NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!

Bạch Nghiên ở Tu trúc cư sinh hoạt quá mức nhàn nhã mà tự tại, mỗi ngày chính là chơi với mao cầu, ngắm phong cảnh, Tu trúc cư có Diệp Phong xử lý, hắn cũng không cần nhọc lòng.

Diệp Phong là tiểu nô mới tới, trầm mặt ít nói, làm việc lại rất nghiêm túc. Vân Mặc Tuyên ngay từ đầu là muốn Bạch Nghiên đem mấy tiểu nô kia lưu lại, nhưng Bạch Nghiên linh hồn chính là thanh niên tốt thế kỉ 21, thật sự không thích ứng được việc có người khác hầu hạ, miễn cưỡng chỉ có thể đáp ứng cho Diệp Phong ở lại.

Vân Mặc Tuyên sẽ đến đây thường xuyên, nhưng thời gian ở không dài lắm, dường như hắn rất bận. Bạch Nghiên mừng vì được thanh nhàn, khi Vân Mặc Tuyên ở đây thần kinh hắn luôn khẩn trương, tiểu mao cầu cũng sẽ sợ tới mức tránh ở trong chăn không dám ngoi đầu.

"Tiểu mao cầu, nếu ngươi thật là hung thú, như thế nào lại biến thành dáng vẻ hiện tại?" Bạch Nghiên ném viên Tụ linh đan vào trong miệng mao cầu, nhàm chán mà hỏi.

"Chi chi chi." Tiểu mao cầu ăn linh đan kêu đến ủy khuất ba ba.

"Ngươi nên đi lên mà cắn hắn." Bạch Nghiên chọc nó té ngã, "Bằng không uổng phí một cặp răng nanh nhỏ này."

"Chi chi chi" ta không dám, tiểu mao cầu run run thân nhỏ mượt mà.

"Ngươi có cái gì không dám, ngày hôm qua ngấu nghiến cả đêm, lỗ tai ta đều bị tiếng nghiến kia của ngươi muốn điếc luôn a."

Bạch Nghiên nhớ tới hôm nay sáng sớm nhìn thấy đống gia cụ trong phòng bị hư liền cảm thấy thực sinh khí, này rốt cuộc là hung thú hay chỉ là chuột tinh a.

"Sư tôn đêm qua ngủ không ngon sao?"

Âm thanh này vừa xuất hiện, tiểu mao cầu liền kinh hách mà "chi" một tiếng, liền lập tức trốn vào trong chăn. Bạch Nghiên thở dài trong lòng, yên lặng xoay người, quả nhiên trước mắt là thân ảnh quen thuộc. 

"Nhìn biểu tình của sư tôn dường như không hi vọng ta tới?"

Vô nghĩa! Đương nhiên rồi, ngươi là vai chính đối với vai ác ta đây mà nói có bao nhiêu nguy hiểm ngươi có biết không! Chân lý của vai ác chính là rời xa vai chính, trân trọng mạng sống ngươi có biết không! Bạch Nghiên trong lòng điên cuồng cự tuyệt, nhưng ngoài miệng lại đàng hoàng nói: "Như thế nào?"

"A, không đúng." Vân Mặc Tuyên liếc mắt nhìn Tụ linh đan rơi trên bàn, "Sư tôn cùng con hung thú kia ở chung thoạt nhìn không tồi."

"Nó là tiểu mao cầu." Bạch Nghiên nghiêm túc phản bác.

"Mao cầu....so với tên này, nó hẳn nên được gọi là hung thú đi."

Xa xa trong ổ chăn, tiểu mao cầu giật giật lỗ tai, một bên run bần bật một bên vô cùng đáng thương nhận mệnh.

Biểu tình của ngươi là ý gì, đừng tưởng rằng ta không hiểu ánh mắt của ngươi! Ngươi ghét bỏ cái con khỉ, tiểu mao cầu, tiểu mao cầu thì sao, rất đáng yêu! Ngươi thì biết cái gì! Bạch Nghiên duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh, liều mạng áp xuống xúc động muốn cào Vân Mặc Tuyên, ta nhịn, ta nhịn, động thủ với vai chính sẽ không có kết quả tốt.

"Ngươi tới đây chỉ để nói cái này?"

"Không phải." Vân Mặc Tuyên nhìn Bạch Nghiên tức giận đến mặt hơi phiếm hồng, trong lòng lại cảm thấy có chút suиɠ sướиɠ khó tả, "Sư tôn, ta chỉ là muốn nói cho người, Tứ Luật phái có người cầu kiến."

Tứ Luật phái? Nghe như là một đại môn phái. Bạch Nghiên kỳ quái: "Bọn họ tìm ta làm cái gì?"

"Nghe nói có người ngu xuẩn nào đó ở Tứ Luật phái mất tích gần Phiêu Miểu Thành."

"Cái gì?"

"Bọn họ cho rằng Phiêu Miểu Sơn cho người động tay, nên muốn hướng sư tôn thảo luận."

Bạch Nghiên cảm thấy thật mệt tâm, hắn chỉ muốn hảo hảo mà ngốc ở tiểu trúc mà thôi.

"Thế nào cũng là không phải ta thì không được?"

"Sư tôn không thể không ra mặt."

Bạch Nghiên chưa từ bỏ ý định: "Vấn Nhai chân nhân đâu?"

"Vấn Nhai chân nhân đối với bên ngoài uy vọng không xa bằng sư tôn." Vân Mặc Tuyên nói với vẻ mặt chân thành.

Vì thế, Bạch Nghiên bị Vân Mặc Tuyên từ góc nhỏ xó xỉnh mang về Phiêu Miểu Thành đại điện xa hoa lộng lẫy.

Người có liên can tới Tứ Luật phái đã sớm chờ lâu, Bạch Nghiên nhìn lướt qua, người tới là một nam nhân trung niên cùng một thiếu niên và một thiếu nữ.

"Ngươi chính là Bạch Nghiên?" Thiếu niên mày rậm thấy Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên, đi nhanh đến trước mặt Bạch Nghiên.

Lỗ mãng xúc động chính là ấn tượng đầu tiên Bạch Nghiên dành cho thiếu niên. Kỳ thực, Bạch Nghiên nhìn nhìn đồ đệ nhà mình, quy củ mà đứng ở bên người mình, đối lập như vậy, đồ đệ nhà mình nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"Vô lễ." Nhẹ nhàng nói ra, Bạch Nghiên vòng qua hắn đi đến cái ghế trên đại điện.

Thiếu niên kia ngây ngẩn cả người, hắn vừa rồi còn không thấy rõ động tác của Bạch Nghiên là như thế nào.

Bạch Nghiên trong lòng vui vẻ rạo rực, 500 năm bế quan không tính là vô dụng đi, ít nhất thân thể này đã quen thuộc vận dụng linh lực vô cùng tự nhiên.

Nam nhân trung niên nhăn mi lại, đối với thiếu niên quát lớn nói: "Tiểu Thần, lễ nghĩa ta dạy ngươi đâu, còn không mau xin lỗi."

"Ta....." Thiếu niên ủy khuất mà phẫn nộ, "Đại sư huynh đều sắp chết, ta như thế nào bình tĩnh!"

---------****------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi