NGHE NÓI TÔI RẤT NGHÈO

Dư Niên không nhịn được lại mở cặp da ra ngắm nghía thẻ tre một lúc rồi mới hài lòng cất cặp. Ngâm nga bài hát đi vào bếp, lấy thịt bò mới mua ra, dường như cậu nhớ tới gì đó, gọi video cho Mạnh Viễn.

Mạnh Viễn quan sát trạng thái và biểu tình của Dư Niên, mỉm cười, “Rất thuận lợi?”

Đôi mắt Dư Niên cong thành hình trăng non, gật đầu, “Ừ, rất thuận lợi, mua được thẻ tre về rồi!”

“Chúc mừng chúc mừng! Coi như tâm sự của cậu đã được giải quyết xong.” Mạnh Viễn cũng vui vẻ theo rồi hỏi, “Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Rửa sạch bông cải xanh và cà chua bi mới mua, Dư Niên trả lời, “Tôi định viết thêm một ca khúc thêm vào album.”

“Tốt lắm, chuyện album cậu muốn làm gì thì làm, công ty không có ép buộc cậu cái gì hết.” Mạnh Viễn nói xong, nhận ra chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, “Không đúng, cậu cố ý gọi video để thông báo với tôi nói rõ là cậu vô cùng xem trọng chuyện này, hoặc là cậu cho rằng tôi sẽ vô cùng xem trọng, vậy nên bài hát này có gì bất bình thường à?”

Dư Niên nói thẳng, “Ừ, kế hoạch của tôi là trong bài hát này Tạ Du chơi piano, tôi hát, không thêm bất kỳ nhạc đệm và biên khúc nào.”

“Tôi ——” giọn nói của Mạnh Viễn giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, hắn đưa tay nới lỏng cổ áo một chút, có phần nôn nóng, “Chờ chút, cậu nói Tạ tổng chơi piano? Ừ cũng đúng, Tạ tổng biết chơi piano, ngài ấy đã học từ nhỏ, còn là sinh viên của học viện âm nhạc Leto... Không đúng không đúng, trọng điểm là, hai người các cậu hợp tác?”

Dư Niên vui vẻ, “Ừ không sai, tụi tôi hợp tác. Đến lúc đó sẽ ghi là, nhạc và lời, Dư Niên, biểu diễn, Dư Niên. Dương cầm, Tạ Du.”

“Bài này sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu lớn tới mức nào đây...” Mạnh Viễn lẩm bẩm vài câu, không nhịn được nói, “Tiểu tổ tông, cậu đây là không làm thì thôi, đã làm thì phải chơi hẳn một cú lớn?”

Dư Niên lắc đầu, “Tôi tự biết chừng mực.”

Nghe Dư Niên nói như vậy, Mạnh Viễn xoắn xuýt hồi lâu, dứt khoát từ bỏ, “Tùy cậu tùy cậu, tôi không quản được!” Hắn đổi chủ đề, “Chắc Nhu Nhu đã nói với cậu rồi, trên mạng lại bắt đầu dấy lên tin đồn, hết người này tới người khác đưa cậu lên thớt.”

Dư Niên cầm dao cắt cà chua bi, trả lời, “Chị Nhu Nhu nói năng lực liên tưởng của mọi người vô cùng lợi hại.”

Nghe Dư Niên nhàn nhạt nói nhưng đặt bất kì ai vào hoàn cảnh của cậu, Mạnh Viễn hiểu bất kể người nào gặp phải tình huống này, bị người khác tung tin đồn bậy bạ, nhất định trong lòng sẽ vô cùng khó chịu. Hắn khuyên nhủ, “Dựa theo lời cậu nói, tôi đã đè nhiệt độ xuống rồi. Mặc dù gần đây cậu không lộ mặt nhưng nhiệt độ lại vô cùng cao, hơn nữa Thanh Sơn Dư thị danh tiếng lẫy lừng cộng thêm chuyện nhặt đồ ven đường hốt được món hời và cả chuyện không tiếc tiền vung tay mua đồ, cho dù cậu không spam thiết lập tính cách thì nó cũng đã thành hình tượng của bản thân cậu.

Trọng điểm là, bây giờ cậu từ trên xuống dưới từ trái qua phải cũng không có chỗ nào để người khác có thể chỉ trích được. Vậy nên antifans của cậu nhìn tới nhìn lui, bới xuôi đào ngược cũng chỉ kiếm được chuyện ba mẹ cậu để múa bút thành văn. Ý của tôi chính là, à ừm... cậu đừng có quá bận tâm.”

Hiểu Mạnh Viễn lo lắng cho mình, Dư Niên cười nói, “Ừ, tôi biết. Nhưng mà tôi xem diễn đàn và weibo thấy không ít bình luận tương tự nhau, là thủy quân hả?”

“Ừ, có khả năng cao là vậy, còn người mà cậu đắc tội ấy, tôi nói thiệt, quá nhiều, đếm không xuể.” Thấy Dư Niên kinh ngạc, Mạnh Viễn cười to, “Nghệ sĩ hot thị phi nhiều không phải nói xạo, giả sử có một cái bánh ngọt vô cùng ngon, ai cũng muốn ăn một miếng và cậu độc chiếm một phần lớn, tất nhiên phần của những người khác sẽ ít đi. Dù sao trong giới có rất nhiều người muốn đẩy cậu xuống, một khi tìm được điểm có thể công kích cậu, không chừng tất cả mọi người đều đang ngấm ngầm dùng sức đấy.”

Hắn nhướng mày, “Phỏng vấn một chút, trở thành đối tượng bị người người hùa vào công kích, cảm giác như thế nào?”

Dư Niên phối hợp nói, “Ừm, cảm giác vô cùng tốt.”

Nói với Mạnh Viễn mấy ngày tới mình sẽ trở về Ninh thành, Dư Niên cúp video, bỏ thịt bò vào trong nồi, “Xèo” một tiếng, hơi nóng và mùi thơm bốc lên, mặc dù cậu đang ở trong một thành phố xa lạ nhưng lại cảm giác được dường như mình đang ở trong ngôi nhà thân thương.

Buổi tối mở chai rượu vang đỏ chúc mừng, tửu lượng của Dư Niên thuộc dạng bình thường, đầu óc mơ hồ, sau khi tắm xong cậu mặc đồ ngủ tơ tằm màu đen, mái tóc hơi ướt, đi vào thư phòng tìm Tạ Du.

Thấy Dư Niên tới, Tạ Du cắt đứt cuộc gọi, dang hai tay để Dư Niên ngồi lên đùi mình. Dưới đầu mũi là mùi thơm của sữa tắm hòa lẫn với mùi rượu nhàn nhạt, Tạ Du nâng cằm người trong ngực lên nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó nhìn bộ dạng mê người của cậu, khàn giọng hỏi, “Mới tắm xong?”

“Ừ.” Dư Niên vô thức nép vào người Tạ Du, đồ ngủ được thắt lỏng lẻo, theo từng động tác của cậu, xương quai xanh và một mảng ngực lớn bị lộ ra, trắng đến đau mắt. Không chú ý tới con ngươi sẫm màu của Tạ Du, Dư Niên hơi mất kiên nhẫn cọ cọ người hắn, luôn cảm thấy trong người có chút khó chịu.

“Tạ Du...”

“Ừ?”

Dư Niên khép hờ mắt, làn da trắng hồng, bây giờ rượu vang đỏ mới phát huy công dụng của nó thêm việc cậu vừa tắm xong, tay chân nhũn ra không còn sức. Bàn tay nắm nhẹ áo của Tạ Du, Dư Niên nỉ non, “Ngứa, gãi cho em...”

Tạ Du không lên tiếng, nhìn bộ dáng gợi cảm của cậu, lỗ tai hắn ửng đỏ, dường như bàn tay hắn tự có ý thức của riêng nó, lần mò từ eo chui vào áo của Dư Niên, dán lên lưng cậu, “Chỗ này ngứa hả?”

“Lên trên một tí, ừ... bên trái, xích qua nữa, đúng rồi, chính là chỗ đó.”

Vị trí nhột được đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi, Dư Niên thoải mái, nhích lại gần hôn lên hầu kết của Tạ Du coi như phần thưởng, còn dùng đầu lưỡi liếm qua. Dư Niên mặt đầy thỏa mãn, cười tít mắt, “Hết ngứa rồi, thoải mái quá.”

Bàn tay Tạ Du đang dán vào cái eo thon của Dư Niên trở nên nóng rực, giọng nói của hắn vừa trầm vừa khàn, “Niên Niên.”

Cánh tay vòng qua cổ Tạ Du, hơi thở ấm áp của Dư Niên phả vào người hắn, cậu dùng giọng mũi đáp, “Ừm?” Lúc cậu bật mode biếng nhác vô cùng khác với cậu trong mode nhã nhặn —— đuôi mắt ửng đỏ, nốt ruồi mê người, trong mắt dường như được phủ một tầng nước, bộ dáng dính người, giống như buông bỏ mọi cảnh giác, nép sát vào ngực Tạ Du làm nũng.

Ngay sau khi Dư Niên trả lời, Tạ Du giống như bị kích thích, ôm cậu đặt lên bàn làm việc, một tay đỡ lưng cậu, một tay nâng cằm cậu, đặt xuống môi cậu một nụ hôn sâu.

Dư Niên có chút choáng váng nhưng cậu vẫn có thể phân biệt rõ nụ hôn lần này của Tạ Du khác hẳn với những lần trước, nụ hôn lần này càng có tính công kích và ý xâm chiếm hơn, giống như muốn nuốt trọn cậu vào bụng. Cậu thở dốc, vô thức muốn lui về sau, không ngờ cánh tay Tạ Du dùng sức, môi cũng áp xuống không chừa kẽ hở nào, hôn sâu hơn.

Dưỡng khí xung quanh bị cướp đoạt gần như không còn, ngón tay đang siết chặt quần áo Tạ Du của Dư Niên chậm rãi lỏng ra, buông thõng, một giây kế tiếp tay cậu lập tức bị Tạ Du úp xuống mặt bàn. Cậu vô lực dang hai chân ra, bởi vì nụ hôn của Tạ Du, cậu ngửa cằm lộ ra hầu kết mảnh dẻ, vô thức trao cho hắn toàn bộ cơ thể của mình.

Ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh mịch, mặt sông gợn sóng phản chiếu ánh đèn, dường như trong phòng có thể nghe được loáng thoáng tiếng nước.

Dư Niên đói, đây là lần đầu tiên Tạ Du đút cậu ăn cháo, ban đầu hắn không khống chế được lực thêm việc cái thìa quá lớn, mãi không đút được. Lỗ tai nóng lên, tròng mắt Tạ Du trở nên đậm hơn, sau khi thử đi thử lại, tới lần thứ ba mới thành công đút được cháo vào miệng Dư Niên.

Men say và hơi nóng xông Dư Niên khiến cậu mụ mị cả đầu óc, cậu bám vào người Tạ Du, ngậm chặt cái thìa trong miệng không nhả, con ngươi đen láy giống như mặt hồ trong đêm. Cậu nghe được giọng nói dịu dàng đầy cưng chiều của Tạ Du ở bên tai, “Niên Niên, ăn nữa không?”

Dư Niên cảm thấy cả người nóng bừng, cậu không thể nói ra lời, chỉ có thể mơ màng gật nhẹ. Nhận được câu trả lời, tần suất đút cháo của Tạ Du càng lúc càng nhanh, sau đó Dư Niên ngậm cái thìa, giọng nói run rẩy, thậm chí còn có chút nghẹn ngào, “Đừng đút nữa, em không ăn nổi nữa đâu...”

Được đút hết cháo, Dư Niên ra một thân mồ hôi. Cậu nằm trên giường, Tạ Du cúi đầu xuống hôn cậu một nụ hôn triền miên và dịu dàng. Khác hẳn với động tác bá đạo nóng nảy không hề nhân nhượng vừa nãy, bây giờ Tạ Du chậm rãi đặt từng nụ hôn xuống cần cổ và xương quai xanh dính một tầng mồ hôi mỏng của người nằm dưới mình, nhẹ nhàng nắm ngón tay của Dư Niên. Hôn lên cái cằm và khóe môi, chóp mũi hai người chạm nhau, có thể nhìn thấy hình bóng của bản thân trong con ngươi của đối phương.

Dư Niên cảm thấy bắp đùi đau xót, cậu dùng hết sức lực còn sót lại, đầu ngón tay vẽ vài đường trong lòng bàn tay Tạ Du, thấy đối phương nhìn mình mới nhẹ giọng nói, “Em muốn tắm...”

Tạ Du đứng dậy, ôm Dư Niên xuống giường đi vào phòng tắm. Mở vòi sen, hơi nước bốc lên, Dư Niên còn chưa chạm được vào nước đã bị Tạ Du ép vào tường phòng tắm, liên tục trao cho cậu từng nụ hôn đứt quãng.

Tắm xong đi ra, Dư Niên sắp không mở nổi mắt, cái đầu vừa mới chạm vào gối, cơn buồn ngủ lập tức ập tới. Bàn tay nắm lại được một phần tư, Dư Niên cố gắng mở mắt, ngón tay giật giật, giống như muốn bắt lấy cái gì đó, khàn giọng gọi, “... Tạ Du?”

Cảm giác có ngón tay ai đó mơn trớn đuôi mắt mình, bàn tay trống rỗng được một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, sau đó là giọng nói khiến cậu vô cùng an tâm của Tạ Du, “Anh đây, Niên Niên mau ngủ đi.”

Một đêm an giấc, lúc Dư Niên tỉnh lại thì thấy mình đang được Tạ Du ôm vào lòng. Cậu kín đáo mở mắt ra thì thấy Tạ Du đang nhắm mắt nhưng lỗ tai đỏ ửng. Cong khóe môi, Dư Niên xấu xa hít nhẹ một hơi, “Đau quá...”

Lời còn chưa nói xong, Tạ Du lập tức mở mắt, bàn tay nhanh chóng xoa xoa thắt lưng của Dư Niên, lo lắng hỏi, “Chỗ này đau lắm hả?” Hỏi xong, trong mắt còn có chút hối hận và xót xa.

Dư Niên chôn mặt vào ngực Tạ Du, im ỉm bật cười.

Lúc này Tạ Du mới nhận ra trò giả ngủ của mình đã bị lộ. Hắn ôm người trong ngực, bất đắc dĩ nói, “Em này.”

Trái với thói quen thường ngày, Dư Niên kéo Tạ Du, lười biếng nằm ì trên giường hơn nửa ngày mới đứng lên. Đồ ngủ tơ tằm màu đen mặc hờ, chân trần giẫm trên thảm, cậu mở cửa sổ ra, duỗi người.

Híp mắt nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, Dư Niên quay đầu nói với Tạ Du, “Có thể kính nhờ vị tiên sinh này chụp giúp em một tấm hình không?”

“Được chứ.” Tạ Du cầm điện thoại, hướng ống kính về phía Dư Niên, nhìn người trong màn hình, hắn sững người trong một giây —— đai lưng mảnh dài phác họa vòng eo thon gầy, làn da trắng nõn của Dư Niên dưới ánh mặt trời tựa như loại sứ trắng nhẵn mịn nhất, trên mỗi lọn tóc dường như còn vương lại ánh vàng rực rỡ. Ý cười ngập tràn trong đôi mắt cậu, tựa như cả thế giới bừng sáng trong nháy mắt.

Sau mười phút, weibo nhiều ngày không có động tĩnh của Dư Niên có thêm một tấm hình, kèm theo ba chữ ngắn ngủi, “Chào buổi sáng.”

“—— Tỷ lệ cơ thể và khí chất và nhan sắc của Niên nhà tui đúng là không phải là bát cơm ông trời thưởng cho, mà là đùi gà ổng tọng vào mồm! OK, hình nền máy tính hay avatar mới đã có! Mỗi ngày lên mạng là mỗi ngày PR dạo nhan sắc của Niên Niên!”

“—— Niên Niên đang ở nước ngoài hả, bây giờ bên đây đang là bảy giờ tối nè ~ chào buổi sáng Niên Niên! Chờ chút, hình như tui vừa nhận ra một vấn đề, hình này... ai chụp vậy hả??? Đệt mợ em ăn giấm! Tắm trong giấm luôn nè! Đột nhiên gào khóc tại chỗ!”

“—— Bánh Gạo Nếp cầm kính lúp, Niên Niên khai thật đi, gáy của anh, chỗ cổ áo ngủ á, tại sao lại có một vết đỏ vậy, có phải là dị ứng không, hay là bị muỗi cắn QAQ”

“—— Bánh Gạo Nếp cầm kính lúp, hình như trên kính cửa sổ có một bóng người! Niên Niên anh mau khai thật đi huhu, đó có phải là người chụp hình cho anh không, và đó là ai!!! Huhuhu QAQ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi