NGHE PHONG GỌI TÌNH


Editor: Trà Xanh
Thiệu Kình Phong thật sự buông tay, nở nụ cười nhìn An Tư Tình, sửa lại áo sơmi và quần rồi đi xuống xe, sau đó xoay người nhìn An Tư Tình bọc áo khoác quân đội của anh ngồi thẳng, duỗi cặp đùi thon dài chạm tới chiếc giày cao gót còn lại trong góc xe, nhưng bàn chân khua khoắng vài cái mà không tới, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng vì lo lắng.

Thiệu Kình Phong phụt cười, sau đó cúi người nhặt chiếc giày cao gót trong xe, dùng tay kia kéo An Tư Tình tới gần cửa xe, quỳ gối ngay cửa xe, đặt bàn chân cô trên đầu gối anh, rờ tới rờ lui rồi xỏ giày vào chân cô.

Anh ngẩng đầu nhìn An Tư Tình, cười nói: “Tôi biết em mang được, nhưng bây giờ em đi lại được không?”
Nếu không nghĩ tới bộ dạng làm bậy của anh lúc nãy, phong độ nhẹ nhàng hiện tại của Thiệu Kình Phong không khác gì hoàng tử mang giày cho cô bé lọ lem, An Tư Tình đỏ mặt nói: “Đương nhiên là đi được!”
Nói xong, một tay kéo vạt áo khoác, một tay vịn cửa xe đứng lên.

Hai chân vừa tiếp đất, cô đột nhiên ngừng cử động, không chỉ bởi vì hai chân đau nhức run rẩy liên tục, không thể cất bước, kinh hãi hơn nữa là có một chất lỏng nóng hổi tràn ra giữa hai chân.

Cô cúi đầu nhìn, một lượng lớn tinh dịch màu trắng chảy xuống đùi trong, dọc theo bắp chân trắng nõn của cô, tí tách nhỏ xuống gạch lót màu xanh lá.


Thiệu Kình Phong đương nhiên cũng nhìn theo ánh mắt cô, yết hầu không khỏi nhúc nhích, nhưng lập tức giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, choàng tay qua vai An Tư Tình, lắc người cô, nhẹ giọng: “Đi không được phải không, muốn tôi ôm em không?”
Với cái lắc của anh, An Tư Tình cảm thấy tinh dịch chảy ra càng nhiều, khiến giữa đùi cô ướt đẫm và nhớp nháp khó chịu, cái đồ đàn ông thúi tha đáng chém, rốt cuộc đã bắn bao nhiêu trong người cô…
Người đàn ông này nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý.

An Tư Tình phẫn nộ nhìn Thiệu Kình Phong, trong ánh mắt lấp lánh ngọn lửa nhỏ giống chú mèo con đang xù lông, thở hổn hển: “Không cần, tôi tự đi!”
Kết quả chưa đi được bước nào đã bị Thiệu Kình Phong bế ngang.

An Tư Tình hét lên, hai tay quấn chặt áo khoác, không muốn lộ ra vẻ xuân sắc trước ngực, nhưng vẫn không che được khe rãnh hút hồn.

Thiệu Kình Phong vừa liếc nhìn bầu ngực mơ hồ lộ ra, vừa nói bất đắc dĩ: “Em tự đi cũng vô dụng, em không biết đường, để tôi ôm em đi!”
Nói xong anh sải bước, đi về phía bên kia con hẻm.


An Tư Tình đương nhiên không đấu tranh lại Thiệu Kình Phong, nhưng cô lo lắng bị người ta nhìn thấy tình trạng hai người hiện giờ, vì vậy đành phải chôn mặt trong ngực anh, đương nhiên không nhìn thấy khóe miệng Thiệu Kình Phong luôn nở nụ cười, dáng vẻ tự hào và thỏa mãn.

Cô cảm thấy Thiệu Kình Phong chưa đi bao xa đã dừng lại, An Tư Tình lặng lẽ ngẩng đầu, thấy trước mặt là một biệt thự phong cách châu Âu với khu vườn độc đáo.

Thiệu Kình Phong đặt cô xuống, một tay ôm eo cô, một tay bấm chuông cửa.

Quản gia trông coi biệt thự và vài người hầu vội vàng chạy ra khi nghe tin.

Thấy có người tới, An Tư Tình xấu hổ trốn sau lưng Thiệu Kình Phong, Thiệu Kình Phong cũng không muốn người khác thấy thân thể của An Tư Tình nên cũng ngầm che cô lại…
Ngay khi người hầu vừa mở cửa, Thiệu Kình Phong ra lệnh tựa như mệnh lệnh cho binh lính: “Tất cả quay lại!”
Toàn bộ người làm ngoan ngoãn xoay người, không dám nhúc nhích.

Lúc này Thiệu Kình Phong quay lại bắt An Tư Tình phía sau, bế cô lên, bước nhanh về phòng ngủ của anh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi