Edit, Beta: Bull
-----------------------
Chương 89: Đáo để
Vì để tránh cho đề tài của câu chuyện này lao sang một hướng không thể miêu tả được, Tiêu Chỉ chỉ có thể vội vàng bay đến trước mặt Thiên Diệp Ô: "Xin lỗi, tôi đến trễ quá, để thái tử điện hạ chờ lâu rồi."
Lúc này Thiên Diệp Ô mới kiên quyết rời mắt khỏi Teague, rồi còn dùng lễ nghi tiêu chuẩn dùng cho quý tộc Thiên Diệp Ô để chào vị quan chức chính trị của Hessen trước mặt mình. Cho dù y có đam mê với mấy quyển sách đó thế nào, thì với bổn phận là thái tử, y cũng sẽ không thất lễ trong lúc đối mặt với quan chức chính trị.
Tiêu Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cậu cũng có thể kéo đề tài quay về phạm vi bình thường rồi.
Sau một cuộc trò chuyện ngắn gọn, Tiêu Chỉ phái người sắp xếp chỗ cho những người Thiên Diệp Ô dẫn theo. Còn cậu và Teague thì đưa Thiên Diệp Ô đến nơi khác, bàn bạc về việc hợp tác sau này.
Cứ đi mãi đi mãi, Thiên Diệp Ô bắt đầu quan sát Nhiếp Chính quan đang đi bên cạnh mình. Chẳng hiểu sao y cũng cảm thấy dáng dấp của người này quen mắt thế nhỉ? Lẽ nào đã từng gặp ở đâu rồi sao?
Nhưng mà ở chỗ nào nhỉ?
Thiên Diệp Ô hiếm khi rời khỏi Thiên Diệp Quốc, nên xác suất gặp được những người xa lạ cũng rất thấp. Nhưng y lại không thấy được mặt của vị này, nên chỉ có thể đoán thông qua dáng dấp.
Bỗng nhiên, Thiên Diệp Ô chợt nghĩ ra gì đó. Y nhớ đến Teague. Lúc sinh thời Teague là người của Tịch Nguyệt tộc, mà vị Nhiếp Chính quan này cũng bị đồn thổi là người của Tịch Nguyệt tộc. Có phải là trong một quyển sách nào đó có hình của người này không?
Càng nghĩ, y càng cảm thấy suy nghĩ của mình quá chính xác.
Theo như truyền thống của Tịch Nguyệt tộc, khi bọn họ chết thì đều phải an táng dưới đáy biển, nên việc xuất hiện hai người biến đổi thành xác sống chỉ trong một khoảng thời gian ngắn là chuyện rất bất thường. Không những thế, tốc độ thăng tiến của Teague rất nhanh, biết đâu là có tiền bối đang âm thầm dìu dắt. Mà vị Nhiếp Chính quan đây lại là một lựa chọn hoàn toàn phù hợp cho người tiền bối này!
Không thể không công nhận Thiên Diệp Ô là một thái tử lanh trí, bởi y có thể đoán gần như đúng hết nguyên nhân giúp Teague biến thành xác sống và được thăng chức. Nhưng do y tiếp thu nhiều nguồn tin sai lệch quá nên đã đoán sai hình tượng của vị tiền bối kia. Hơn nữa, tiền bối đó không chỉ có một, mà là Tiêu Chỉ, Milton và cả Greata cùng nhau giúp sức.
Tiêu Chỉ bối rối nhìn về phía Thiên Diệp Ô. Sao mà ánh mắt của cải thìa bỗng trở nên nồng nhiệt thế nhỉ?
Chẳng lẽ y nhận ra mình rồi?
Nhưng sự nồng nhiệt này không giống với trước đây lắm, mà y cũng chẳng xông lên ôm đùi cậu rồi gọi "Anh Thất". Điều này khiến Tiêu Chỉ càng nghi hoặc hơn. Bởi cậu không biết cái đầu tràn ngập ý tưởng lạ lùng của Thiên Diệp Ô đang chứa những suy nghĩ gì trong đó.
Nhờ vào sự chi viện bất ngờ của Thiên Diệp Ô, nên năng lực chiến đấu trên không trung của Hessen đã được củng cố.
Chiến đội Hồng Diên vốn thuộc quân viễn trình của Thiên Diệp Quốc. Tuy không nổi danh bằng quân tiên phong như chiến đội Kền Kền Tuyết, nhưng thành viên trong đó đều là những xạ thủ đứng đầu, khác hẳn với đám xạ thủ có kỹ năng khiến người ta chán chẳng muốn nói của Hessen.
Sau khi hợp tác cùng chiến đội Hồng Diên và một số bộ lạc của sa mạc Trường Nguyệt, sức mạnh của Hessen lại tăng thêm vài phần.
Muranfasa cũng từng liên hệ với Tiêu Chỉ, bảo rằng Uyên tộc cũng tình nguyện hợp tác. Chỉ tiếc là họ ở quá xa, và cũng giống như Tịch Nguyệt tộc, họ không thành thạo lục chiến. Mà Hessen lại ở sâu trong đất liền, cách biển rất xa, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện chiến đấu của Uyên tộc.
Áp lực từ Blaise mang đến đã khiến cho sự xa cách của người sống và xác sống từ trước đến nay bị đánh vỡ.
Sau một thời gian chung sống, nhóm người sống bỗng phát hiện ra xác sống không hề đáng sợ, u ám, muốn ăn thịt người suốt ngày như trong lời đồn. Bọn họ cũng có suy nghĩ, có phiền muộn như người sống. Tuy cũng có lúc hơi điên điên khùng khùng, nhưng nhìn chung thì không khó hòa nhập, thậm chí họ còn cởi mở hơn cả người sống nữa.
Lại nhờ vào lệnh mộ binh, mà có một ít đại lão có nhan sắc tuyệt trần, từng là mỹ nhân được đưa vào sử sách cũng xuất hiện, thế là giá trị nhan sắc trung bình của Hessen được kéo hết lên, khiến những người sống đứng xem chợt cảm thấy hơi... hâm mộ.
*
Trong khoảng thời gian này, cả Hessen và Blaise đều đang tập trung lực lượng. Những trận chiến nhỏ xảy ra liên tục, nhưng lại không có trận chiến nào bùng lên với quy mô lớn.
Nhân số hai bên càng gia tăng, thì doanh trại càng được mở rộng. Mùi thuốc súng trong không khí càng lúc càng nồng hơn, như thể chạm vào là chiến tranh nổ ra ngay.
Doanh trại Blaise.
Todds đang xem xét công văn, bỗng gã hài lòng gật đầu: "Tốt lắm. Sau khi đánh chiếm Đại công quốc Dilling và bộ lạc Liệp Tích, trong khoảng thời gian này quặng Ishi được tích trữ rất nhiều, Chúa Phạt cũng đã trữ đủ."
Rồi gã quay đầu hỏi chỉ huy quân thánh kỵ sĩ đứng bên cạnh: "Fenris, tình hình quân đội thế nào?"
Fenris kính cẩn trả lời: "Đã tập kết xong, có thể tuân theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng miện hạ bất cứ lúc nào."
Nụ cười xuất hiện trên gương mặt tầm thường của Todds: "Rất tốt. Đây chính là lúc để chúng trải nghiệm việc được thánh quang chiếu rọi."
*
Cuối cùng cũng tới một ngày mặt trời lên cao.
Vạn dặm trời chẳng thấy mây đâu, ánh mặt trời nóng cháy thiêu đốt lục địa, khiến bầu không khí tràn ngập một luồng hơi nóng khiến người ta khó chịu.
Bầu không khí đầy vẻ tiêu điều.
Đội thánh kỵ sĩ mặc giáp trang nghiêm đứng giữa sân, bộ giáp trắng của họ lấp lánh ánh sáng thuần khiết. Trong tay họ cầm loại vũ khí tối tân nhất của Blaise. Trong quân còn có những đội dùng súng và pháo Ishi, thậm chí còn xuất hiện khẩu Chúa Phạt.
Tất cả đều đang chứng tỏ rằng trận chiến hôm nay khác với mọi ngày.
Chỉ huy tác chiến cũng không phải nhóm chỉ huy của mọi ngày nữa, mà là Fenris, tên chỉ huy đang nổi tiếng vì việc giết Tutaschon và Dolestrange. Tuy sau đó thi thể của họ bị Nhiếp Chính quan Hessen cướp đi, dẫn tới việc kết quả không được trọn vẹn lắm. Nhưng trận chiến này đã cho toàn thể lục địa biết sự lợi hại của Blaise, mà tên tuổi của tên chỉ huy tàn nhẫn độc ác này cũng đã khắc sâu vào tâm trí mọi người.
Nhưng lúc này Fenris lại đang cau mày, gã xác nhận lại với phụ tá bên cạnh: "Cậu nói... Nhiệm vụ hôm nay chúng ta phát ra chỉ được nhận có một phần mười?"
Phụ tá cung kính trả lời: "Vâng ạ."
Nhiệm vụ mà Fenris nói đương nhiên là những thứ nhằm vào người Asanasi. Còn có lựa chọn nào thích hợp hơn cho vị trí bia đỡ đạn như những kẻ không thể chết, lại thích đâm đầu vào chỗ chết như họ đâu chứ? Chỉ cần bỏ ra chút phần thưởng, thì đám người Asanasi này sẽ bán mạng vì Blaise bằng mọi giá.
Mà lần này, lợi ích mà Blaise tung ra không hề thấp, còn cao hơn những nhiệm vụ khác trên lục địa nhiều. Những nhiệm vụ nhiều phần thưởng hấp dẫn người người Asanasi, nên không khi nào thiếu người làm bia đỡ đạn, có đôi lúc còn đến mức phải tranh giành với nhau.
Bình thường, thời điểm này là lúc người Asanasi nhận nhiệm vụ nhiều nhất, nhưng bây giờ chỉ mới có vài cái được nhận.
Fenris: "Bọn chúng chê phần thưởng quá ít nên đình công à?"
Đình công là khái niệm mà người Asanasi đã dạy cho toàn thể lục địa. Trong lịch sử, việc này đã xảy ra rất nhiều lần, chủ yếu là khi họ bị sử dụng như lao động giá rẻ. Những lúc như vậy, người Asanasi thường trở nên đoàn kết đến bất ngờ, và buộc bên đưa ra nhiệm vụ tăng phần thưởng cho họ.
Thậm chí bọn họ còn dùng cách như vậy để đạt được rất nhiều thứ.
Phụ tá nói: "Không phải ạ. Hôm nay số người Asanasi vào doanh trại để nhận nhiệm vụ chỉ có bấy nhiêu."
Mày Fenris càng nhăn lại. Cho dù là kinh nghiệm hay trực giác đều mách bảo gã rằng tình hình hiện tại có vẻ không ổn. Tuy không rõ là vì nguyên nhân gì, nhưng đám người Asanasi trước giờ bất ổn đó chắc chắn đã xảy ra biến cố gì rồi.
"Quả nhiên đều là một lũ không đáng tin, may là Giáo Hoàng miện hạ đã đoán trước được việc này, chuẩn bị phương pháp ứng phó khác." Fenris đứng dậy, đi về phía trước.
*
Quân đội Blaise lại xâm chiếm Hessen lần nữa.
Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy tình thế đã khác hẳn.
Vũ khí mà đoàn thánh kỵ sĩ quân trang chỉnh tề mang theo đã vượt xa mức vũ khí trung bình trên lục địa. Họ tiến về phía Hessen. Trên không trung là phi thuyền Ishi được lắp đặt Chúa Phạt, có thể tấn công vào Hessen bất cứ lúc nào.
Luồng ánh sáng vàng bỏng cháy liên tục công phá tuyến phòng ngự của Hessen. Dường như chẳng mất bao lâu, thì tuyến phòng ngự thứ nhất từng bị công phá nhiều lần đã bị vỡ nát hoàn toàn dưới hỏa lực của Blaise.
Blaise thừa thắng xông lên, tiếp tục xâm nhập vào Hessen.
Cả lộ trình của họ như một cuộc càn quét, lao thẳng vào Hessen với thế không gì cản nổi.
Càng đi về phía trước, thảm thực vật trên khu vực đồng bằng càng trở nên rậm rạp hơn, cây cối cũng càng cao lớn, dần che lấp ánh mặt trời chói chang, khiến nhiệt độ không khí hạ xuống.