NGHE NÓI TÔI CÔNG LƯỢC ĐẠI MA VƯƠNG [THỰC TẾ ẢO]

Edit, Beta: Bull

------------------------------------

Chương 97: Rời khỏi

Hessen bị lửa lớn bao phủ. Nếu như đây là thế giới thực, thì chỉ e rằng đây sẽ là một thảm họa tàn khốc. Nhưng may mà nơi này là lục địa Dazemenya tràn ngập phép thuật và những vật phẩm kỳ diệu, nên chỉ trong một thời gian ngắn, đủ loại phép thuật và cách thức dập lửa kỳ quái tung ra, chẳng mấy chốc đã khống chế được thế lửa.

Khi mọi người ở Hessen đang nhao nhao dập lửa, thì thủ đô Horan của Blaise đang rất căng thẳng.

Tiền tuyến đã truyền tin chiến bại, Giáo Hoàng và ba vị Tổng Giám Mục lần lượt hy sinh, mà đoàn chỉ huy cũng đã tử thương quá nửa. Tất cả đều đang phô bày sự thất bại của Blaise nặng nề đến nhường nào.

Bảy vị Giám Mục chủ chốt hiện đang thương nghị trong Thần Khải cung. Bọn họ đều là những nhân vật đầu não trong phe phái của của Sonnick. Giáo Hoàng và ba vị Tổng Giám Mục đã mất, hiện tại bọn họ là bảy người nắm quyền tối cao nhất của Blaise.

"Các vị thấy thế nào?" Một Giám Mục tóc bạc nói. Ông ta là người lớn tuổi nhất ở đây, nên mọi người có ý muốn để ông ta làm chủ.

"Giáo Hoàng miện hạ..." Có người đã trưng gương mặt ngập tràn u sầu.

"Đây là Thánh Chiến! Chúng ta không thể lùi bước!" Giọng điệu của Giám Mục cao lớn đầy sự kích động.

"Nhưng tình hình hiện tại không khả quan lắm..." Có người lo lắng nói.

"Vì vinh quang của Thánh Quang, chúng ta phải chiến đấu đến thời khắc cuối cùng! Các người muốn đầu hàng ư?!" Giám Mục cao lớn phẫn nộ đấm vào mặt bàn. Cái bàn phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến căn phòng ồn ào dần yên tĩnh lại.

Không còn ai dám mở miệng nói ra hai chữ "đầu hàng" nữa, nhưng cũng chẳng có ai chịu nói gì.

"Hoxne, bình tĩnh một chút." Giám Mục tóc bạc lên tiếng.

"Galen à, ông cũng muốn khuyên tôi bỏ cuộc sao?" Giám Mục cao to tên Hoxne cố sức làm giọng nói mình bình tĩnh lại, nhưng lồng ngực phập phồng liên tục lại để lộ cảm xúc của anh ta lúc này.

Galen nói: "Không, chúng ta vẫn chưa thua. Tình báo ở tiền tuyến nói rằng Chúa Phạt vẫn còn đó, mà lượng quặng Ishi dự trữ trong nước của chúng ta vẫn còn rất dồi dào. Chỉ cần khai thông được đường tiếp viện, chuyển Ishi đến tiền tuyến, thì chúng ta có thể xoay chuyển cục diện trong nháy mắt. Nhiều kẻ mạnh thì đã sao? Tutaschon và Dolestrange chính là ví dụ điển hình."

"Vả lại, chẳng phải tầng cuối cùng của Tháp Sách còn có Thánh Phán sao? Chúng còn mạnh hơn cả Chúa Phạt, rất hợp để đối phó với liên quân của Tịch Nguyệt tộc và Uyên tộc."

"Nhưng Thánh Phán còn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát minh, nên vẫn chưa ổn định." Có người lên tiếng nhắc nhở.

Galen bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, giọng điệu rất trịnh trọng: "Các vị, nếu như trận chiến này hoàn toàn thất bại thì Blaise của chúng ta sẽ bị giáng một đòn trí mạng. Hessen, Cuồng Sư của sa mạc Trường Nguyệt, Yên Lang, Tức Xà, Liên minh Dolly, và thậm chí là Thiên Diệp Quốc liên hợp lại. Chúng ta có gánh nổi nếu bọn họ trả thù không?!"

Những người muốn phản đối bỗng im thin thít.

Đúng vậy. Cuộc thánh chiến này của họ đã gây thù chuốc oán quá nhiều rồi. Nếu như không thể cầm cự, thì sẽ rơi vào kết cục bị cả lục địa liên thủ trấn áp, có thể ngay cả lãnh thổ quốc gia cũng bị chia cắt.

Họ buộc phải chiến thắng, buộc phải dùng vũ lực để ra oai với các quốc gia khác trên lục địa. Cho dù phải trả cái giá đắt đến thế nào thì họ cũng buộc phải thắng.

Bỗng nhiên, cửa đại điện mở ra.

Hoxne quay phắt về phía cửa chính rồi rú lên: "Cút đi! Không gọi thì không được bước vào!!!"

"Ồ, ngài Giám Mục đang nói ta à?"

Giọng nói vọng vào từ phía cửa. Đó không phải là Linh Mục như mọi người nghĩ, mà là một giọng nữ trong trẻo. Giọng nói này đang nằm giữa giai đoạn thiếu nữ và phụ nữ, đang trong quá trình biến đổi.

Tiếng bước chân vang lên, mà chủ nhân của giọng nói kia cũng đã bước vào phòng.

Đó là một thiếu nữ chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ váy dày và nặng hơn những chiếc váy bình thường rất nhiều. Cô có mái tóc vàng xinh đẹp, có vẻ hơi gầy. Vậy nên người ta có thể nhận ra sức khỏe của cô không tốt lắm, nhưng sống lưng vẫn thẳng. Mỗi động tác của cô đều toát ra vẻ tao nhã và nghiêm nghị.

"Olivia, cô đến đây làm gì?"

"Ồ." Olivia khẽ cười: "Lẽ ra ông phải kêu ta là Hoàng Đế bệ hạ, chứ không phải vượt quá giới hạn mà kêu tên húy của ta như thế, ngài Giám Mục à."

Galen còn định nói gì đó, thì lại thấy Olivia giơ tay lên. Bỗng một đoàn cấm vệ quân xông lên từ phía sau cánh cửa, bao vây lấy bảy tên Giám Mục chủ chốt.

Giáo của họ lập lòe ánh sáng lạnh lẽo, mang đầy sát ý.

Ở Blaise, ngoại trừ Giáo Hoàng, cho dù là người quyền quý thế nào thì cũng buộc phải bỏ hết vũ khí thể thể hiện sự tôn trọng. Dám dẫn cấm vệ quân xông tới như thế này, đúng thật là một việc làm cực kỳ bất kính với Chúa.

Galen nhìn về phía cấm vệ quân không mang thiện ý đó: "Bệ hạ, cô có ý gì?"

Đám Giám Mục chủ chốt đều nhìn về phía Olivia. Đây là một cô gái chỉ mới mười bảy tuổi, là đứa con ốm yếu nhất trong những đứa con nối dõi của Hoàng Đế đời trước. Đó cũng chính là lý do cô được chọn làm người thừa kế ngôi vị Hoàng Đế.

Từ khi đăng cơ vào năm 12 tuổi đến nay, Olivia luôn thể hiện mình là một người hiền lành, vô hại, luôn an phận làm một Hoàng Đế bù nhìn. Bình thường không dưỡng bệnh thì cũng tụ tập với những chàng trai, cô gái trong câu lạc bộ thơ ca. Phần lớn người trên lục địa này đều không biết đến tên cô, chỉ cần biết cái danh xưng Hoàng Đế Blaise, thế là đủ rồi.

Giống như một đóa hoa hồng buộc người ta phải chăm bón cẩn thận mới có thể sống sót, bây giờ lại để lộ sự sắc bén của mình rồi.

Giọng điệu của Olivia vẫn hiền hòa hệt như khi đàm luận thơ ca: "Blaise không cần Chúa."

Hoxne nổi điên thật rồi. Gã ta dùng tay chỉ thẳng vào Olivia: "Đồ phản nghịch! Mi dám bất kính với Chúa như vậy sao! Mi không xứng làm Hoàng Đế! Hôm nay mi hãy cút khỏi vương vị ngay cho ta!"

Nhưng đáp lại gã chính là một mũi tên thét gào. Mũi tên sắc nhọn kéo theo cuồng phong lao thẳng vào tay của Hoxne, khiến bàn tay của gã toác thành từng mảnh, máu tươi phun ra.

"Á...." Hoxne kêu lên, che lại phần tay bị đứt đang chảy máu đầm đìa của mình.

Một thiếu nữ nhìn về phía gã với ánh mắt lạnh lùng: "Không được bất kính với bệ hạ."

Mà lúc này, đám Giám Mục mới phát hiện ra ở sau cấm vệ quân còn có một đám thiếu niên đi theo Olivia, là những chàng trai cô gái trong câu lạc bộ thơ ca. Tất cả họ đều mang dòng dõi quý tộc, bình thường cũng chẳng có biểu hiện gì xuất sắc.

Thế nhưng mũi tên này lại mang theo uy lực khiến người ta sợ hãi. Tuyệt đối không phải sức mạnh mà các thiếu gia, tiểu thư sống trong nhung lụa có thể đạt được.

Olivia nhìn vào ánh mắt mang đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ của đám Giám Mục: "Có phải các ông vẫn luôn không hiểu vì sao Liên minh Dolly lại ra tay chặn đường tiếp viện của các ông đúng không?"

Galen hiểu ra ngay: "Là cô!"

Olivia gật đầu: "Đối với Liên minh Dolly mà nói, thứ quan trọng nhất chính là lợi ích. Bọn họ có thể hợp tác với Hessen vì thương mại, vậy thì, nếu như ta hứa sẽ mở cửa Blaise cho bọn họ thì sao? Nơi này bị tôn giáo kiểm soát suốt nhiều năm, hoàn toàn không có hoạt động thương mại, là một mảnh đất đầy kho báu chưa được khám phá đấy."

Galen lập tức cảm thấy tim mình lạnh dần đi. Có lẽ khi bọn họ chọn Hoàng Đế đã phạm phải một sai lầm lớn. Đây không phải kẻ gầy yếu, nghe lời nhất trong đó, mà là kẻ giỏi nhẫn nại nhất mới đúng!

Olivia nhìn đám Giám Mục xung quanh: "Sau đó ta sẽ nghị hòa với Hessen nhờ vào sự dẫn dắt của công tước Sharona, khiến cho cuộc chiến tranh phi nghĩa này hoàn toàn chấm dứt."

"Về phần thế lực còn sót lại của các ông, ta sẽ giao cho Hessen như quà gặp mặt."

Galen nói với giọng điệu lên án: "Cô đang khiêu khích quyền năng của Chúa đấy! Chúa sẽ trừng phạt cô!"

Olivia nở một nụ cười mang vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về vương giả: "Dường như ông đã quên, quốc gia này là do tổ tiên của ta và các bậc tiên liệt gây dựng nên, trước giờ không phải là Chúa ban cho! Chúng bây, mới là lũ sâu mọt cướp đoạt chính quyền! Mà bây giờ hãy để ta tự tay xẻo hết mớ ung nhọt này. Chỉ có như vậy, Blaise mới có thể trường tồn!"

Olivia không muốn phí lời với lũ sâu mọt này nữa. Cô lại vẫy tay, ra hiệu cho đám người mình đưa đến bắt đầu hành động.

Không có vũ khí, nên đám Giám Mục này không phải đối thủ của đội quân tinh nhuệ. Chỉ trong một thời gian ngắn, mà căn phòng đã tràn ngập mùi máu và tiếng hét thảm thiết. Đại điện thiêng liêng lúc này đã trở thành địa ngục trần gian.

Mùi máu tanh trong phòng rất gay mũi, khiến Olivia cảm thấy hơi khó chịu. Cô khẽ đưa tay che miệng lại, lẳng lặng ho một tiếng. Rồi chẳng biết máu của tên Giám Mục nào bắn ra mà bắn thẳng vào bao tay của cô, để lại vết máu lấm tấm trên cổ tay.

Olivia tùy tiện vứt cái bao tay đã dính máu xuống đất, hòa lẫn vào những vũng máu đặc sệt trên mặt đất.

"Đã đến lúc phải đổi cái tên Blaise lỗi thời này rồi. Đến đây, chúng ta bàn bạc một lát." Olivia vô cảm nhìn đống thi thể nằm đầy đất, rồi xoay người bỏ đi.

"Dạ, bệ hạ!" Các thiếu niên đồng thanh trả lời.

Chẳng mấy chốc, tin Blaise đầu hàng đã lan truyền khắp lục địa.

*

Đến khi Tiêu Chỉ quay về chiến trường Hessen, thì thế lửa gần như đã bị dập tắt. Thậm chí còn có pháp sư hệ mộc nhận nhiệm vụ do Milton giao, bắt đầu khôi phục cánh rừng bị thiêu cháy.

Mà lực lượng còn sót lại của Blaise cũng đã bị bắt, biệt giam, chờ lãnh chúa định đoạt.

Quân xác sống rất hân hoan, bởi trận chiến này họ đã giành thắng lợi hoàn toàn. Các thế lực liên minh với Hessen cũng rất vui mừng, vì họ không còn bị Blaise uy hiếp nữa. Ngay cả người chơi cũng hạnh phúc, do họ sắp được bước vào cửa hàng vinh dự sau trận chiến, special skill ảo ma đang chờ họ.

Trong sự vui mừng, chỉ có mình Tiêu Chỉ là mang vẻ mặt hoang mang.

Nơi chôn A Sâm đã biến thành một cái hố to. Cậu đã hỏi hết những người chơi đứng bên cạnh hố, nhưng tất cả đều nói là không thấy lãnh chúa Hessen.

Tiêu Chỉ ngồi xổm bên hố: "A Sâm đâu rồi nhỉ?"

*

Hành tinh bỏ hoang.


Căn cứ bí mật của Tinh tặc Hongnak.

Trong một căn hầm ngầm u ám có bày mấy khoang trò chơi. Gần như là cùng một lúc, tất cả các khoang trò chơi đồng loạt mở ra, vài người bước ra từ bên trong.

Dẫn đầu là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, diện mạo cực kỳ anh tuấn. Nếu như Tiêu Chỉ ở đây thì chắc chắn cậu chỉ cần nhìn sơ qua là đã phát hiện ra đây là Bùi Thanh – người từng nói chuyện với cậu một lần. Chỉ là hiện tại trên mặt Bùi Thanh không còn vẻ dịu dàng, lịch thiệp nữa, mà thay vào đó là vẻ u ám.

"Gia chủ, không ngờ rằng Andre vẫn thất bại." Người bên cạnh anh ta nói.

"Vô dụng. Tôi cho lão thứ vũ khí vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật của cả lục địa, lại còn cho lão biết cách điều khiển người chơi, vậy mà lão khọm này vẫn thất bại!" Giọng điệu của Bùi Thanh có vẻ rất tức giận.

"Tấn công máy chủ vẫn chưa có tiến triển gì à?" Anh ta hỏi người bên cạnh mình.

"Đúng ạ. Dù sao thì máy chủ cũng do chính tay Noah Bae tạo ra, ngôn ngữ lập trình mà ông ta sử dụng rất lạ, cấu trúc và logic khác hoàn toàn với những ngôn ngữ lập trình khác. Vả lại, sau khi chết ông ta cũng không để lại bất kỳ manh mối nào, nên rất khó để giải được nó."

"Các người ra ngoài trước đi." Bùi Thanh xua tay, ra hiệu cho các thủ hạ rời khỏi đây.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Bùi Thanh.

Nhìn khoang trò chơi đang lẳng lặng mở ra, đôi mắt của Bùi Thanh chứa đầy sự mỉa mai: "Trò chơi từ 600 năm trước nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thể phá giải được..."

"Noah Bae, thật ra ông đang giấu thứ gì trong đó?"

Anh ta bước đến bên cạnh giá sách. Trên đó bày rất nhiều ảnh. Mà người trong ảnh mặc rất nhiều bộ quần áo khác nhau, còn mang theo đặc điểm của vô vàn thời đại khác nhau. Những người này đã từng là gia chủ nhà họ Bùi. Tuy rằng không phải ai cũng cố chấp với kho báu của Noah Bae, nhưng người cố chấp nhất trong số đó chỉ có cháu trai của Noah Bae – Bùi Nhung An và gia chủ hiện tại – Bùi Thanh.

Bùi Nhung An là cháu trai, đương nhiên biết rõ quan hệ giữa Noah Bae và Cố Thâm Tuyết, hơn nữa còn được tận mắt nhìn thấy bản thảo của Cố Thâm Tuyết, mà cách đối xử của hai vợ chồng họ đối với Frost đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng ông ta.

Nhờ vào sự kiểm tra tỉ mỉ của mình, ông ta đã phát hiện ra dấu vết của một lệnh chưa bị xóa bỏ hoàn toàn trong máy tính cá nhân của Noah Bae, trong đó có ghi chú về việc "rời khỏi". Điều này khiến cho Bùi Nhung An ý thức được rằng Noah Bae chắc chắn đã để lại thứ gì đó, thậm chí thứ này còn có thể dẫn từ trò chơi ra hiện thực.

Việc này khiến ông ta rất sốc, vậy nên đã bỏ ra rất nhiều công sức để tấn công máy chủ. Chỉ tiếc là sau khi bỏ ra nhiều công sức như vậy mà máy chủ vẫn không sứt mẻ gì. Ngoại trừ lệnh kia, thì không tìm được gì khác.

Sau đó Bùi Nhung An mới cân nhắc đến việc bắt đầu từ trong trò chơi, vậy nên mới tìm tới lão Andre dã tâm bừng bừng, lại còn sinh lòng nghi ngờ với Chúa. Và ông ta đã dùng việc rời khỏi trò chơi làm mồi nhử đối phương giúp mình tìm kiếm Frost.

Chỉ tiếc rằng, tuy Andre đã thành công bắt được Frost, nhưng sự cố chấp của Frost đã vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cho dù bọn họ dùng lời nói để dẫn dắt, đe dọa, hay thậm chí là tra tấn, Frost cũng không hề nói ra nơi cất giấu kho báu của Noah Bae.

Đến tận khi Bùi Nhung An chết, hắn cũng không nói gì.

Sau đó lại có không ít người nhà họ Bùi thấy hứng thú với chuyện này, thế nên mục tiêu này đã được truyền suốt nhiều thế hệ.

Mà quan hệ giữa họ và Andre chỉ là lợi dụng lẫn nhau, chứ không hề tín nhiệm.

Andre đề phòng người nhà họ Bùi tiếp xúc với Frost, thậm chí còn để lại phong ấn chỉ có mình lão ta giải được trong ký ức của hắn.

Mà nhà họ Bùi cũng đề phòng những AI như Andre đi vào hiện thực. Bọn họ dần trở thành những kẻ chủ mưu đứng sau Hongnak. Họ vừa kiếm tiền nhờ vào việc bán nội tạng và ZERO, vừa dùng các tập đoàn trong giới du thuyết để thuyết phục các nhà lập pháp trong Liên bang Tinh Tế gia tăng các điều khoản hạn chế đối với AI.

Chỉ cần Andre sử dụng cơ thể do công ty Phương Chu cung cấp, lão ta sẽ vĩnh viễn nằm dưới sự khống chế của nhà họ Bùi.

Đến đời của Bùi Thanh, anh ta là thiên tài kiệt xuất nhất thế hệ này của nhà họ Bùi, và có cảm xúc rất phức tạp đối với vị tổ tiên nổi danh đó. Một mặt là ngưỡng mộ, còn mặt khác là sự phẫn uất do không thể vượt qua được.

Có lẽ thứ anh ta muốn không phải kho báu của Noah Bae, mà là đánh bại vị thiên tài vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, để chứng minh bản thân.

Bùi Thanh nhìn tấm ảnh của Noah Bae: "Rõ ràng là tôi đã đứng trên đỉnh kim tử tháp, nhưng ông vẫn xa xôi khiến tôi không thể với tới được như thế."

Noah Bae trong ảnh đang nở một nụ cười hiền từ và đầy trí tuệ, đó là thứ mà Bùi Thanh lúc nhỏ muốn bắt chước nhất, và sau này cũng đã biến thành tâm ma của anh ta.

Đột nhiên Bùi Thanh cảm thấy rất bực bội, anh ta bước lên một bước, cầm lấy ảnh của Noah Bae, rồi vứt mạnh xuống đất.

Màn hình rơi xuống, vỡ nát, cuối cùng Noah Bae cũng biến mất, lúc này Bùi Thanh mới mỉm cười: "Chẳng qua chỉ mới thất bại một lần mà thôi. Không có quân cờ như Andre, tôi đây cũng còn những cơ hội khác. Có kỹ thuật trường sinh rồi, tôi sẽ có rất nhiều thời gian..."

"Ví dụ như... tên Nhiếp Chính quan kia. Trong trò chơi, cậu ta rất mạnh, nhưng ở hiện thực thì cũng chỉ là người chơi bình thường mà thôi. Tìm ra cậu ta là một việc quá dễ dàng."

*

Hệ hành tinh Enseheim, hành tinh số 12.

Tiêu Chỉ đang thơ thẩn nằm trên giường. Cậu tìm hết một lượt trong game rồi, gần như lật tung cả Hessen lên, nhưng cũng không tìm được Frost. Nếu không phải cậu thật sự nhận được thông báo đánh chết Andre, thì cậu sẽ nghĩ rằng Andre âm thầm trốn thoát rồi bắt người đi mất.

Không tìm được Frost, Tiêu Chỉ cũng không còn tâm trạng nào để chơi game nữa. Cậu uyển chuyển từ chối mấy lời nịnh nọt để giữ cậu lại của những người chơi khác, cũng không tham gia tiệc mừng offline.

Tiêu Chỉ trở mình: "A Sâm có thể đi đâu được chứ?"

Chẳng lẽ A Sâm giận vì bị cậu chôn xuống đất? Không phải chứ, A Sâm không biết việc đó là do cậu làm, tuy là chỉ cần động não chút là đã đưa ra được kết luận chính xác rồi...

Nhưng mà A Sâm chắc chắn không phải kiểu người nhỏ mọn như vậy đâu. Trước đây cậu còn lừa A Sâm nhảy qua hố, mà A Sâm cũng không hề tức giận mà...

Bỗng nhiên, ánh đèn trong phòng tắt hết, Tiêu Chỉ giật mình: "Cúp điện à?"

Không phải chứ. Hình như nguồn năng lượng của thời đại Tinh Tế không phải điện, nên không thể nào yếu như lưới điện của Trái Đất được. Mà cậu cũng chưa từng nghe nói học viện cỡ như Đại học Tổng hợp Hải Lam lại bị mất năng lượng mà.

"0724, kích hoạt nguồn năng lượng dự phòng." Tiêu Chỉ nói.

Nhưng căn phòng vẫn cứ chìm vào tĩnh lặng, mà quản gia AI kết nối với nguồn năng lượng dự phòng cũng không có động tĩnh gì.

Tiêu Chỉ nhíu mày: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Dường như là đang đáp lại cậu, thiết bị đầu cuối trên tay cậu đột nhiên sáng lên. Cậu rũ mắt nhìn xuống theo bản năng, nhưng chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình: "A Sâm!"

Frost trong màn hình mỉm cười với cậu: "Tiểu Thất."

------------Hết chương 97----------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi