NGHE NÓI TÔI RẤT NGHÈO

Mạnh Viễn và Dư Niên cũng đang xem “Thiên Lại” với nhau.

“Hừm, lúc cậu nói cậu sẽ thổi tiêu, tôi và lão Hà đều kinh ngạc. Kỹ năng này của cậu, toàn bộ giới giải trí cũng tìm không được mấy người. Tôi thực sự tò mò, cậu còn biết chơi loại nhạc cụ gì nữa vậy?”

Dư Niên đếm đầu ngón tay, “Còn có thể chơi cổ cầm, sáo trúc và dương cầm.”

Mạnh Viễn lẩm bẩm nói thầm, “Tôi đào được bảo bối gì vậy...”

Lúc này, trong chương trình đang phát sóng, Phương Hoài vừa mới hát xong rời sân. Sự chú ý của Mạnh Viễn bị dời đi chỗ khác, cảm thán, “Con người của Phương Hoài tệ thật, hồi trước khoe khoang quá mức, vênh váo tự đắc, chỉ mong hất cằm với các cậu. Lúc gặp chuyện, thời điểm ghi hình hoàn toàn luống cuống, đàn dương cầm đàn sai vài âm, nốt cao thì bị vỡ âm, ngược phách, quên từ, cậu ta không bị loại thì ai bị loại?”

Dư Niên sẽ không thông cảm với người xuống tay ác độc với mình, cậu nhìn Phương Hoài có chút chật vật trong màn hình, “Lúc tôi còn rất nhỏ, ông ngoại thường dạy tôi, không muốn người biết chi bằng không làm. Làm chuyện xấu, cũng phải chuẩn bị tốt nếu sau này bị bại lộ.”

“Không muốn người biết chi bằng không làm, ông ngoại cậu dạy rất khá.”

“Ừ, “Dư Niên nhớ lại, “Lúc ông nội tôi vẫn còn, mỗi cuối tuần, ông ngoại đều sẽ ra đề bài cho tôi viết văn. Sáu, bảy tuổi, để tôi lật từ điển viết “Bà ngoại của con”, ông sẽ viết phê bình ở mặt sau. Về sau đề bài biến thành mấy cái dạng

“Vì sao ‘ tuế nguyệt bản trường, nhi mang giả tự thúc; 

thiên địa bản khoan, nhi bỉ giả tự ải; 

phong hoa tuyết nguyệt bản nhàn, nhi nhiễu nhương giả tự nhũng ‘.”

( Dịch ra đại khái: Năm tháng vốn dài lâu, mà tự người vội vàng,

Trời đất vốn bao la, mà lòng người nhỏ hẹp, 

Tình yêu vốn nhàn rỗi, mà tâm người rối loạn,

*Nửa chữ tiếng Trung bẻ đôi mình cũng không biết nên mọi người thông cảm)  

Mạnh Viễn líu lưỡi, “Sáu, bảy tuổi cầm bút chì bắt đầu viết luận văn nhỏ hả?”

“Không phải bút chì, là bút lông. Khi còn bé tôi còn chưa học cách cầm đũa, đã học cách cầm bút lông. Nhưng tay tôi nhỏ nên ông ngoại làm bút lông cho tôi dùng. Nhưng mà khi còn bé không biết, thường cầm bút lông vẽ lên mặt, sau này thường bị ông ngoại nhắc lại cười nhạo.” 

Mạnh Viễn nhìn ra quan hệ của Dư Niên và người trong nhà rất tốt. Hồi trước cậu đã nói không có ba mẹ, là ông bà ngoại nuôi lớn, có lẽ đằng sau nhất định cất giấu vài câu chuyện cũ.

Hắn không tiếp tục hỏi mà nói tiếp, “Cuộc thi kế tiếp muốn mời khách mời hát cùng, cậu không có người quen, tổ chương trình sẽ ra mặt an bài. Lão Hà kêu tôi hỏi cậu có thích ca sĩ nào không, không chừng có thể mời đến.”

Hắn nhớ lại hai trận đấu trước Dư Niên đều hát bài của Úc Thanh, “Nếu như cậu muốn mời Úc Thanh, tổ chương trình có thể đi hỏi thăm. Nhưng mà địa vị Úc Thanh rất cao, gần đây lại đang ở sa mạc ở ẩn quay phim, tôi nghĩ rằng ca này hơi khó.”

Dư Niên nhớ tới cú điện thoại xế chiều hôm nay, “Úc Thanh đồng ý rồi, sẽ đúng hẹn chạy về.”

“Hả?” Mạnh Viễn ngẫm lại, mở to mắt, “Chờ chút, cậu để tôi bình tĩnh lại! Đã đồng ý? Cậu quen Úc Thanh?”

Dư Niên gật đầu, “Ừ, quen lâu rồi.”

Mạnh Viễn im lặng vài giây, cuối cùng thở phào, “Đúng là lão Hà nên mời tôi ăn mười bữa thịt nướng! Úc Thanh! Là Úc Thanh! Cô ấy đến chương trình, tỉ lệ người xem ti vi còn không bạo?”

Sáng sớm ngày ghi hình, cửa nhà Dư Niên đã bị gõ vang “Ầm ầm”. Dư Niên bỏ bình tưới hoa xuống, mở cửa.

Úc Thanh đi vào nhà, gỡ mắt kính, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, “Có gì ăn không? Chị mới xuống máy bay đã đi thẳng tới đây, thật sự đói muốn chết.”

“Trong nhà chỉ có mì sợi, em nấu một bát cho chị nhé?” Dư Niên nói rồi đi vào bếp, dặn, “Nhớ đóng cửa, dép lê ở trong ngăn kéo.”

Úc Thanh ném giày cao gót 8cm qua một bên, lê dép chán nản theo sau Dư Niên, “Trong mì có thể bỏ một quả trứng chiên không? Khoảng thời gian đóng phim cả người lão nương bị đói đến chết rồi!”

“Ừ, nhưng chỉ có thể nấu một bát, nếu không chị ăn xong sẽ kêu mập.”

Úc Thanh vừa đi vừa đánh giá nơi ở hiện tại của Dư Niên, cau mày, ghét bỏ ra mặt, “Vì sao chỗ em ở lại nhỏ như vậy?”

Dư Niên mở bếp, lấy mì sợi ra, “Chỉ có một mình em, đủ rồi, lớn hơn sẽ trống vắng.”

“Được thôi, em vui là được.” Úc Thanh dựa vào bàn nhìn Dư Niên nấu mì, nói chuyện, “Lúc trước chị còn chưa kịp hỏi, không phải chị chỉ ra ngoài quay phim hai tháng thôi sao, vì sao em lại đột nhiên ký hợp đồng với Tinh Diệu còn ra mắt luôn rồi? Lúc trước còn có Phương gì gì đó, cứ nhảy nhót qua lại, còn làm ra chuyện đấy, nếu như lúc ấy lão nương ở đây, một tát vả chết cậu ta! Nhờ có đoàn đội em ra sức mới không để cậu ta toại nguyện.”

Dư Niên mặc áo phông trắng, lộ ra chút khí chất đơn thuần trong sáng của thiếu niên, cậu không sửa lại, chỉ trả lời, “Chị cũng biết em cần rất nhiều tiền, em có đàn anh thực tập ở Tinh Diệu, đúng dịp gặp may liền kí hợp đồng với Tinh Diệu.”

Úc Thanh biết trong lòng Dư Niên có chủ kiếncủa mình, không nhiều lời, “Tinh Diệu cũng không tệ, tuy rằng Khúc Tiêu Nhiên không đáng tin cậy cho lắm, nhưng dựa vào cây đại thụ Khúc thị này thì không thành vấn đề. Mạnh Viễn cũng cũng không tệ, ánh mắt em rất tốt.”

Cô nhìn gò má Dư Niên, không nhịn được nói, “Nói thật, em mới chỉ có 21 tuổi, nhỏ như vậy, không cần phải ép mình.”

Dư Niên cầm chén đi ra lấy mì, cong mắt cười nói, “Em không ép mình, người sống cả đời, luôn có một số chuyện nhất định phải làm không đúng sao? Chỉ là chuyện em muốn làm này khó khăn một chút mà thôi. Hơn nữa, em cũng rất thích hát.”

“Nhiều tiền như vậy, chỗ nào là khó khăn một chút?” Úc Thanh chẳng thèm nói chuyện với Dư Niên nữa, tay bưng bát mì, dữ dằn trừng cậu, “Nhìn em liền tức!”

Nhưng mà lúc đến trường quay, Úc Thanh lại đổi bộ dạng lười nhác và ghét bỏ, dáng vẻ đứng đắn làm chỗ dựa cho Dư Niên, “Cảm ơn Hà đạo đã chăm sóc Dư Niên, Dư Niên là em trai tôi, tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào không đúng thì mong Hạ đạo khoan dung một chút.”

Lần đầu tiên Dư Niên thấy Úc Thanh dịu dàng nói chuyện như vậy, nỗ lực nín cười. Lúc vào phòng hóa trang, trong phòng không có ai, Úc Thanh lườm một cái, “Cái vẻ mặt đó là gì? Nhất định phải để lão nương vỗ bàn một cái, nói em là người của chị? Làm vậy hình tượng sẽ sụp đổ!”

Nói đến đây, Úc Thanh hỏi, “Mạnh Viễn có xây dựng hình tượng gì cho em không?”

“Có, Mạnh ca xây dựng hình tượng quý công tử cho em, nói sau này sẽ dễ nhận đại ngôn.”

Úc Thanh lại lườm một cái, “Em còn dùng hình tượng quý công tử? Nhưng mà cũng đúng, em nhìn lại bản thân mình đi, quý công tử nào sẽ nghèo đến mức không mua nổi thức ăn ngoài chứ!”

Dư Niên đưa một bình nước khoáng cho cô, “Chị nhớ chú ý, khinh bỉ người khác sẽ có thêm nếp nhăn.”

Hai người hợp tác nhảy. Úc Thanh tóc đen môi đỏ, vóc người cao gầy, mặc đồ da màu đen, giày cao gót đinh tán cao 8cm, hướng về nơi đèn chiếu xuống, khí tràng liên tiếp tăng mạnh. Dư Niên mặc một cái sơ mi màu trắng rộng rãi, kích thích thị giác, lộ ra nốt ruồi đuôi mắt, vô cùng hấp dẫn người nhìn.

Tạ Du đi vào ngay lúc này.

Hà Khâu Bách thấy người tới là Tạ Du, vội vã bước nhanh nghênh đón. Trong lòng thắc mắc, bên Tạ thị nói muốn rót tiền, sẽ có người tới xem một chút, không nghĩ rằng người sẽ trực tiếp đến hiện trường diễn thử có hóa trang, càng không nghĩ rằng, người tới là Tạ Du.

Tạ Du vừa vào, ánh mắt liền khóa chặt trên người Dư Niên. Lúc phát hiện Dư Niên đang nhảy cùng một cô gái trẻ tuổi không biết là ai, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi, “Đang diễn thử có hóa trang?”

Hà Khâu Bách vội vàng nói, “Đúng vậy, là Dư Niên và Úc Thanh cùng diễn thử có hóa trang, Úc Thanh là khách mời, dành thời gian chạy về từ đoàn phim.”

Hắn nói xong, hơi thắc mắc —— vì sao đột nhiên cảm giác hơi lạnh?

Ánh mắt Tạ Du rơi xuống sân khấu, trợ lý Tần Giản theo sau hắn, đúng lúc nói, “Hà đạo vất vả rồi.”

Ánh đèn trên sân khấu chói mắt, Dư Niên không phát hiện Tạ Du đã tới. Cậu và Úc Thanh kề sát nhau, có chút không quen.

Úc Thanh lại muốn trợn trắng mắt, nhưng nhớ lại Dư Niên nói sẽ có nếp nhăn, nhịn xuống, thì thầm, “Bà đây khi còn bé đã thay tã cho em, nắm tay thì có sao đâu?”

Dư Niên sửa lại, ” Chị chỉ lớn hơn em năm tuổi, không thể thay tã cho em được.”

“Cũng đúng... Nhưng chị cũng đã nhìn bà thay tã cho em!” Úc Thanh nhấn mạnh, “Lúc ghi hình thả lỏng một chút, ngày mai đúng lúc chị có một bài phỏng vấn, sẽ nhắc đến em, để Mạnh Viễn tăng nhiệt độ.”

Dư Niên đáp, “Cảm ơn, chị.”

Diễn thử có hóa trang xong, Úc Thanh đi ra ngoài gọi điện thoại, Dư Niên chuẩn bị trở về phòng hóa trang học thuộc lời. Vừa mới đi vài bước đã nhìn thấy một bóng lưng, cậu  không chắc chắn, hỏi, “Tạ Du?”

Thấy Tạ Du quay người, cậu có chút vui mừng cười, “Vừa nãy chỉ nhìn bóng lưng tôi còn không dám chắc, không ngờ đúng là anh thật.”

Cậu ấy chỉ nhìn bóng lưng đã nhận ra mình.

Đột nhiên Tâm trạng Tạ Du tốt hơn một chút.

Hắn đến gần nói chuyện với Dư Niên, “Vừa nãy cậu hát rất hai.”

“Cảm ơn, ” Dư Niên ngại ngùng cười nói, “Tôi vẫn chưa hoàn toàn thuộc lời, lúc nhảy vẫn luôn liếc trộm đồ nhắc tuồng, may là không bị Hà đạo phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng.”

Tạ Du đưa hộp quà cầm trong tay ra, “Quà đáp lễ gói kẹo lần trước.”

Dư Niên đưa hai tay nhận lấy, nhìn thấy ký hiệu in trên hộp gỗ, dường như trong mắt lấp lánh những vì sao, vui vẻ nói, “Bánh ngọt của cửa hàng Thanh Hà Lộ? Từ nhỏ tôi đã rất thích ăn!”

Vẻ mặt Tạ Du không đổi, lo lắng trong lòng hạ xuống, “Cậu thích là tốt rồi.”

Hắn do dự vài giây, cuối cùng lấy giấy bút, trôi chảy nói ra lời đã tập qua mấy chục lần, “Mẹ tôi rất thích cậu, cậu có thể kí tên không?”

“Đương nhiên có thể, đây là vinh hạnh của tôi!” Dư Niên cầm giấy bút, nghiêm túc viết xuống tên của mình.

Lúc Dư Niên đưa lại cho Tạ Du, đầu ngón tay hai người chạm nhau.

Hô hấp Tạ Du khẽ run, cất giấy bút cẩn thận, nhìn Dư Niên, “Vậy tôi đi trước.”

Dư Niên gật đầu, “Ừ, cảm ơn bánh ngọt của anh! Trên đường chú ý an toàn, lần sau gặp lại.”

“Lần sau gặp lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi