NGHE PHONG GỌI TÌNH


Editor: Trà Xanh
Thiệu Kình Phong đặt tiểu nha hoàn An Tư Tình lên giường, quả nhiên nóng nảy muốn kéo quần áo của cô.

An Tư Tình vội vàng dùng tay chặn lại, nhưng làm sao ngăn nổi đại thiếu gia mạnh mẽ oai phong vào lúc này, quần áo mỏng manh lập tức bị kéo rách một miếng to, lộ ra một cặp ngực tuyết đầy đặn.

“Thiếu gia, đừng đối xử với Tình Nhi vậy mà…” An Tư Tình dùng tay che ngực, ép chặt hai quả cầu tuyết, cô như vậy càng giấu đầu lòi đuôi, càng khiến máu huyết người ta tuôn trào.

“Sao không được? Em là nha đầu của gia, gia muốn làm gì thì làm!” Thiệu Kình Phong duỗi tay nắm cổ tay và áp vào hai bên người cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cặp chén ngọc đang sóng sánh trước ngực cô.

“Ô ô ô…” An Tư Tình không trả lời được trước sự vô lý của Thiệu Kình Phong, cô nhíu mày, đôi mắt to đong đầy nước mắt, từng giọt lớn trượt xuống khóe mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ run rẩy.

Thiệu Kình Phong cười ngả ngớn, anh buông cổ tay An Tư Tình ra, nằm đè lên người cô, đưa tay chậm rãi vuốt lông mày cô, tự lẩm bẩm: “Thật xinh đẹp, cười cũng đẹp, khóc cũng đẹp, quả thực giống như được tạo ra là vì gia, gia thích…”
Anh vừa nói vừa lột sạch quần áo An Tư Tình, khiến cô run rẩy nằm dưới anh như một con cừu non trần trụi.


Dưới ánh nến lung linh, cơ thể xinh đẹp của An Tư Tình làm anh nghẹt thở, mê người giống khuôn mặt cô, cùng với tính cách hấp dẫn anh, ngây ngô lại trưởng thành, thuần khiết lại hoang dã.

Mỗi khi cô cử động, anh càng bị kích thích nặng nề hơn.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trơn bóng và mịn màng của cô, bàn tay mạnh mẽ tách hai chân cô ra, đút ngón tay vào hoa huy*t mềm mại, liều lĩnh đâm vào rút ra.

Vách trong non mịn của thiếu nữ vừa ấm áp vừa khít chặt, mau chóng bị anh cắm ra mật nước.

An Tư Tình không ngừng đá cẳng chân, dùng tay đẩy cánh tay anh, liên tục khóc kêu: “Đừng mà… Đừng mà… Đau… Thiếu gia, ngài làm cho Tình Nhi đau quá…”
Thiệu Kình Phong nhìn thiếu nữ bị anh cắm đến độ run rẩy, dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa hoảng sợ làm anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh rút ngón tay ra và lau trên ngực cô, thuận tay vặn hạt đậu, cố ý nói: “Khóc cái gì, đây là bổn thiếu gia đang thương em… Bây giờ cứ nói không muốn, chút nữa đảm bảo sẽ la khóc kêu gia đừng ngừng…”
Nói xong anh móc gậy th*t cứng ngắt và nóng hổi của mình ra, bóp vòng eo nhỏ của cô, nhúng ái dịch ngay huyệt khẩu rồi đâm vào tiểu huyệt, sau đó trong tiếng kêu gào thảm thiết của thiếu nữ, đút trọn gậy th*t thô dài vào tận cùng.


Huyệt thịt ấm áp và mềm mại của An Tư Tình lập tức âu yếm quấn lấy cây gậy của anh, cũng giống như cô, nũng nịu, mịn màng, vừa kéo vừa cắn, làm anh xuýt nữa bắn ra ngoài.

“A… Thiếu gia… Mau rút ra… Bụng của Tình Nhi sắp bị ngài làm nứt rồi… Hu hu hu…” An Tư Tình bị Thiệu Kình Phong cắm đến độ cả người đều nẩy lên không, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, nước mắt không ngừng chảy.

“Sẽ không, gia có chừng mực, gia sẽ cắm to bụng em…” Thiệu Kình Phong bóp vòng eo thon nhỏ của cô, dùng sức đẩy vào, nhiều lần đụng vào hoa tâm non nớt mềm mại của cô, hai trứng phía dưới cũng không ngừng đập vào mông cô, âm thanh bạch bạch, phụt phụt không ngừng vang lên giữa hai người.

Tiểu nha hoàn An Tư Tình chẳng mấy chốc bị anh đâm đến tê liệt, chỉ có thể há miệng rên rỉ yêu kiều, khóc nức nở thút thít.

An Tư Tình ăn tô mì như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, còn Thiệu Kình Phong thì không ngừng nheo mắt, nhìn chằm chằm cô một cách bỉ ổi xấu xa, cuối cùng còn lấy tay che miệng, cười ngây ngô.

Thật sự không biết anh ta cười cái gì?
Sau đó cô không nhịn được nữa, vừa định lấy đũa để chọc anh thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Một người làm hét lên ở ngoài cửa: “Đại thiếu gia, Thẩm tiên sinh tới rồi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi