NGHE NÓI TỔNG TÀI THẦM YÊU TÔI

Chu Lâm Duyên đem Tô Tiêu Tiêu ôm trở lại phòng ngủ rồi đặt cô đứng trên mặt đất.

Tô Tiêu Tiêu xoay người đi tới tủ ôm một đống quần áo ném ở trên giường rồi nói với Chu Lâm Duyên. “Em đã mua vé trở về Diệp Thành vào ngày 30, tối ngày mồng 4 sẽ trở lại đây.”

Chu Lâm Duyên đứng cạnh giường nhìn Tô Tiêu Tiêu đang bận bịu thu thập quần áo sau một lúc mới hỏi cô. “Tại sao không nói trước với anh.”

Ngữ khí nghe không ra cảm xúc.

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt quay đầu nhìn Chu Lâm Duyên. Cô nhìn vào ánh mắt anh nhưng không nhìn ra cảm xúc gì.

Tô Tiêu Tiêu trong nháy mắt liền hiểu rõ.

Đây là đột nhiên biết được cô phải trở về Diệp Thành nhiều ngày như vậy cho nên mới không cao hứng.

Tô Tiêu Tiêu xoay người đi về phía Chu Lâm Duyên rồi chủ động ôm lấy, cô ngửa đầu nhìn anh và nói: “Thật ra mấy ngày hôm trước em vốn dĩ không nghĩ sẽ trở về Diệp Thành, nhưng mà buổi sáng hôm nay cùng ông nội nói chuyện điện thoại, ông ấy bảo muốn em trở về cho nên em mới quyết định như vậy."

Chu Lâm Duyên vẫn như cũ đứng ở tại chỗ không nhúc nhích cũng không nói chuyện mà chỉ rũ mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu đang ở trong lòng mình.

Tô Tiêu Tiêu thấy Chu Lâm Duyên không để ý tới mình, cô lập tức mếu máo, giả bộ vô cùng đáng thương mà nhìn anh.

Biết rõ là cô đang giả vờ nhưng cố tình lại khiến cho Chu Lâm Duyên mềm lòng, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng. “Ngày 30 mấy giờ em sẽ lên máy bay?”

Thấy anh cuối cùng cũng chịu nói chuyện Tô Tiêu Tiêu lập tức cười vui vẻ. “2 giờ chiều."

Chu Lâm Duyên trầm mặc tính thời gian, 2 giờ chiều ngày 30 anh có một cuộc họp quan trọng.

Tô Tiêu Tiêu nói: “Nếu như anh bận việc thì em sẽ tự mình gọi taxi tới sân bay.”

Chu Lâm Duyên nói: “Đến lúc đó anh để Lý Cao đưa em đi.”

Tô Tiêu Tiêu cong mắt cười tiến lên hôn Chu Lâm Duyên một cái, sau đó lại xoay người tiếp tục thu dọn quần áo.

Chu Lâm Duyên ở cạnh giường nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu, cảm xúc mềm mại trên môi vẫn còn đó, anh nhìn bóng lưng của cô khóe môi cũng chậm rãi cong lên.

Qua một lát đi động của Chu Lâm Duyên vang lên, anh nhìn màn hình rồi đi ra ngoài nhận điện thoại.

Nửa giờ sau Chu Lâm Duyên quay trở lại thì Tô Tiêu Tiêu đã thu dọn hành lý xong, lúc này đang từ trong ngăn tủ cầm nội y chuẩn bị đi tắm rửa.

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên tiến vào, cô nheo mắt rồi lập tức đem nội y trong tay giấu ở sau lưng, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên. “Anh xong việc rồi hả”

Chu Lâm Duyên đi vào nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu giấu đôi tay ở sau lưng, anh cảm thấy có chút tò mò hỏi. “Em giấu cái gì?”

Lúc anh đi tới Tô Tiêu Tiêu nhanh chóng nghiêng người né tránh rồi lắc đầu. “Em không giấu cái gì nha.”

Nhưng mà đôi tay lại không chịu đưa ra.

Tô Tiêu Tiêu càng như vậy Chu Lâm Duyên càng tò mò, anh đang muốn vòng qua sau lưng nhưng Tô Tiêu Tiêu đã nhanh chân trốn sang bên cạnh, trước sau cùng Chu Lâm Duyên đối mặt, nhất quyết không cho anh nhìn thấy thứ trong tay.

Hai người cùng nhau chạy qua chạy lại một vòng. Cuối cùng Chu Lâm Duyên cũng bị cô làm cho tức cười. “Tô Tiêu Tiêu, rốt cuộc thì em đang giấu anh cái gì?”

Tô Tiêu Tiêu nhịn không được đỏ mặt, cô duỗi một bàn tay đẩy Chu Lâm Duyên ra khỏi phòng. “Em muốn tắm rửa, anh mau ra ngoài đi.”

Nói xong, cô vội cầm lấy váy trên giường đem nội y bọc lại rồi nhanh chóng chạy tới phòng tắm.

Ánh mắt Chu Lâm Duyên nhìn thoáng qua vật màu trắng đang từ trong tay Tô Tiêu Tiêu rơi xuống.

Ánh mắt Chu Lâm Duyên rơi trên mặt đất, mí mắt giựt giựt.

Là một chiếc quần lót nhỏ màu trắng.

Chu Lâm Duyên trầm mặc một lát.

Tô Tiêu Tiêu đang mở cửa phòng tắm thì nghe thấy Chu Lâm Duyên gọi mình. “Tô Tiêu Tiêu.”

Tô Tiêu Tiêu quay đầu nhìn thấy Chu Lâm Duyên đang tới gần.

Chu Lâm Duyên đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu nhưng không mở miệng nói chuyện, trong mắt anh lại tràn đầy ý cười.

Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm một lúc thì nhịp tim bỗng nhiên tăng lên. Cô theo bản năng đưa tay che ở trước ngực, trong lòng có chút khẩn trương lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. “Anh…anh muốn làm gì?”

Chu Lâm Duyên khóe môi câu lên. Anh giơ bàn tay ra.

Anh cầm vật kia trong tay ánh mắt cười như không cười, lại giống như đang nỗ lực nén cười.

Tô Tiêu Tiêu chỉ nhìn thoáng qua, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng. Cô lập tức đoạt lấy cái quần lót trong tay Chu Lâm Duyên.

Mặt Tô Tiêu Tiêu bạo hồng, nhìn thấy biểu cảm của Chu Lâm Duyên cô lại càng xấu hổ lẫn buồn bực. Trong tình huống này cố tình cô lại không nói nên lời, chỉ biết đỏ mặt xoay người chui vào phòng tắm. “Phanh” một tiếng đem cửa phòng tắm đóng lại.

Qua hai giây cửa lại mở ra, Tô Tiêu Tiêu từ bên trong thò đầu ra, đỏ mặt đuổi người. “Anh mau ra ngoài đi! Em muốn tắm rửa!”

Nói xong, lại phanh một tiếng đóng cửa lại.

Tô Tiêu Tiêu lần này tắm rất lâu, lâu đến mức Chu Lâm Duyên cũng đã xử lý xong công việc và đang lười nhác dựa vào sofa đọc sách.

Nhưng mà tâm tư của anh hoàn toàn không đặt trên quyển sách, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Tô Tiêu Tiêu. Bộ dáng của cô giống như một chú thỏ nhỏ đang giận dữ, còn thực sự tự cho mình rất hung dữ mà đuổi người, ý cười trên môi Chu Lâm Duyên lại tăng lên.

Tô Tiêu Tiêu ở trong phòng tắm 1 tiếng.

Lúc này cô đi ra đã thay bằng áo ngắn tay cùng quần đùi, bởi vì vừa mới tắm rửa cho nên tóc được cô tùy ý buộc cao trên đầu nhìn có chút lộn xộn.

Từ phòng ngủ đi ra cô lặng lẽ liếc Chu Lâm Duyên.

Tô Tiêu Tiêu vẫn còn đang xấu hổ hơn nữa cũng có chút buồn bực vì Chu Lâm Duyên cười cô.

Đôi mắt Tô Tiêu Tiêu nhìn thẳng, cô đi đến phòng bếp lấy lon bia trong tủ lạnh.

Đêm nay quá không thuận lợi, đến cả một lon bia cũng đối nghịch với cô, mở nửa ngày cư nhiên cũng không mở được, còn làm cho ngón tay bị đau.

Trách cô ngày hôm qua mới vừa cắt móng tay.

Cuối cùng vẫn là đi đến trước mặt Chu Lâm Duyên, rất không cốt khí mà đem bia đưa cho anh. “Chu tổng, giúp em.”

Chu Lâm Duyên nâng mắt, cười như không cười nhìn cô, không nói chuyện cũng không cầm lấy lon bia.

Tô Tiêu Tiêu đem bia tiến lại gần hơn. “Chu Lâm Duyên, giúp em mở.”

Chu Lâm Duyên cứ như vậy một lúc bỗng nhiên anh nắm lấy cánh tay Tô Tiêu Tiêu trực tiếp đem người đặt trên đùi mình, ngữ khí không chút để ý nhưng lại rất gợi cảm. “Chỉ cần em làm nũng thì anh nhất định sẽ giúp em.”

Tô Tiêu Tiêu trợn tròn mắt, có chút câm nín.

Chu Lâm Duyên rất thoải mái, khóe môi nhếch lên, chờ cô làm nũng cầu anh.

Tô Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy, cái gì mà cao lãnh chi hoa tất cả đều là giả, cái người trước đây luôn mang vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác không dám thở mạnh, trên thực tế đã đi đâu rồi a.

Tô Tiêu Tiêu liếc anh một cái. “Không mở thì thôi, em cũng không thèm uống nữa.”

Cô đem bia bỏ vào tay Chu Lâm Duyên.

Vừa muốn đứng dậy thì di động vang lên.

Tô Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn màn hình, là mẹ Tô gọi tới.

Cô lập tức khôi phục đứng đắn, ngón tay đặt ở trên môi hướng Chu Lâm Duyên “Xuỵt” một tiếng, ý bảo anh không cần nói chuyện.

Chu Lâm Duyên con ngươi đen nhánh nhìn cô, cũng không lên tiếng.

Tô Tiêu Tiêu lúc này mới an tâm nhận điện thoại. “Mẹ.”

“Tiêu Tiêu a, vé máy bay con đã mua chưa?” mẹ Tô ở bên kia hỏi.

Tô Tiêu Tiêu gật đầu. “Vâng, con đã mua rồi ạ, ngày 30 con sẽ trở về.”

“Được, đến lúc đó ba sẽ tới đón con, buổi tối chúng ta ở bên ngoài ăn cơm.”

“Ăn ở bên ngoài sao?”

“Đúng vậy, dì hai con tổ chức sinh nhật, đêm hôm đó sẽ làm tiệc.”

Trong lúc Tô Tiêu Tiêu cùng mẹ Tô nói chuyện thì Chu Lâm Duyên vẫn luôn trêu chọc cô, không phải sờ eo thì chính là hôn lỗ tai, nháo đến bên tai cô nóng lên. Tô Tiêu Tiêu nghiêng người muốn tránh đi chỗ khác nhưng mà Chu Lâm Duyên lại giữ chặt eo căn bản không cho cô di chuyển.

Tô Tiêu Tiêu không có biện pháp, đành phải bắt lấy đôi tay đang làm loạn của Chu Lâm Duyên rồi trừng mắt nhìn anh.

Kết quả, bàn tay lại bị Chu Lâm Duyên cầm ngược lại, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen nhánh ở nơi tối tăm giống như ẩn ẩn ý cười, anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Tô Tiêu Tiêu nén cười cố gắng né tránh, lại bị anh không nặng không nhẹ cắn một cái.

Trên môi tê rần, Tô Tiêu Tiêu theo phản xạ hô nhỏ một tiếng

“Tiêu Tiêu, làm sao vậy?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghi hoặc của mẹ Tô.

“Không có việc gì đâu ạ.” Tô Tiêu Tiêu xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Cô lấy chân đá Chu Lâm Duyên một cái rồi nói với mẹ Tô. “Mẹ, con cúp máy trước nhé, ngày mai trước lúc lên máy bay con sẽ gọi cho mẹ.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Tô Tiêu Tiêu từ trên đùi Chu Lâm Duyên đứng dậy, tàn nhẫn nói. “Em sẽ không nói chuyện với anh trong vòng ba ngày!”

Nói xong liền mang dép lê chạy về phòng.

Chu Lâm Duyên ngồi ở sofa, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, anh cầm lấy lon bia Tô Tiêu Tiêu để lại, liền dễ như trở bàn tay mở ra, ngửa đầu uống một ngụm.

Vị bia lạnh lẽo chảy vào yết hầu, anh cúi đầu cười ra tiếng.

……

Bởi vì buổi chiều Tô Tiêu Tiêu mới lên máy bay cho nên sáng ngày hôm sau cô thức dậy khá muộn. Lúc cô rời giường đã hơn 9 giờ, Chu Lâm Duyên cũng đã sớm đi tới công ty. Bữa sáng đã được Chu Lâm Duyên chuẩn bị đặt ở trên bàn ăn, cô rửa sạch mặt rồi đi phòng bếp ăn bữa sáng.

Ăn xong bữa sáng Tô Tiêu Tiêu liền đi thư phòng làm bản thảo. Buổi chiều 2 giờ lên máy bay, lúc 12 giờ Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới.

Chờ điện thoại vang lên một lúc lâu cô mới mếu máo, không vui mà nhận điện thoại, mở miệng chính là. “Em không muốn cùng anh nói chuyện.”

Chu Lâm Duyên ở bên kia nhẹ giọng cười một tiếng. “Bây giờ anh bận công việc, buổi chiều không có biện pháp đưa em tới sân bay, nhưng mà anh đã bảo Lý Cao tới đón em ra sân bay.”

Tô Tiêu Tiêu bò đến trên bàn sách, nhàm chán mà thưởng thức chiếc bút máy của Chu Lâm Duyên, ồ một tiếng.

Chu Lâm Duyên nói: “Xuống máy bay nhớ gửi tin nhắn cho anh.”

“Được.”

Giọng điệu của cô đem Chu Lâm Duyên chọc cười. “Lúc nào em trở lại thành phố B thì nhớ gửi thông tin chuyến bay cho anh, lúc đó anh sẽ tới đón em.”

Tô Tiêu Tiêu bĩu môi, lại không nhịn được lặng lẽ cười. “Đã biết, anh làm việc đi, em cúp máy đây.”

Cùng Chu Lâm Duyên cúp điện thoại không bao lâu thì Lý Cao tới.

Tô Tiêu Tiêu chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, Lý Cao giúp đỡ cô xách xuống lầu.

Trên đường ra sân bay, Tô Tiêu Tiêu cùng Lý Cao nói chuyện. Cô nhìn bên ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi Lý Cao một vấn đề. “Trợ lý Lý, anh nghĩ tôi cùng Chu Lâm Duyên có thể ở bên nhau bao lâu?”

Lý Cao có chút kinh ngạc. “Vì sao cô lại hỏi như vậy?”

Tô Tiêu Tiêu cười cười. “Cũng không có gì.”

Lý Cao nói. “Chu tổng thật sự rất thích cô. Tôi theo Chu tổng nhiều năm như vậy cho nên biết rõ đối với ngài ấy công việc luôn được đặt lên hàng đầu, cực kỳ khắc chế bản thân. Từ trước tới giờ tôi cũng không thấy Chu tổng thích ai, duy nhất chỉ với cô thì ngài ấy giống như mất đi khả năng tự khống chế. Lúc trước cô đột nhiên từ chức tâm trạng mỗi ngày của Chu tổng đều không tốt, trong công ty tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, doạ cho bọn họ ngày nào cũng lo sợ.”

Lý Cao một hơi nói rất nhiều, cuối cùng nói: “Chu tổng thật sự rất thích cô cho nên cô nhất định không cần nghĩ nhiều.”

Tô Tiêu Tiêu cười. “Tôi biết rồi, tôi chính là tùy tiện hỏi mà thôi.”

Tô Tiêu Tiêu càng ngày càng cảm thấy bản thân đang dần lún sâu, đối với Chu Lâm Duyên cơ hồ không thể tự kiềm chế.

Cô không dám tưởng tượng nếu về sau không có anh cuộc sống của bản thân sẽ ra sao nữa.

Cô cũng không biết được Chu Lâm Duyên sau này liệu có thay đổi ý định mà cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối hay không.

Chuyện tình cảm của hai người ngay từ đầu cô giống như không có quyền chủ động.

Lúc đến Diệp Thành đã 4 giờ chiều. Ba Tô lái xe tới đón cô, hai người trực tiếp tới khách sạn.

Tô Tiêu Tiêu đã lâu không trở về, một nhóm thân thích nhìn thấy cô liền tới gần cùng cô trò chuyện.

Là cô gái duy nhất của Tô gia đã đến tuổi kết hôn, trong trường hợp này khó tránh khỏi việc bị thúc giục kết hôn. Tô Tiêu Tiêu vừa đến đại sảnh khách sạn, đã bị nhóm thân thích luân phiên hỏi cô có bạn trai hay không, nói tuổi không nhỏ cũng đến lúc yêu đương rồi, còn có một số người rất nhiệt tình mà giới thiệu đối tượng cho cô.

Tô Tiêu Tiêu trừ bỏ cười thì không biết nên nói cái gì.

Nghe được một lát Tô Tiêu Tiêu liền cảm thấy phiền. Cô quyết định tìm lấy một cái cớ rồi tránh đi nơi khác.

Sợ lại bị mọi người lôi kéo dò hỏi chuyện tình cảm, cơm nước xong cô liền rời đi.

Tô Tiêu Tiêu đi tới nhà cũ thăm ông bà nội.

Ông bà vừa vừa thấy cháu gái thì cao hứng không thôi.

Tô Tiêu Tiêu cùng hai ông bà nói chuyện phiếm cho tới hơn 10 giờ mới lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.

Tháng 10 ở Diệp Thành đã có chút lạnh, ban đêm gió còn rất lớn.

Tô Tiêu Tiêu tắm rửa xong thay một chiếc quần dài và một chiếc áo len màu hồng nhạt rộng thùng thình.

Cô bật đèn ban công sau đó đi ra ngoài nằm lên ghế bập bênh nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

Đêm nay những ngôi sao đều rất sáng, cô đều có thể thấy chúng rất rõ ràng.

Tô Tiêu Tiêu nhớ tới buổi chiều ở khách sạn, bị thân thích truy hỏi chuyện tình cảm cùng với vẻ mặt chờ mong của mẹ Tô. Kỳ thật có rất nhiều lần thiếu chút nữa cô đã nói ra, chính là lời nói đến bên miệng nhưng cô vẫn đành nuốt trở lại.

Cô có điểm không dám nói.

Tô Tiêu Tiêu sợ về sau sẽ cùng Chu Lâm Duyên rời xa nhau. Cô cảm thấy một mình khổ sở thì vẫn tốt hơn là để mẹ của mình lo lắng.

Tô Tiêu Tiêu ở ghế bập bênh nằm thật lâu, tâm tình cũng bị xáo trộn.

Lúc 11 giờ Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới hỏi cô đang làm gì.

Tô Tiêu Tiêu nhìn bầu trời đầy ngôi sao, thanh âm nhẹ nhàng. “Đang ngắm sao, anh đang làm gì?”

Chu Lâm Duyên nói: “Mới vừa về nhà.”

“Hôm nay anh có xã giao sao?”

“Ừ.”

Tô Tiêu Tiêu hỏi: “Anh uống rượu?”

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, “Một chút thôi, còn tốt.”

Tô Tiêu Tiêu cười cười.

Cô nghe thấy âm thanh cởi quần áo anh. Chu Lâm Duyên ở bên kia hỏi cô. “Buổi tối em ăn cái gì?”

“Em ở khách sạn ăn rất nhiều thứ nha.” Tô Tiêu Tiêu cười nói. “Anh thì sao?”

Đêm khuya tĩnh lặng, cách điện thoại hai người câu được câu không mà nói chuyện. Tô Tiêu Tiêu còn cố ý dặn dò anh. “Đúng rồi, mấy ngày này em không ở nhà anh phải nhớ tưới nước cho mấy cây hoa của em nhé, thời gian với lượng nước cần tưới em đều viết trên giấy và dán ở vách tường trên ban công.”

Tô Tiêu Tiêu bên này phân phó, Chu Lâm Duyên vừa nghe điện thoại vừa đi tới ban công, quả nhiên ở trên tường thấy được tờ giấy Tô Tiêu Tiêu để lại, mỗi loại hoa cần lượng nước như thế nào đều viết đến rành mạch.

Chu Lâm Duyên cười cười. “Nếu anh tưới xong cây lại chết thì làm sao bây giờ?”

Tô Tiêu Tiêu lập tức nói: “Nếu anh làm chúng chết đi thì tất nhiên phải bồi thường cho em rồi!”

Chu Lâm Duyên vui vẻ nói: “Được thôi, cho dù là bồi thường cho em một căn nhà trồng hoa cũng không thành vấn đề.”

Tô Tiêu Tiêu nói: “Chăm sóc chúng thật tốt cho em, nếu thật sự hỏng mất em nhất định sẽ không để ý tới anh.”

Chu Lâm Duyên chống tay lên lan can vừa nghe điện thoại vừa nhìn tiểu khu chìm trong bóng đêm yên tĩnh.

Đã có một thời gian dài không cùng Tô Tiêu Tiêu xa nhau. Mỗi ngày về nhà đều có thể thấy gương mặt tươi cười của cô, nghe cô nói chuyện, ngẫu nhiên sẽ có lúc muốn anh giúp đỡ, cô nhất định sẽ cùng anh làm nũng, nhìn thấy anh cười cô liền ôm lấy anh và hôn.

Kỹ thuật hôn của cô không tốt lắm, nhưng cố tình có thể khiến anh mất hồn.

Ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc cùng anh tức giận, lúc đó sẽ trừng mắt nhìn anh, nhưng chỉ cần anh dỗ dành sẽ liền tốt.

Cũng sẽ có lúc cô bị anh chọc cho sẽ xấu đỏ mặt.

Lúc anh ở thư phòng làm việc mà cô lại muốn ăn khuya thì sẽ đi tới nằm trên lưng rồi ôm lấy cổ, giọng nói mềm mại làm nũng. “Chu Lâm Duyên, em đói bụng.”

Trong nhà mỗi góc đều có hình ảnh Tô Tiêu Tiêu, trong đầu anh tất cả cũng là cô. Rất rõ ràng trái tim anh đã bị cô chiếm trọn.

Nhưng mà đêm nay Tô Tiêu Tiêu không có ở đây, bầu không khí yên tĩnh dị thường khiến cho trái tim anh cũng trở nên trống rỗng.

Chu Lâm Duyên nhìn bóng đêm, đôi mắt của anh so với bóng đêm còn tối hơn.

Hai người cách di động nói chuyện, mãi cho đến 12 giờ bà nội Tô Tiêu Tiêu gọi xuống lầu ăn khuya cô mới cùng Chu Lâm Duyên nói: “Bà nội đang gọi em, giờ em cúp máy nhé, anh nhớ nghỉ ngơi sớm nha.”

Chu Lâm Duyên trầm mặc vài giây mới ừ một tiếng, còn không quên dặn dò cô. “Buổi tối em đừng ăn quá no, ăn xong sớm nghỉ ngơi.”

Tô Tiêu Tiêu cong mắt cười. “Em đã biết.”

“Tiêu Tiêu, tới đây ” bà nội ở dưới kêu.

“Cháu xuống ngay đây ạ.” Tô Tiêu Tiêu đáp lời, cúp điện thoại liền xuống dưới lầu.

Bên này, Chu Lâm Duyên ở trên ban công nhìn điện thoại đã cắt đứt.

Sau một lúc anh mới gọi cho Lý Cao.

Điện thoại được thông, giọng nói lạnh lùng của Chu Lâm Duyên vang lên. “Cậu đem công việc trong ngày quốc khánh chuyển vào ngày khác rồi nhanh chóng đặt cho tôi một vé tới Diệp Thành vào ngày mai.”

Lý Cao nửa đêm nhận được điện thoại của Chu Lâm Duyên còn tưởng rằng có việc gấp, nghe vậy mới sửng sốt, không xác định hỏi: “Chu tổng, công việc trong ngày quốc khánh đều rất quan trọng, toàn bộ đều muốn dời ngày sao?”

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, nói: “Toàn bộ đều chuyển vào ngày khác, cậu nhớ mua vé máy bay sớm nhất cho tôi.”

Cúp điện thoại, Lý Cao ở trong lòng chỉ có một ý niệm đó chính là Chu tổng thật sự xong rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi