NGHE NÓI TỔNG TÀI THẦM YÊU TÔI

Tô Tiêu Tiêu nghe được những lời đó vốn dĩ đã nhịn không được muốn phản bác, nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì  mợ của mình đột nhiên đã im miệng.

Tô Tiêu Tiêu còn cảm thấy kỳ quái, như thế nào đột nhiên không nói gì nữa. Cô ngẩng đầu muốn nhìn xem tình hình như thế nào thì thấy mợ đang ngồi một chỗ cúi thấp đầu, không biết vì sao nhìn bộ dáng của bà ta giống như có chút sợ hãi.

Tô Tiêu Tiêu nhìn mợ của mình có điểm kỳ quái, giống như nghĩ đến điều gì cô đó theo bản năng nhìn sang Chu Lâm Duyên bên cạnh.

Chu Lâm Duyên trên mặt không có biểu tình gì, bình tĩnh sờ bài.

Tô Tiêu Tiêu vốn cho rằng trong chốc lát mợ lại muốn bắt đầu châm chọc mỉa mai, nhưng không ngờ cả buổi đều rất an phận.

Cũng không hề thổi phồng con rể bà ta. Bất quá không biết có phải là ảo giác hay không, cô phát hiện mợ hình như rất sợ Chu Lâm Duyên.

Buổi tối lúc trở về Tô Tiêu Tiêu lặng lẽ cùng Chu Lâm Duyên nói. “Anh có phát hiện mợ hình như rất sợ anh không, bà ấy cũng không dám cùng anh nói chuyện.”

Chu Lâm Duyên cười lạnh.

Tô Tiêu Tiêu vừa nghe Chu Lâm Duyên cười lạnh, liền khẳng định anh đã làm gì đó, bằng không mợ sẽ không sợ thành dáng vẻ kia.

Cũng đúng, rốt cuộc lúc Chu Lâm Duyên phát hỏa, ngày thường một ánh mắt cũng có thể doạ cho đám cao tầng trong công ty sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, huống chi là mợ của cô.

Bảy ngày nghỉ Tết Âm lịch nhoáng một cái đã kết thúc.

Lúc Chu Lâm Duyên mua vé máy bay, Tô Tiêu Tiêu có điểm không muốn trở về. Cô nằm ở trên giường gối đầu lên đùi Chu Lâm Duyên giơ tay cầm lấy di động của anh. “Mua vé của một mình anh thôi, em còn muốn ở lại chơi thêm hai ngày.”

Chu Lâm Duyên đem điện thoại đoạt lấy. “Không được.”

“Vì cái gì không được?”

Tô Tiêu Tiêu từ trên giường ngồi dậy, nhìn Chu Lâm Duyên nói. “Em còn chưa có chơi đủ đâu.”

Chu Lâm Duyên đem vé máy bay mua xong mới đưa điện thoại ném sang bên cạnh, cúi người đem Tô Tiêu Tiêu ôm dậy.

Tô Tiêu Tiêu thuận thế ôm cổ anh. Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn môi cô. “Cùng nhau trở về.”

Tô Tiêu Tiêu bĩu môi. “Còn hai ngày nữa em mới phải đi làm nha.”

Chu Lâm Duyên hôn ở môi cô, thấp giọng nói. “Anh muốn đi làm, em ở bên cạnh bồi anh.”

Trước khi kết thúc kỳ nghỉ một ngày, hai người liền trở về thành phố B.

Sau khi xuống máy bay, hai người ở bên ngoài ăn xong bữa tối rồi mới về nhà.

Buổi tối về nhà, Chu Lâm Duyên liền bắt đầu giải quyết công việc, đều là những công việc của năm trước đọng lại, trong hộp thư điện tử có rất nhiều văn kiện được gửi tới.

Tô Tiêu Tiêu tắm rửa xong, ở trên giường ôm ipad xem phim một lát, cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã 11 giờ 30.

Chu Lâm Duyên vẫn còn ở thư phòng làm việc.

Tô Tiêu Tiêu ở trong lòng hừ hừ. Đột nhiên đem ipad đóng lại, đặt lên tủ đầu giường, sau đó liền nằm vào trong ổ chăn, bọc chăn nhắm mắt ngủ.

Chu Lâm Duyên bảo cô trở về bồi anh làm việc, thật đúng là bồi anh làm việc.

Thật là đáng ghét.

Tô Tiêu Tiêu mang theo nỗi oán giận đối với Chu Lâm Duyên chìm vào giấc ngủ, cũng không biết anh đi vào khi nào, cô mơ màng nghe thấy Chu Lâm Duyên ở bên tai nhẹ giọng hỏi. “Tiêu Tiêu, ngủ rồi sao?”

Tô Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, vô ý thức mà ừ một tiếng.

Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười. Anh cúi đầu hôn lấy Tô Tiêu Tiêu, từ từ thâm nhập vào bên trong miệng của cô.

Ánh đèn đầu giường mờ nhạt chiếu vào trên giường, đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng âm thanh hôn môi ái muội phá lệ rõ ràng.

Tô Tiêu Tiêu bị hôn tỉnh. Cô mềm cả người, theo bản năng ôm lấy Chu Lâm Duyên làm nũng, đổi lấy Chu Lâm Duyên hôn càng sâu hơn, đồng thời đem cô ôm chặt vào trong lòng.

Chờ ý thức của Tô Tiêu Tiêu hoàn toàn thanh tỉnh, dây váy cũng đã trượt xuống.

Cô đẩy bả vai Chu Lâm Duyên hừ một tiếng. “Anh không làm việc nữa sao?”

Chu Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn Tô Tiêu Tiêu, thấy cô bẹp miệng không cao hứng, anh lập tức bật cười. Chu Lâm Duyên đè cô dưới thân tiếp tục hôn môi, khàn giọng hỏi. “Làm sao vậy? Có phải là đang trách anh vắng vẻ em không.”

Tô Tiêu Tiêu nghe thấy anh đang cười, khuôn mặt lập tức nóng lên. Cô nhấc chân đá Chu Lâm Duyên một cái.

Chu Lâm Duyên cầm chân cô, khàn giọng nói. “Đừng đá loạn.”

Anh cúi xuống người hôn thật mạnh lên môi Tô Tiêu Tiêu.

Toàn bộ kỳ nghỉ Tết Âm Lịch hai người đều dành thời gian chơi cùng người lớn của gia đình hai bên cho nên đã lâu không làm chuyện đó, đêm nay liền lăn lộn rất lâu.

Ngày hôm sau lúc Tô Tiêu Tiêu xuống giường chân đều nhũn ra, nhịn không được lầm bầm lầu bầu đem Chu Lâm Duyên mắng một trận.

Trước lúc tới công ty Chu Lâm Duyên đã mua bữa sáng đặt ở trên bàn, lúc rời khỏi nhà còn không quên dặn dò Tô Tiêu Tiêu nhớ dậy ăn sáng, lúc ấy cô đang ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ qua loa đáp trả. Chu Lâm Duyên hôn cô một chút rồi mới đi.

Tô Tiêu Tiêu ăn sáng xong lại lên giường nằm một lát, cả người cô đều mềm như bông mà tất cả là do Chu Lâm Duyên gây ra.

Nằm đến 11 giờ cô mới lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Lâm Duyên. “Giữa trưa chúng ta ăn cái gì?”

Chu Lâm Duyên qua một lát mới trả lời “Em có muốn tới công ty hay không? ”

Tô Tiêu Tiêu hỏi. “Nhà ăn ở công ty anh có gì ăn ngon không ?”

Hằng ngày phần lớn thời gian Chu Lâm Duyên đều làm việc tại tổng bộ. Cô cũng chưa có cơ hội tới đó lần nào.

Qua một lát Chu Lâm Duyên mới trả lời lại. “Anh vừa mới hỏi, có món thịt viên cà chua mà em thích.”

Tô Tiêu Tiêu ánh mắt sáng lên, từ trên giường bò dậy. “Chờ em một lát nha, em tới bây giờ đây.”

Lúc Tô Tiêu Tiêu đến công ty, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Cao đang ở dưới lầu chờ cô.

Cô đem xe đậu xong, liền xuống xe đi về phía anh ta, đôi mắt cong cong. “Trợ lý Lý, đã lâu không gặp. Chúc anh năm mới vui vẻ.”

Lý Cao cười nói. “Tô tiểu thư, năm mới vui vẻ.”

Anh ta lại nói tiếp. “Chu tổng bảo tôi xuống đón cô.”

“Vất vả cho anh rồi.”

“Công việc nên làm mà thôi.”

Lý Cao dẫn Tô Tiêu Tiêu đi về phía thang máy, văn phòng Chu Lâm Duyên ở tầng 25.

Tô Tiêu Tiêu nhàn rỗi không có việc gì liền cùng Lý Cao nói chuyện phiếm.

Thang máy đến tầng 25 thì dừng lại, lúc Tô Tiêu Tiêu đi ra những người ở đại sảnh theo bản năng nhìn về phía cô.

Lý Cao dẫn Tô Tiêu Tiêu đi về phía trước. “Chu tổng ở bên trong.”

Tô Tiêu Tiêu đẩy cửa đi vào.

Nhóm nhân viên thấy một cô gái mặc áo khoác màu đen, cửa cũng không gõ cứ như vậy đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc của bọn họ, một đám người hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt lập tức sôi trào.

Có người to gan, nhịn không được hỏi Lý Cao. “Trợ lý Lý, người vừa rồi là ai vậy? ”

Lý Cao sửa nút thắt tây trang, nghiêm túc nói. “Bạn gái Chu tổng.”

Lúc Tô Tiêu Tiêu đẩy cửa đi vào thì Chu Lâm Duyên vẫn đang làm việc.

Tô Tiêu Tiêu đem áo khoác cởi ra rồi đi đến bên cạnh bàn làm việc treo áo lên giá áo.

Cô vừa định đi tới sofa đối diện thì đột nhiên Chu Lâm Duyên kéo lấy cổ tay  đặt cô ngồi lên đùi anh.

Tô Tiêu Tiêu nhớ tới đây là công ty mà Chu Lâm Duyên lại ôm cô không buông tay, còn nhìn cô mỉm cười.

Tô Tiêu Tiêu tay chống trên bả vai anh. “Đang ở công ty đấy, anh chú ý hành động của bản thân một chút có được không hả.”

“Sẽ không có ai dám đi vào đâu, em đừng lo.”

Vừa dứt lời anh liền hôn lên môi Tô Tiêu Tiêu.

Hai người hôn nhau một lúc thì Tô Tiêu Tiêu cảm nhận được cơ thể Chu Lâm Duyên có phản ứng, cô lập tức anh đẩy ra, bộ dáng giống như con thỏ nhỏ chạy đến sofa đối diện ngồi xuống.

Chu Lâm Duyên cười tủm tỉm. “Tô Tiêu Tiêu, em đốt lửa nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm dập lửa hả, em cũng rất lợi hại.”

Tô Tiêu Tiêu hợp tình hợp lý nói. “Cũng không phải là em khởi xướng.”

Chu Lâm Duyên hừ một tiếng, lại tiếp tục giải quyết công việc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi