Sau khi Dư Niên tới ngoài hội trường đấu giá, Úc Thanh gọi điện thoại tới.
“Đứa em đẹp trai của chị đang ở đâu vậy?”
Dư Niên cười trả lời, “Chuẩn bị bước lên con đường tiêu tiền.”
Úc Thanh cười lớn, “Em mà tiêu tiền cái gì chứ, rõ ràng là vung tiền như rác!” Cô không cười nữa, “Nói chuyện nghiêm túc nào, Niên Niên, tiền em kiếm được như thế nào rồi? Chị đã đi hỏi một chú lành nghề, người đó nói giá cả lần này của thiệp “Bất Mị” tất nhiên sẽ không thấp, chú ấy nghĩ tới nghĩ lui, không dám hành động.”
Dư Niên tìm một góc im lặng, đút tay vào túi quần, trả lời, “Chắc cũng đủ.”
“Vậy là em vẫn chưa nắm chắc đúng không?” Úc Thanh lo lắng, lần lượt liệt kê, ” Tiền kiếm được từ “Tươi Đẹp” chắc cũng nhiều đúng không? Tiền bán bài hát, tiền phí đại ngôn, tiền phí tham gia show tạp kỹ, tiền phí bản quyền, với cả mấy khoản tiền lặt vặt, cộng lại chắc cũng... khoảng chín chữ số?”
“Ừm, cũng khoảng khoảng đó.”
Úc Thanh cảm thán, “Niên Niên, năng lực kiếm tiền của em còn lợi hại hơn chị nữa!” Cô vòng về câu chuyện chính, “Nhưng có đủ để mua thiệp “Bất Mị” không?”
Dư Niên cười nói, ” Chị, chị quên một khoản tiền rồi.”
“Tiền gì?”
“Cổ phần, trái phiếu và bất động sản trong tay bà ngoại, tất cả đều được để lại hết cho em. Em sẽ không động tới bất động sản, nhưng khi đấy lại đúng lúc cổ phần và trái phiếu thu về được một khoản lãi, bên trong còn có cả tiền hoa hồng nhà chị cho.”
Úc Thanh “A” một tiếng, “Em không nói thì chị cũng quên! Ông nội đã từng nói bà em chính là người con gái nhỏ nhất của Thịnh gia, lúc bà gả cho ông ngoại em được cụ cố cho rất nhiều của hồi môn, chính bà cũng có thủ đoạn kinh doanh mà! Ừm, tiền hoa hồng của Thịnh gia theo thông lệ là hai năm kết sổ một lần, mà khoản tiền này hình như được kết sổ sau tết đúng không?”
“Đúng vậy, số tiền không nhỏ, chắc chị cũng nhận được mà đúng không?”
Úc Thanh cười toét miệng, “Tiền trong tài khoản của chị cứ lên lên xuống xuống, hình như đúng là tài khoản đột nhiên có thêm một số tiền lớn thì phải, chị cũng có chút ấn tượng.” Cô nhanh chóng nói, “Có thêm khoản này thì chị an tâm rồi! Nhưng mà trên đấu giá không thể biết trước được điều gì, nếu em thiếu tiền thì nhớ gọi chị, chị sẽ rút ra một khoản đưa em.”
Trong lòng Dư Niên ấm lên, “Ừm, cảm ơn chị.”
Đi vào trong hội trường, Dư Niên tìm được chỗ ngồi xuống. Trong hội trường đã có không ít người, ngôn ngữ của các nước đều có, ngay sau đó hội trường đã kín chỗ. Dư Niên không liếc trái ngó phải, cầm điện thoại nhắn tin nói chuyện phiếm với Tạ Du, trong lòng cũng bình tĩnh hơn, không có khẩn trương gì.
Mười giờ sáng, người chủ trì đấu giá ăn mặc nghiêm túc lên sân khấu, sau khi đọc xong một bài diễn văn ngắn thì bắt đầu tiến hành đấu giá.
Mấy món đồ đấu giá đầu tiên chỉ để hâm nóng không khí, Dư Niên không có hứng thú gì, cúi đầu lật xem quyển danh mục trong tay, vừa nhìn vừa đối chiếu, phát hiện suy đoán của Vinh Nhạc đúng đến 80%, 90%, mấy bức cổ họa thư tay trân quý đúng là ở trong kho sách của Chân gia, toàn bộ đều được đấu giá trong lần này.
Năm, sáu món đồ đang được đấu giá cũng thường thường, lúc đến thiệp “Tuyết Tế”, giá tiền một hơi đi lên năm mốt triệu, Dư Niên mới ngẩng đầu nhìn một cái. Sau đó, tranh “Trọng Loan Tầm Đạo” lên sáu ngàn vạn, “Xuân Thu Kinh Truyện Tập Giải” lên chín mươi ba triệu, nhưng vẫn chưa lên mức một trăm triệu.
Sau đó, buổi đấu giá sáng chấm dứt ở đây, mọi người lục tục rời khỏi ghế ngồi, đi tới phòng tiệc bên cạnh ăn buffet. Dư Niên không phải người kén ăn, lấy một cái bánh sandwich làm sẵn ăn chống đói.
Đến giữa trưa, sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bầu không khí bên trong hội trường yên lặng hơn rất nhiều. Khác với buổi sáng, món đồ đấu giá đầu tiên của buổi chiều chính là quyển tranh dài 812 thước “Giang Lâu Viễn Thiếu”, giá khởi điểm là bốn triệu, sau đó nhanh chóng tăng lên. Qua vài phen lên giá, cuối cùng tiếng búa gõ xuống ở mức giá một trăm linh bảy triệu. Sau đó tất cả những món đồ lên sàn đều là trân bảo quý giá, trong đó có mấy món Dư Niên đã từng nghe ông ngoại nhắc qua.
Dư Niên đang nhìn chi tiết hình ảnh các món đồ đấu giá trên màn hình lớn, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cậu cúi đầu, nhìn thấy người gọi là Mạnh Viễn, bấm nút không nghe, chuyển sang WeChat gõ chữ, “Mạnh ca, có chuyện gì không? Bây giờ tôi không có tiện nghe điện thoại.”
Mạnh Viễn nhắn tin lại phải nói là bằng tốc độ ánh sáng, “Cậu nói thật cho tôi, cậu có chơi ma túy không?”
Trong lòng Dư Niên khẽ động, cau mày nhanh chóng trả lời, “Không có. Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Viễn gửi thẳng một tấm ảnh sang, sau đó lại gửi thêm một đường link cộng thêm vài tấm screenshot.
Trong ảnh, biểu tình Dư Niên ủ rũ, dưới hốc mắt có quầng thâm rất đậm, cả người uể oải, gầy hơn bây giờ rất nhiều, da cũng đen hơn mấy phần.
Dư Niên nhắn lại, “Tôi có thể nhận ra, tấm hình đầu tiên là lúc tôi học đại học năm ba đi theo thầy một chuyến tới sông Cổ Dương, khai quật tàn tích thành cổ, phơi nắng ở sa mạc hai, ba tháng. Sau khi về phải lập tức thức khuya chạy deadline luận văn báo cáo học thuật, năm ngày tôi chỉ ngủ được chừng hai mươi tiếng, không phải hút thuốc phiện.”
Mạnh Viễn nhắn sang mấy chữ, WCTM(Who Can Tell Me)! Sau đó lại trả lời, “Cậu mở link ra nhìn một chút đi, đầu tiên nhớ chuẩn bị tinh thần đã!”
Dư Niên cũng đoán được tình hình cơ bản, nhấn vào link.
“Drama siêu to siêu đã ghiền đây cả nhà! Đàn anh cùng trường với Dư Niên mạnh dạn đưa ra giả thiết, trong lúc Dư Niên học đại học kiếm được khoản tiền phí bản quyền khổng lồ nhưng vẫn nghèo đến mức không mua nổi đồ ăn là do CHƠI MA TÚY! Người đưa ra giả thiết là người quen của Dư Niên, còn cung cấp hình ảnh, có thể thấy rõ trong hình đúng là Dư Niên gầy hơn một vòng, quầng thâm dưới mắt đen sì vô cùng dọa người, mặt đầy uể oải, tất cả đều do CHƠI MA TÚY. Chả trách tại sao kiếm cả đống tiền cũng không đủ xài, chẳng biết bây giờ cậu ta còn chơi nữa không...”
“—— năm nay giới giải trí đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, ai ai cũng phê cần! Hồi trước là một nhạc sĩ, bây giờ đến cả Dư Niên cũng bị đưa ra ánh sáng, không ngờ cậu ấy là tay chơi cần lâu năm, vòng giải trí đúng là một ổ cần lớn mà, bới một cái hốt cả đống tin hot!”
“—— hồi trước tui cũng thắc mắc, tại sao Dư Niên học đại học bán ca khúc lấy tiền phí bản quyền mà lại không có nổi cơm ăn, nếu không phải chơi đá thì cũng là chơi bài! Quả nhiên, tui đã nói đúng! @Dư Niên đừng có học tiền bối của mình nha, cậu đừng có lấy lý do phê cần tìm linh cảm sáng tác nhé?”
“—— không có chứng cứ thì có thể tung tin vịt? Một tấm hình thì có thể chứng minh cái gì? Hồi tui thi cuối kỳ còn bị hói đầu này, chẳng kém hình này là bao! Tại sao không ai nói tui chơi đá? Nói chơi đá, ok, xòe bằng chứng ra coi!”
“—— @Dư Niên cút khỏi giới giải trí! Mấy người gọi là minh tinh kiếm được đống tiền mà cả đời bố đây còn không dám mơ tới lại cúng toàn bộ tiền vào túi trùm buôn thuốc phiện, không cảm thấy có lỗi với sự hy sinh của các anh cảnh sát phòng chống ma túy sao?! Cút!!”
Đọc xong nội dung Mạnh Viễn gửi tới, Dư Niên trả lời, “Đọc xong rồi.”
Mạnh Viễn gửi sang một đoạn văn, “Đây là có kế hoạch! Đúng ba rưỡi, gần mười tài khoản doanh tiêu và năm acc có tiếng trên diễn đàn liên minh hành động với nhau, cách vài phút dồn dập tuôn ra tin cậu chơi đá. Hơn nữa mỗi một cái, đều có bằng chứng xác thực, mỗi một bình luận và trả lời của thủy quân đều xác thực cậu có chơi đá, khiến những người bình luận khác dần dần càng ấn tượng sâu chủ đề ‘Dư Niên chơi đá’. Mà từ khóa tìm kiếm, đã gắn liền ‘Chơi đá’ với ‘Dư Niên” rồi.”
Trên đài đang thét giá kịch liệt, Dư Niên trầm tư, “Hơn nữa bọn họ còn rất thông minh, nói tôi từng chơi đá chứ không phải tôi đang chơi đá, đúng không?”
Mạnh Viễn: ” Đúng vậy, nói cậu đang chơi đá thì cậu chỉ cần đi xét nghiệm nước tiểu là đã chứng minh được sự trong sạch. Nhưng nói cậu lúc đại học chơi đá thì khác, chuyện đã qua rồi, cho dù cậu muốn chứng minh bản thân trong sạch, cũng không có chứng cứ! Bây giờ cậu hoàn toàn là cá nằm trên thớt, mặc người xử lý! Người động thủ muốn dồn cậu vào chỗ chết, thân bại danh liệt!”
Mạnh Viễn: “Chắc cái tên không não Đường Hiểu Kha phụ trách xuất tài, mà xuất lực, 99% là đàn anh kia của cậu!”
Dư Niên chưa trả lời, Mạnh Viễn lại gửi một tin nhắn sang.
“Tôi đang nhanh chóng khống chế chiều gió dư luận. Lợi hại nhất là Tạ tổng, trong nháy mắt hot search bị mua đi lên liền nhanh chóng rút xuống cho cậu. Sau đó lại rút thêm vài lần nữa, bây giờ đề tài ‘chơi đá’ đã bị ém xuống rồi, căn bản không lên bảng hot search được. Fandom nổ tung, nhưng dẫu sao mức độ thảo luận cũng không bị mở rộng, cho chúng ta thời gian hành động.”
Lúc này, trong hội trường truyền tới tiếng hô lên kinh ngạc, Dư Niên ngẩng đầu, phát hiện đó là một đồ rửa bút đất nung phủ men Nhữ xanh da trời*, sau ba mươi lần lên giá, giá tiền bây giờ là một trăm tám mươi ba triệu.
Cúi đầu, Dư Niên tăng tốc độ gõ, “Chắc vẫn có thể xoay chuyển được, để tôi cẩn thận nhớ lại tình huống cụ thể lúc bị chụp tấm hình này.”
Lúc này, giao diện chat nhảy ra tin nhắn của Mạnh Viễn, “Thầy cậu đăng một bài văn!!!”
Dư Niên ngẩn người, đăng nhập vào weibo, bởi vì bình luận quá nhiều nên bị lag vài giây. Sau khi bình thường lại rồi thì Dư Niên vào thẳng trang cá nhân của Tằng Hồng Ảnh, phát hiện thầy vừa mới đăng một weibo.
“Đào cát quật đất Tằng Hồng Ảnh: Một đám nói bậy! Hoang đường! Sai lầm chồng chất! Một chuỗi suy luận đầy kẽ hở! Thứ nhất, thời gian chụp tấm hình này là vào tháng chín năm ba đại học của Dư Niên, suốt ba tháng trước đó, Dư Niên đi cùng đội ngũ, ban ngày cầm xẻng nhỏ đào cát ở tàn tích thành cổ sông Cổ Dương, buổi tối sửa sang tài liệu và viết ghi chép cùng với học giả chuyên gia trong đội. Mấy người thử đi phơi nắng ba tháng ở sông Cổ Dương coi? Nếu không đen không gầy, tôi đổi sang họ mấy người! Ngoài ra, tôi còn có cả đống ảnh tài liệu, có thể nhìn ra quá trình càng ngày càng đen và gầy hơn của Dư Niên!
Thứ hai, xung quanh sông Cổ Dương hoang vắng không người, ba tháng Dư Niên cùng sinh hoạt với đội ngũ, ngủ chung giường với người khác, nửa bước không rời chỗ khai quật. Nếu như mấy người thật sự hút thuốc phiện thì thử ba tháng không hút đi? Nếu toàn đội đều hút thì cả đám chúng tôi đều bị bắt hết rồi! Có thể sao?
Thứ ba, người tâm cơ độc ác sau lưng kia có lẽ không biết, sau khi trở lại từ sông Cổ Dương, Dư Niên lập tức bay tới Hà thành với tôi, tham gia hội thảo báo cáo học thuật. Đúng lúc đó xảy ra sự kiện tồi tệ là giáo sư Khảm Ninh đang báo cáo thì lên cơn nghiện ma túy, vì vậy lúc tham gia hội thảo tất cả nhân viên đều phải xét nghiệm nước tiểu, ha ha, mấy người không biết đúng không? Đúng là vừa ác vừa ngu!”
Thấy một câu cuối cùng, Dư Niên nhếch mép, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hớn hở đắc ý của thầy.
Mới một giây mà đã có cả đống bình luận.
“—— thầy Tằng oách quá! Đại lão giới lịch sử, bá chủ giới gà mẹ bảo vệ con! A a a giống như thầy Tằng nói vậy, người nói xấu sau lưng, đúng là vừa ác vừa ngu!”
“—— miệng nói không bằng chứng, chứng cứ đâu lấy ra! Ông nói có xét nghiệm nước tiểu thì thật sự có xét nghiệm nước tiểu hả? Ông thật sự nghĩ tụi tui bị ngu hả? Dư Niên cho ông bao nhiêu tiền mà ông bảo vệ cậu ta kĩ vậy!”
“—— Niên Niên thật sự rất lợi hại! Học bá 100%! Mới chỉ năm ba đại học mà đã bay tới Hà thành tham gia hội thảo học thuật quốc tế! Lầu trên nói thầy Tằng nói xạo í, ủa mày ngu thật hay ngu giả vậy? Chuyện giáo sư Khảm Ninh phê cần lúc đó còn gây chấn động lớn, ngay cả nhân viên đại học nơi giáo sư Khảm Ninh làm việc còn nói xin lỗi, tổ chức một cuộc kiểm tra quy mô lớn cho toàn thể giáo viên và nhân viên, tra xét kĩ càng không sót chỗ nào, nghe vậy thấy mệt chưa mày?”
“—— nói Dư Niên không chơi đá thì tui tin, nhưng tui cũng có câu hỏi, rõ ràng Dư Niên là Tư Ninh, người viết ca khúc cho Úc Thanh, tiền phí bản quyền cả đống nhưng tiêu xài hoang phí đến mức nào mới không có nổi cơm ăn chứ? Không có lửa sao có khói, tất nhiên là bản thân Dư Niên có vấn đề nên mới có thể bị hoài nghi!”
Ngay lúc Dư Niên xem tin tức, trên sàn đấu giá đã từ từ tiến vào giai đoạn cuối cùng. Dư Niên trò chuyện với Mạnh Viễn vài câu rồi tạm thời cất điện thoại vào.
Ba món đồ đấu giá cuối cùng đều là đồ áp trục của buổi đấu giá lần này. Món đồ thứ ba từ dưới đếm lên là bình hồ lô vẽ tranh Cẩm Thượng Thiêm Hoa Vạn Thọ Liên Duyên (Hạnh phúc dồi dào, vạn thọ dài lâu), sau khoảng ba mươi sáu lần tăng giá quyết liệt, cuối cùng được một doanh nhân người Trung dùng một trăm bốn mươi triệu mua về.
Sau khi món đồ được đấu giá xong, bầu không khí hội trường càng ngưng trọng, có thể nhìn thấy đã có người được nhờ đấu giá giùm cau mày bàn bạc.
Ngay sau đó, món đồ đấu giá thứ hai từ dưới đếm lên, tranh “Hành Ngâm” lên sàn. Dư Niên nhìn thấy, người tham dự thay Vinh Nhạc đã từ bỏ ở lượt gọi giá thứ bảy. Mà giá cuối cùng của bức tranh, là một trăm mười triệu.
Dư Niên đoán rằng không ít người đỏ mắt chờ món cuối cùng nên giá cả tranh “Hành Ngâm” thấp hơn dự đoán của cậu một tí.
Hai món đồ đắt giá lần lượt được đưa xuống nhưng cũng không đưa tới chút gợn sóng nào trong bầu không khí ở hội trường. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, món đồ quan trọng bậc nhất, là món cuối cùng.
Dư Niên ngồi thẳng lưng.
Khi hình ảnh thiệp “Bất Mị” xuất hiện trên màn hình, gần như tất cả mọi người trong hội trường đều nín thở nhìn kỹ, không bỏ sót chi tiết nào.
Hai phút sau, hình ảnh của thiệp đã được trưng bày xong, người chủ trì đấu giá lên tiếng, ” Thiệp “Bất Mị” vô cùng trân quý, không cần nhiều lời. Giá khởi đầu, tám chục triệu, mời đấu giá!”
Đơn vị giá cả cạnh tranh tăng theo hàng triệu, ánh mắt Dư Niên trầm tĩnh, không vội vã tham gia đấu giá. Mãi sau khi giá cả tăng lên một trăm triệu, giá tăng bắt đầu dao động từ ba triệu đến năm triệu thì Dư Niên mới giơ bảng của mình lên lần đầu tiên, tham gia đấu giá.
“Một trăm mười hai triệu!”
“Một trăm mười bảy triệu!”
…
“Một trăm sáu mươi triệu!”
“Một trăm sáu mươi lăm triệu!”
“Một trăm bảy chục triệu!”
Mà sau khi lên tới một trăm bảy chục triệu, chỉ còn lại Dư Niên, một người được nhờ đấu giá giùm cùng với một doanh nhân châu Âu mắt xanh tóc nâu, một người Canada đấu giá giùm mắt xanh tóc đỏ.
Dư Niên lại giơ bảng lần nữa.
“Một trăm bảy mươi ba triệu!”
Sau một bầu không khí im lặng nghẹt thở, người được ủy thác đấu giá giùm ngồi bên trái rút lui.
Lòng bàn tay Dư Niên ướt đẫm mồ hôi, cậu nhìn chằm chằm ảnh thiệp “Bất Mị” trên màn hình, chờ đối thủ ra giá.
“Một trăm bảy mươi sáu triệu!”
Đối phương chỉ tăng thêm ba triệu.
“Một trăm tám mươi triệu!”
Cũng chỉ tăng thêm bốn triệu.
Đầu ngón tay lạnh lẽo vì hồi hộp của Dư Niên bắt đầu ấm lại, gần như sau khi người chủ trì đấu giá nói xong, cậu nhanh chóng giơ bảng.
“Hai trăm triệu!”
Giọng người chủ trì đấu giá đã khàn, Dư Niên tăng thẳng lên hai trăm triệu, trong hội trường vang lên âm thanh xì xào nho nhỏ.
Hồi lâu sau, hai phe còn lại cũng không giơ bảng nữa.
Búa đập xuống một tiếng, hai tiếng, ba tiếng ——
“Chúc mừng!”
Dây thần kinh căng thẳng chùng xuống, sống lưng ớn lạnh cũng có cảm giác trở lại. Dư Niên giơ tay lên che lại ánh đèn trước mắt, cong môi cười —— ông ngoại, con làm được rồi.
Xử lý xong thủ tục liên quan, Dư Niên thở dài nhẹ nhõm, có cảm giác trần ai lạc định*. Đầu tiên gửi tin cho Vinh Nhạc và Úc Thanh, thông báo cậu đã mua được thiệp “Bất Mị”. Vừa nhắn tin xong thì Mạnh Viễn gọi điện thoại tới, dồn dập hỏi, “Niên Niên, tin tức là thật hay giả?”
Dư Niên ngẩn ra, “Tin gì?”
Mạnh Viễn nói cực nhanh, “Tên cậu lại lên hot search! hastag là #Dư_Niên_hội_đấu_giá_Nguyên_gia, có phóng viên chụp được cậu, trên báo nói là cậu dùng hai trăm triệu, mua một tờ giấy ở hội đấu giá Nguyên gia!”
Cùng lúc đó, một người đàn ông đeo gọng kính nhỏ, tay xách cặp đen đi từ khu nghỉ sang, cản đường Dư Niên, “Ông chủ của tôi họ Tiếu, chắc cậu cũng biết ngài ấy rồi. Ngài ấy muốn nói chuyện với cậu.”
———————————————
*đồ rửa bút đất nung phủ men Nhữ xanh da trời
*尘埃落定(trần ai lạc định): hạt bụi cuối cùng cũng lắng đọng; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng có kết quả