NGHE QUÂN VỀ


Sử viết, năm Cảnh Thọ thứ hai mươi mốt, trời rét đậm, Cảnh đế băng hà, truyền vị cho hoàng thái tôn Chu Thừa Dực.
Võ Chiêu đế Chu Thừa Dực là vị hoàng đế thứ bảy của Đại Nghiệp, đăng cơ vào năm Thành Đức thứ nhất.
Chiêu đế chính là con trai trưởng của vị thái tử vô năng Chu Thung, năm ông sinh ra Cảnh đế vừa đoạt quyền từ anh trai mình, tuyên bố cháu trai là trời giáng sứ mệnh, sắc phong là hoàng thái tôn.
Năm Cảnh Thọ thứ mười sáu, thái tử vô năng Chu Thung vì phạm tội mưu phản nên được ban tử, hoàng thái tôn Chu Thừa Dực hỏa thiêu tại Cung Trọng Hoa, sau không biết kết cục ra sao.
Năm Cảnh Thọ thứ hai mươi mốt, con trai thứ ba của Cảnh đế là tam hoàng tử Tấn Vương đăng vị tại Điện Thái Cực, hoàng thái tôn cầm di chiếu của tổ phụ trong tay, điều khiển hơn năm vạn cấm quân của hoàng thành và vệ quân của Kinh sở vệ, phát động chính biến, phế truất Tấn Vương thoái vị.
Sau hoàng thái tôn đăng cơ, đổi niên hiệu thành Thành Đức, xưng là Võ Chiêu đế.
Cả đời của Võ Chiêu đế cần chính yêu dân, chăm lo quản lý, từ khi ông đăng vị triều đình không còn chuyện vô dụng, ngày ngày thức khuya dậy sớm.
Nhưng một vị hoàng đế như vậy, ở sách sử hậu thế ghi chép lại khen chê không đồng nhất, bởi có vì hai lý do.
Năm Thành Đức thứ ba, Võ Chiêu đế nghi kị ngoại thích chuyên quyền, phế hoàng hậu Trần thị, giam cầm tại lãnh cung, sau đó treo cổ.
Mẫu tộc của hoàng hậu bị chém đầu cả nhà, Trần quốc cữu lăng trì xử tử, thủ cấp bị treo tại cổng thành phía nam.
Đến đây, Võ Chiêu đế hoàn toàn nắm giữ quyền lực trong tay.
Dòng dõi Trần thị, cũng chính là chi tộc của nhà ngoại Võ Chiêu đế bị đuổi tận giết tuyệt, thủ đoạn ngoan độc đến độ bị người người lên án.
Sau này Võ Chiêu đế cả đời không còn lập hậu, chuyên tâm triều chính.
Dưới gối có hai con trai, hoàng trưởng tử Chu Lộc Minh được sắc phong làm hoàng thái tử vào năm Thành Đức thứ năm.
Hoàng thứ tử Chu Hạc Minh được phong vương vào năm Thành Đức thứ bảy.
Năm Thành Đức thứ chín, Võ Chiêu đế chết bệnh.
Trong lúc tại vị ông tước bỏ phiên vương, chấn chỉnh quan lại, trọng dụng hiền thần, chấn hưng khoa cử, xây dựng cơ sở vững chắc cho thời đại hưng thịnh sau này.
Nhưng năm đó bệnh nặng, Võ Chiêu đế tính tình đại biến, ông trở nên đa nghi hay ngờ vực, cách chức rất nhiều bề tôi đắc lực.

Mãi cho đến khi hoàng thái tử Chu Lộc Minh đăng vị, phục chức chư thần.
Năm tân đế đăng cơ đã đổi niên hiệu thành Hưng Hoằng.
Bài vị của Võ Chiêu đế được đưa vào Đạo quán hoàng gia nơi Huyền điện Đại Nghiệp.

Hôm ấy trời nhiều mây và có mưa, tân đế chắp tay đứng trên đài cao của chùa miếu rất lâu, nghe chuông kêu ba tiếng rồi mới nói với em trai Thành Vương đang bung dù bên cạnh: "Đã hết khổ rồi, được như ước nguyện của ông ấy."
Hết khổ...
Sách sử sẽ không ghi chép, cũng sẽ không biết được rằng cả đời này của Võ Chiêu đế như một giấc mộng Nam Kha (bừng con mắt dậy thấy mình tay không).
Hoàng thái tôn Chu Thừa Dực, ba tuổi mất mẹ, được nuôi dưỡng ở Đông Cung.
Năm năm tuổi bởi vì bị bà vú đầu độc đã suýt chút nữa mất mạng.
Sau này được Hiếu Văn hoàng hậu đón tới bên người nuôi nấng.
Năm hắn tám tuổi, đế hậu đi tuần ở phía nam, gặp chuyện ở Dự Châu khiến Cảnh đế bị thương và cũng gây nên cái chết bệnh của Hiếu Văn hoàng hậu sau này.
Cơn thịnh nộ của thiên tử như sấm chớp mưa giông, tất cả quan lớn quan nhỏ ở Dự Châu đều bị cách chức lưu đày.
Hoàng thái tôn tám tuổi nhìn thấy bọn họ khoác gông đeo khóa, kêu gào khóc than.
Sau đó hắn nhìn thấy một cô bé ngồi trên mặt đất, trắng trẻo xinh đẹp, trông như đứa bé trên bức tranh tết, hai mắt em trợn to, trên người đeo đầy gông xiềng.
Em quá nhỏ, chiếc gông xiềng đó chẳng thế nào khóa cổ của em lại được, nó bị trượt thẳng xuống bả vai rồi kẹp luôn cả hai cánh tay của em lại.
Gông xiêng quá nặng, em không đứng dậy nổi nên cứ thế ngồi luôn trên mặt đất.
Có người đang khóc lóc gọi em ---
"Văn Sênh! Văn Sênh!"
Cô bé ấy muốn đứng lên, em liên tục trả lời: "Con đây! Con đây!"
Nhưng dù em làm thế nào cũng không đứng lên nổi, hết lần này đến lần khác ngã ngồi ra đất.

Khuôn mặt nhỏ kia đã đỏ bừng vì mỏi mệt, em thử suốt mấy chục lần và vẫn còn tiếp tục đang thử.
Cứ hệt như một kẻ ngốc.
Cảnh tượng lặp đi lặp lại này bỗng khiến hoàng thái tôn vô cùng bực bội, hắn chau mày chỉ vào đám người đó, nói với đại thái giám Phúc công công bên người hoàng tổ phụ rằng: "Mấy đứa bé kia, áp giải vào cung làm nô đi."
Về sau hắn cũng quên mất chuyện này.
Hoàng thái tôn ngụ ở Cung Trọng Hoa, từ thuở thơ bé đã quen với âm mưu quỷ kế.


Hắn sinh ra đã làm thái tử thái tôn, có quá nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Suốt quãng đường này, hắn vượt qua mọi chông gai, cầu sinh nơi hiểm cảnh, thứ hắn dựa vào không chỉ là may mắn.
Đặt cược một cái mạng, nhìn chăm chú vào vực sâu, tính cách cũng ngày càng trở nên hung ác, ngày càng lạnh lùng thờ ơ.
Quân chủ đối xử với dân chúng, gặp nạn thì liều chết không sợ hy sinh, hòa bình thì dâng hết sức mình.

Hắn tự nhủ với bản thân mình rằng, trước khi ngồi được lên vị trí kia thì hắn có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Cậu thiếu niên mười hai tuổi đã nuôi dưỡng con tim mình thành một thứ cứng như sắt thép, cũng chẳng còn tin tưởng bất cứ ai.
Trên yến tiệc tế thần trong tết Thượng Tị, Thước Dương công chúa mỉm cười đưa cho hắn chén mỡ máu hươu, hắn kính cẩn có lễ ngoan ngoãn nghe theo, kỳ thực trong lòng đã có tính toán.
Cung nữ muốn dẫn hắn tới lối giữa của lãnh cung, hắn bị chó ngao cắn xé và cuối cùng nó sẽ bị thủ lĩnh của đội cấm quân là Trần Yến bắn chết.
Chỉ không ngờ rằng lại đột nhiên có một tiểu cung tỳ cầm gậy gỗ chạy ra, bất chấp nguy hiểm và cũng chẳng hề sợ hãi, nhắm thẳng đầu của con chó kia cứ thế mà đập.
A Ôn là bất ngờ duy nhất trong cuộc đời của hắn.
Trên răng của chó ngao có độc.
Hắn tự hỏi, không bằng tựu kế để mặc cung nữ đó bị độc tính giết chết, nếu thế hắn có thể mượn lực để làm to chuyện này, kéo Thước Dương đại trưởng công chúa xuống.
Trong giây phút đó, tính mạng của A Ôn treo lơ lửng trên tay hắn.
Ngay khi hắn muốn giết người, lại chợt nhớ tới dáng vẻ xông tới của cô bé kia, em nghĩa vô phản cố (*), hét lên thật to.
(*) làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước
Giống hệt như kẻ ngốc.
Mạng của kẻ ngốc không đáng giá, nhưng kẻ ngốc vô cùng đáng thương.
Sự mềm lòng duy nhất trong cuộc đời này của hắn đã để lại cho A Ôn.
Nhiều năm sau bất chợt nhớ lại, bỗng nhiên cả người toát đầy mồ hôi lạnh.
May mắn thay, nếu không A Ôn suýt chút nữa đã chết trong tay hắn.
Bé ngốc ngây ngô nhưng phải nói thật là em vô cùng xinh đẹp, mắt hạnh má đào, khuôn mặt mũm mĩm còn chưa nảy nở, mỗi khi bật cười sẽ có lúm đồng tiền đáng yêu.
Thái tôn nhớ tên cũ của em là Văn Sênh.
Từ những ngày còn bé hắn đã biết rằng lòng người hiểm ác, hết thảy đều hướng về ích lợi.
Chỉ có một bé ngốc A Ôn, không mưu mô, không tâm kế, ôm chân bàn của hắn ngủ gật, mở miệng xin hắn mấy miếng điểm tâm.
Đôi mắt của bé ngốc sạch sẽ trong veo, khi đôi mắt ấy nhìn về phía hắn, sẽ luôn tràn ngập ước ao mong đợi.
Hoàng thái tôn xưa nay đều cực kỳ nghiêm khắc lại chẳng đành lòng từ chối em.

Em ăn rất giỏi, chỉ một chiều thôi là có thể ăn hết sạch điểm tâm trong hộp.
Sau này em bị Ngọc Xuân cô cô quở mắng, em không dám công khai xin xỏ nữa, thế mà lại đổi thành ăn vụng.

Chắc em nghĩ mắt hắn mù rồi, vừa nhìn trước nhìn sau vừa lén lút duỗi bàn tay nhỏ đi mò.

Thái tôn cảm thấy rất thú vị, em cứ y như con chuột nhỏ, nhét đồ ăn vào miệng rồi quay lưng về phía hắn đến khi ăn hết mới chịu quay đầu lại, ấy mà trên khóe miệng vẫn còn lưu lại bằng chứng.
Bé ngốc tham ăn ngay cả mực viết của hắn cũng không tha.

Mực hắn viết tất nhiên là hàng cực tốt, được làm ra từ núi Y, là cống phẩm của hoàng gia.
Lần đầu tiên thấy em giơ ngón tay chấm mực ăn thử rồi mút nó một cách thích thú, hắn ngây ra như phỗng.
Sửng sốt xong lại đột nhiên rất muốn cười, và cũng khó mà không bật cười.
Thế là hắn hắng giọng một tiếng, từ đó về sau mỗi lần thấy em làm vậy khóe miệng hắn đều không khỏi nhếch lên một nụ cười tràn đầy hứng thú.
Từ khi A Ôn đến Cung Trọng Hoa, hoàng thái tôn phát hiện ra mình ngày càng thích ở lại thư phòng.
Em vô cùng yên tĩnh, sẽ rất ít khi tới quấy rầy hắn.

Hắn cũng vô cùng thoải mái, tâm trạng thực sự vui vẻ.

Năm mười ba tuổi, bé ngốc đáng yêu bất chợt hỏi hắn rằng con cua có mấy chân?
Em chưa từng ăn cua, cũng chưa từng nhìn thấy nó, nhưng em lại vô cùng muốn biết đáp án này, đôi mắt đầy tò mò ấy cứ nhìn chằm chằm chờ hắn trả lời.
Trái tim của thái tôn chợt mềm mại cực kỳ, cuối cùng hắn quyết định dẫn em tới yến tiệc trung thu.
Ngày hôm ấy em giật lấy chén sữa hạnh mà Thước Dương công chúa đưa tới rồi trực tiếp uống cạn.
Sau đó em nói thái tôn điện hạ không sao là được, mạng của A Ôn chẳng đáng mấy đồng cả.
Em còn nói, hết thảy những điều em làm đều đáng giá, bởi vì thái tôn đối xử với A Ôn rất tốt.
Giây phút ấy, cảm xúc của vị hoàng thái tôn lòng dạ sắt đá bỗng dâng trào như sóng cuộn.
Một bé ngốc.
Một bé ngốc toàn tâm toàn ý, sẵn lòng trả giá tính mạng vì hắn.
Chỉ chút ít ơn huệ thôi đã khiến em cảm động rơi nước mắt.

Hắn biết, A Ôn sẽ không bao giờ phản bội mình.
Càng về sau hắn đối xử với em càng ngày càng tốt, thái độ dịu dàng đến nỗi ngay cả cậu ruột Trần Yến của hắn đều cảm thấy kinh ngạc.
Lại sau nữa, hắn tìm khắp cả Cung Trọng Hoa và lãnh cung, tìm mãi rốt cuộc mới thấy được A Ôn vỡ đầu chảy máu, suýt chút nữa đã mất mạng trong hồ Thái Dịch.

Khoảnh khắc đó có một cơn thịnh nộ càn quét khắp thân thể hắn, ngọn lửa ấy nhen nhóm từ đáy lòng và bùng lên cháy rực cả người.
Tin đồn cô con gái Lâm Nhược Vi của Thước Dương công chúa âm thầm tư thông với người hầu là do hắn sai người thả ra.
Gã hầu tên là Phùng Thiếu Tiêu kia cũng là mỹ nam tử do hắn sai người chọn lựa tỉ mỉ cho Lâm tiểu thư.

Hắn hứa sẽ cho gã một đời vinh hoa phú quý, cho gã một bước lên mây.
Nhưng cuối cùng hắn lại giết người diệt khẩu, cô nhi quả phụ cũng chẳng hề buông tha.
Việc mà thái tôn đã làm sẽ không bao giờ để lại nhược điểm cho người khác nắm.
Thước Dương công chúa người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi uất hận chất chứa khó nguôi ngoai, đã hoàn toàn trở mặt với Tấn Vương và Trương quý phi.
Năm Cảnh Thọ thứ mười bốn, hoàng thái tôn tới Giang Bắc điều tra vụ án thuế thu của tôn thất Quảng Vương.
Lúc vào nghỉ ở Vạn hộ phủ, cô tỳ nữ tên Vân Đài kia đêm nào cũng bị hắn gọi vào phòng, hắn lệnh nàng ngủ ở trên giường của hắn.
Thái tôn đi tới một gian phòng khác, châm đèn đọc sách, sau đó lại tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Mấy hôm sau, Vân Đài bị ám sát.
Tiếc nuối sao? Không hề.
Cô tỳ nữ đó là do phi tần của thái tử sắp xếp đến bên cạnh hắn, ỷ có vài phần nhan sắc nên ngay từ lúc hắn chưa hiểu sự đời đã dụ dỗ hắn lên giường.
Cũng may thái tôn luôn bình tĩnh tự chủ, nghiêm khắc cứng nhắc.
Sau khi về kinh hắn bắt đầu có chỗ đứng trong triều đình và tạo dựng được uy tín.
Năm mười chín tuổi, chuyện tuyển phi cuối cùng cũng không thể kéo dài được nữa.
Thái tôn không thích nữ nhân.
Bọn họ khéo léo, mưu tính, dù vì quyền hay vì thế thì cũng đều vô cùng rắc rối.
Nếu nhất định phải chọn một nữ nhân thì trừ A Ôn ra hắn chẳng hề cần một ai cả.
A Ôn là minh châu bị phủ bụi, là ánh trăng ngời ngợi nơi trời cao.
Hắn xác nhận rằng bản thân mình thích nàng.
Bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy ánh mắt vui mừng của Lăng Thiệu khi nhìn em, thì lòng hắn đều rất khó chịu, bực bội không thôi.
Hắn dẫn đường để A Ôn tự nói ra câu muốn làm phi tử của hắn, thái tôn hôn lên đôi môi của em, thực tủy biết vị (*), khó mà thỏa mãn.
(*) Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp.

Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
A Ôn thật mềm mại, em ngọt ngào, thơm tho...Khiến hắn khó lòng kiềm chế.

Hoàng thái tôn vẫn luôn bình tĩnh tự chủ nay đã không còn bình tĩnh nữa, hắn mê muội.
Sau này A Ôn trở thành nữ nhân của hắn.
Thái tử mưu phản, hắn và A Ôn chạy thoát khỏi cửa tử.
Họ ẩn ở nơi rừng trúc, trải qua bốn năm bình yên, không có phiền não.
Không có lục đục mưu kế, âm mưu dương mưu, nơi này chỉ có vợ và con hắn mà thôi.
Một ngày ba bữa, bắt cá trồng rau, ban ngày ôm con trai tập viết luyện kiếm, buổi tối ôm vợ gối đầu say giấc.
Hắn dẫn em vào rừng hái hoa, chèo thuyền ngắm cảnh bên suối mát.
Nướng cá bên sông, ngắm sao trời vằng vặc.
Những ngày tháng ấy thư giãn thích ý, lòng tràn đầy vui sướng.
Nhưng hắn biết rõ, cuối cùng rồi hắn cũng phải trở về.
Hắn là hoàng thái tôn Chu Thừa Dực, là trữ quân của đất nước, là con cưng của trời xanh.
Thiên hạ là của hoàng đế.
Ngủ đông năm năm, ngay lúc sắp chạm tới thành công, Trần Yến nói thẳng muốn gả con gái Trần Lệ Đường cho hắn.

Phát động chính biến là chuyện mà đầu treo ngay trên cổ, nếu thành thì sẽ là một bước lên chỗ cao, nếu bại thì chính là chết không chỗ chôn thây.
Đánh cược mạng sống của cả gia tộc, nhà họ Trần cần một câu hứa hẹn và một lời đảm bảo của hắn.
Chu Thừa Dực đồng ý.
Hứa hẹn cũng thế, diễn kịch cũng vậy, hắn nghĩ, chỉ cần trái tim của hắn gửi ở chỗ A Ôn thì mấy chuyện này có gì mà quan trọng.
Chỉ không ngờ rằng cô nương ngốc kia mới nhìn thấy Trần Lệ Đường ôm eo hắn thì đã khóc không kìm nổi.
Chu Thừa Dực đau lòng em, hắn hôn em, nói với em rằng sẽ nhanh thôi, chờ hắn một chút, cho hắn một ít thời gian.
Sau đó hắn bí mật vào cung gặp hoàng tổ phụ đang mắc bệnh nguy kịch.
Sau đó nữa, hắn phát động chính biến, đoạt quyền chém giết, cuối cùng cũng bước từng bước đến ngôi vị cao nhất kia.
Đợi đến khi hết thảy ổn định, hắn đổi niên hiệu thành Thành Đức, đăng cơ làm đế.
Đã nửa năm rồi hắn và A Ôn chưa gặp nhau.

Nhà họ Trần nôn nóng muốn hắn lập hậu, Chu Thừa Dực lại lần lữa không đồng ý.
Mới bước lên ngai báu, khó tránh khỏi sẽ mang lòng tự phụ.
Hắn là thiên tử, A Ôn sinh cho hắn hai cậu con trai, sau khi hắn đăng cơ tất nhiên phải lập A Ôn làm hoàng hậu.
Nhưng mà lật lọng, tá má giết lừa đều không phải là điều mà thiên tử nên làm.
Hậu vị mãi chưa định khiến cho nhà họ Trần bất mãn, hắn rất khó đón A Ôn vào cung.
Mặt mày Chu Thừa Dực u ám, cất giấu vô số mưu tính của đế vương.
Vì để đón A Ôn vào cung, hắn đã sắc phong Trần Lệ Đường làm hoàng hậu.
Nếu A Ôn biết, em sẽ khóc sao?
Trong lòng hắn chợt quặn đau xé lòng.
Nhưng mà không sao, chỉ cần A Ôn tin hắn, cuối cùng rồi sẽ có một ngày vị trí kia là của em.
Hăn mưu tính cả đời, mỗi bước đều như đi trên lớp băng mỏng, nguy hiểm vây quanh.
Cả đời này, chỉ một lần chủ quan duy nhất, lại khiến hắn đau đến nỗi không muốn sống tiếp.
Yêu nhiều ắt tổn nhiều.

Chứa nhiều ắt mất nhiều.
Hắn đã quên, rằng những lời này hắn từng chính miệng nói cho A Ôn nghe.
Vậy mà tại sao cuối cùng chính hắn lại quên mất?
Chết tiệt! Lên làm hoàng đế, cứ tưởng mình đã một tay che trời, nhưng đến cùng lại chẳng thể làm được gì.
A Ôn chết rồi.
Trước khi chết em nói, ta tin chàng, ta vĩnh viễn sẽ tin chàng.
Chu Thừa Dực cảm thấy mình cũng đã chết.
Linh hồn của hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Võ Chiêu đế mặt mày đáng sợ, lạnh lùng nghiêm khắc, chưa từng để lộ chút ít cảm xúc.
Nhìn đáy mắt hắn cất chứa vô vàn hung tàn và xảo quyệt.

Chỉ dùng ba năm đã chém đầu cả nhà họ Trần, hoàng hậu treo cổ trong lãnh cung.
Thịt trên người Trấn Yến bị hắn cắt xuống từng mảnh nhưng cũng chẳng thể nguôi cơn giận.
A Ôn đâm kiếm mà chết.
Chiếc cổ trắng nõn gầy gò của em lại cứ thế chảy máu không ngừng, ngăn không nổi, nhuộm đỏ cả váy em.

Hắn không dám nghĩ, bởi mỗi một lần nghĩ tới hắn đều sẽ đau đớn đến độ muốn cầm dao khoét trái tim mình ra.
Tại sao? Tại sao ngày hôm đó hắn không tự mình đi đón em?
Triều đình bận bịu thì liên quan gì tới hắn?
Tại sao? Tại sao nhất định phải leo lên vị trí này?
Nếu không đi lên con đường này thì hắn và A Ôn nhất định vẫn đang sống hạnh phúc nơi rừng trúc bình yên.
Hắn và em sẽ rửa tay nấu canh, cày bừa trồng trọt, bắt cá giữa sông, nuôi dưỡng con cái trưởng thành khôn lớn.
Hắn hối hận, hối hận đến nỗi ruột gan đứt từng khúc, đau đến độ chẳng thiết sống làm chi.
Tại sao A Ôn lại chết chứ, nhất định là bởi ông trời đang trừng phạt hắn, vì hắn cũng vì quyền lực mà không từ thủ đoạn.
....
Nhà họ Trần đã không còn, thù của A Ôn cũng đã báo.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng lại nghĩ đến A Ôn, hắn cảm thấy mình đã có thể đi tìm em.
Mấy năm nay hắn chưa từng mơ thấy em dù chỉ một lần.
Không, hắn còn chưa thể đi tìm em!
Nếu A Ôn nhìn thấy hắn thì sẽ giận mất.
Hắn còn phải trải đường, phải sắp xếp ổn thỏa cho con của hắn và em, còn phải chứng kiến chúng nó trưởng thành khôn lớn.
Võ Chiêu đế tại vị chín năm, chưa từng có một giây phút rảnh rỗi.
Dường như sống sót chỉ để hoàn thành sứ mệnh nào đó, hắn cần chính đến nỗi mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ (*).
(*) một canh giờ là 2 tiếng.
Trong đầu chỉ toàn chuyện nước, chuyện nhà.
Muốn trải một con đường thật tốt, đợi đến khi Minh Nhi và Tiểu Hạc Nhi lớn lên, để lại cho hai đứa nó một giang sơn trời yên biển lặng.
Hắn là một hoàng đế đủ tư cách, cũng là một người cha đạt yêu cầu.
Hắn dạy bọn chúng huynh đệ hữu cung, nhân nghĩa đức hạnh, dạy cả đạo làm vua.
Chịu đựng qua ngày, linh hồn lơ lửng bên ngoài nhìn thể xác kia thức khuya dậy sớm, chong đèn thâu đêm.
Cuối cùng còn sợ cả tương lai khi Minh Nhi đăng cơ, những lão già kia cậy già lên mặt.
Võ Chiêu đế bắt đầu ngờ vực vô cớ, bắt đầu táo bạo nóng nảy, giận dữ thịnh nộ trên triều định, cách chức đám già kia, khiến bọn họ mất đi quyền thế, chật vật rời kinh.
Cuối cùng hắn lại nói rõ ràng với Minh Nhi, rằng những lão già đó đều là người có bản lĩnh, tương lai con đăng cơ phải mời bọn họ về triều.
Vất vả chín năm, linh hồn treo lơ lửng ấy cuối cùng cũng có thể rời đi.
Cuối cùng cũng có thể đi rồi!
Huyền điện Đại Nghiệp thờ phụng bài vị của hắn, là Võ Chiêu đế anh minh sáng suốt.
Linh hồn hắn thẫn thờ ngắm nhìn, quay lưng bước về rừng trúc.
Suối chảy róc rách, rừng trúc xào xạc.
Tiếng hoàng oanh hót líu lo vang trời.
Hắn đã không còn là Võ Chiêu đế, không còn là hoàng thái tôn Chu Thừa Dực.
Linh hồn hắn mặc áo bào màu xanh, đi từng bước giữa rừng trúc không người.
Cuối cùng, hắn bước đến nhà trúc.
Hắn nhìn thấy con gà con kêu chiêm chiếp trong lồng, cô nương của hắn đang đưa lưng về phía hắn cho gà ăn.
Nghe thấy tiếng động, em đứng dậy quay đầu, mặt mày quen thuộc, cặp mắt sáng trong veo tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ ---
"Thái tôn! Thái tôn!"
Em lao vào lòng hắn, ôm eo của hắn vừa cười vừa khóc, cuối cùng mới ngẩng đầu oán trách:
"Chu Thừa Dực, sao bây giờ chàng mới đến, em chờ chàng lâu lắm rồi!"
Giây phút ấy linh hồn cô độc kia dường như đã có chỗ nương thân, hắn ôm em thật chặt, cúi đầu vùi vào cổ em lẩm bẩm nghẹn ngào: "A Ôn, A Ôn..."
"Em đây."
"Em vẫn đang chờ ta sao?"
"Đúng vậy, hồi trước em định đi rồi, nhưng em bỗng nghĩ tới nếu em đi rồi chàng sẽ rất đáng thương.

A Ôn thích chàng nhất, em không nỡ lòng cho nên em ở chỗ này chờ chàng đến..."
Hắn khóc, khóc đến độ cả ngườiđau đớn, linh hồn yếu ớt chẳng biết phải làm sao, cuối cùng đành run rẩy hôn lên môi em, có muôn câu ngàn lời cũng chẳng thể thốt lên một chữ.
Bé ngốc, bé ngốc....
Chỉ có bé ngốc mới tin tưởng rằng hắn nhất định sẽ tới.
Trăng sáng nắng rọi, đều không ở bên.
Chỉ có bé ngốc chờ được thiếu niên lang của nàng.
[Hoàn].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi