rơi vào vòng tròn ma thuật của đối thủ nữa, thì cũng sẽ không bị áp chế. Chỉ là ký ức bị phá hỏng đã biến mất, dù có phá giải những cấu trúc đó cũng không thể tìm lại được."
Tiêu Chỉ nhìn về phía Frost, thấy Frost gật đầu với cậu, nghĩa là hắn đang nói rằng cảm giác bỏng rát đó đã dịu lại.
Lúc này Tiêu Chỉ mới nhìn sang Greata: "Những cấu trúc phong ấn đó đâu rồi?"
Sắc mặt Greata hơi trầm xuống: "Phong ấn này chắc hẳn là do Andre nghiên cứu ra, nên có rất nhiều kết cấu hoàn toàn mới. Tuy Andre là một lão khọm nham hiểm, nhưng lão đã nghiên cứu vòng tròn ma thuật của Blaise rất nhiều năm rồi, cũng có vài thành tựu, nên tôi cũng cần chút thời gian..."
Tiêu Chỉ hiểu ngay. Có vẻ như ông không thể phá giải phong ấn ký ức chỉ trong thời gian ngắn.
"Còn một chuyện nữa." Greata nói: "Thưa lãnh chúa, khi đối mặt với Blaise xin ngài hãy cẩn thận một chút. Nếu bọn chúng đã lấy ra được một vòng tròn ma thuật, chỉ e rằng chúng vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn gì đó nhằm vào ngài."
Frost gật đầu với ông: "Cảm ơn lời nhắc của ông."
Sau đó, Greata chép lại một phần vòng tròn ma thuật rồi đem về từ từ nghiên cứu.
Đến khi Greata đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tiêu Chỉ mới ngồi lên mép giường, tiếp tục công cuộc băng bó vừa bị cản trở lúc nãy.
Những vết bỏng do Thánh Quang trên người Frost chỉ lành lại một chút. Tuy hắn có năng lực tự hồi phục rất mạnh, nhưng khi đối mặt với thương tích tạo ra từ thứ khắc chế mình, tốc độ tự lành vết thương của hắn đã giảm đi rất nhiều.
Tiêu Chỉ vừa giúp Frost băng những vết bỏng do Thánh Quang, vừa nói: "Sau này anh không được xông lên một mình như vậy nữa. Nếu phải đánh thật, thì phải gọi cả em."
Frost "ừm" một tiếng, sau đó chăm chú nhìn theo mỗi hành động của Tiêu Chỉ. Đến lúc vết thương cuối cùng được băng bó xong mới chịu thôi.
Tiêu Chỉ còn chưa kịp cất mớ băng vải trong tay, bỗng cậu cảm thấy cánh tay mình như bị ai đó nắm lấy kéo về phía trước, cả người cậu lại rơi vào vòng tay ấm áp, thân thuộc.
Frost cọ nhẹ lên mặt Tiêu Chỉ, thấp giọng nói: "Sau này anh nhất định sẽ cẩn thận, không để em phải lo lắng cho anh nữa."
Sau đó hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy cậu, chìm vào im lặng.
Tiêu Chỉ tựa vào người Frost. Rõ ràng là cậu cảm nhận được nơi mình dựa vào chỉ là một cơ thể lạnh như băng, không có hơi thở cũng chẳng có nhịp tim, nhưng kỳ lạ thật, chẳng hiểu sao giờ phút này cậu chỉ thấy thân thiết và thoải mái.
Cậu cười, sau đó cất băng vải vào ba lô, rồi dùng đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Frost: "Biết thì tốt."
Hai người cứ ôm nhau như thế, mà cũng chẳng ai có ý định buông tay cả. Họ hưởng thụ khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi lúc này.