NGHE PHONG GỌI TÌNH


Editor: Trà Xanh
Tuy nhiên lúc đó anh không thể suy nghĩ thêm, tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa đã báo hiệu có người đang tới.

Thiệu Kình Phong lập tức vén khăn bàn trốn vào trong.
Anh vừa trốn xong đã nghe thấy giọng nói vội vàng của chủ hiệu ngoài cửa, “Các vị sĩ quan à, các anh đã kiểm tra mấy phòng này rồi, phía trong là phòng của phu nhân chúng tôi…”
“Chủ hiệu Vương, phu nhân các anh đã đi ngủ chưa? Nếu chưa, hy vọng cô ấy có thể hỗ trợ chúng tôi đuổi bắt nghi phạm.” Một người đàn ông đẹp trai mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cửa chỉ vào căn phòng còn thắp nến.
Chủ hiệu nhất thời nghẹn lời, giọng điệu này đâu cho chúng ta cứu vãn tình thế, cho dù phu nhân đã đi ngủ, cũng phải thức dậy để đón tiếp hay sao?
Vì thế ông nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy một giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng từ bên trong: “Mời vào.”
Người đàn ông dẫn theo đám lính đẩy cửa ra.

Đúng là âm thanh giống người, một người phụ nữ đoan trang lịch sự đang ngồi trong phòng, nhìn thấy bọn họ bước vào thì hơi nhổm dậy chào, không kiêu ngạo không nịnh nọt, rất có tác phong của chủ một đại gia đình.
Người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu là Phương Minh Viễn, thanh tra mới được bổ nhiệm.


Y không ngờ chủ của cửa hàng trang sức lớn nhất tỉnh lại là một phụ nữ trẻ xinh đẹp tuyệt trần như vậy.

Khi ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt y, y hơi bị thất thần, tuy nhiên y mau chóng bình tĩnh lại.
“Xin hỏi phu nhân có thấy một vài người không liên quan vào đây không?” Y hỏi như thường lệ, nhưng cặp mắt lại nhìn khắp phòng cô.

Căn phòng này được thiết kế rất đặc biệt, nếu nói là khuê phòng, một bên là kệ sách nhiều tầng, các loại sách nhiều màu được sắp xếp gọn gàng, nếu nói là phòng làm việc, bên kia lại có một chỗ treo lụa mỏng, chiếc giường nhỏ tinh xảo mềm mại chính là nơi để người phụ nữ này nghỉ ngơi.

Từ xa, Phương Minh Viễn dường như ngửi được mùi hương không rõ thoang thoảng trong không khí khiến y không xác định.
“Đúng là có…” Sau một lúc im lặng, An Tư Tình nhẹ nhàng đáp khi thấy Phương Minh Viễn nhìn quanh phòng.
“Cái gì? Người đó ở đâu?” Phương Minh Viễn lập tức tỉnh táo, nhìn An Tư Tình đang bình thản.
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chẳng phải là các anh hay sao?” An Tư Tình nhoẻn miệng cười, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, đồng thời lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ dưới khóe miệng.

Tuy bị châm chọc mỉa mai một cách rõ ràng, nhưng cả nhóm Phương Minh Viễn không thể tức giận, bởi vì dáng vẻ tươi cười của cô quá mức xinh đẹp, khiến người ta có cảm giác thân thiện và trong sáng.
“Ha ha, phu nhân thật hài hước.” Phương Minh Viễn rờ mũi cười, y vừa mới nhìn cẩn thận xung quanh, không phát hiện có gì khác thường.

Điều mấu chốt là An Tư Tình thật sự quá tự nhiên, bình tĩnh, không có chút gì như người bị uy hiếp, hoặc là bị buộc giúp người khác che giấu.
“Thật ra chỉ đùa một chút với các vị sĩ quan.

Các anh xem, lúc này đã muộn rồi.

Nếu còn sớm, tôi nhất định mời các anh uống trà, nhân tiện thưởng thức bảo bối trong tiệm chúng tôi.” Vừa nói, An Tư Tình vừa đến gần Phương Minh Viễn một bước.

Phương Minh Viễn cảm giác được hương thơm nhàn nhạt giữa hơi thở càng nồng hơn vào lúc này, y không khỏi có chút choáng váng lần nữa.
“Thôi, chúng tôi không làm phiền phu nhân nghỉ ngơi…” Nhìn thấy An Tư Tình như vậy, Phương Minh Viễn càng chắc chắn với phán đoán của mình, y hít sâu một hơi, mỉm cười với An Tư Tình, sau đó dẫn đám lính rời đi.
Phương Minh Viễn vừa đi, An Tư Tình đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô xoay lại, Thiệu Kình Phong đã ngồi vui vẻ thoải mái bên cạnh bàn, thản nhiên nhìn: “Không đoán được, phu nhân rất giỏi đối phó với đàn ông.”
An Tư Tình nắm chặt tay theo bản năng, trong lòng thầm nhắc, đúng rồi, tôi nên đối phó với anh thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi