NGHỀ SƯ TÔN NGUY HIỂM, TA KHÔNG LÀM!


Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (1)
Nếu hắn chưa từng gặp qua mạt u lam trong suốt nhìn thấu đáy lòng kia, nếu hắn chưa từng gặp qua Ly Uyên chi chủ tuyệt thế phong vô song kia...Bạch Nghiên nghĩ, hắn có mặt trên thế gian này mà nói cũng chỉ như khách qua đường vội vàng, như phù quang nhược ảnh[*] mà thôi.
Chỗ này được gọi là đại lục An Lạc, chủ yếu lấy cường giả vi tôn.

Bạch Nghiên là người xuyên tới thế giới này, là một người hiện đại đã từng xem qua hết các tiểu thuyết cổ trang như Long Ngạo Thiên, hắn cảm thấy mình xuyên qua hẳn phải làm nhân vật chính mới đúng.
Người khác xuyên như thế nào không biết, nhưng tới lượt hắn thì chỉ xuyên có phần hồn, vừa tới là xuyên thẳng vào một đứa bé miệng còn hôi sữa, nhưng thân phận đứa bé này lại không hề tầm thường.

Đứa bé này là tiểu công tử Bạch gia, một đại thế gia nổi danh nhất đại lục An Lạc, chỉ tiếc đứa bé này từ nhỏ thiên phú linh lực kém cỏi, bị đám người Bạch gia khinh thường.
Đối với chuyện này, Bạch Nghiên tỏ vẻ thản nhiên, vì hắn vẫn nghĩ mình đang sắm vai nhân vật chính, tất nhiên trước giai đoạn nổi danh chính là phải yên lặng âm thầm chịu đựng, tới lúc hậu kỳ mới có thể vui sướng mà hưởng thụ.
Quả nhiên, năm hắn được 8 tuổi, chưởng môn Huyền Không chân nhân của Hư Vô phái - một trong những đệ nhất môn phái ở đại lục An Lạc khi tới Bạch gia dự tiệc đã nhìn trúng hắn, muốn thu hắn làm đệ tử.

Đối mặt với chuyện tốt từ trên trời rớt xuống này, Bạch gia tất nhiên là vui mừng đồng ý, so với việc nuôi một đứa trẻ không có thiên phú, còn không bằng để nó rời đi với Huyền Không chân nhân, đổi lấy một ân tình từ Hư Vô phái còn có lợi hơn.
Đây là kỳ ngộ đầu tiên của Bạch Nghiên ở thế giới này.
Cứ như vậy, Bạch Nghiên từ đứa trẻ bị coi thường ở Bạch gia, tới làm đệ tử bị khi dễ ở Hư Vô phái, nhưng đây lại là nơi duy nhất để hắn có thể bắt đầu bước chân vào con đường làm một linh tu.
Sư phụ của hắn là chưởng môn Huyền Không chân nhân, mỗi ngày bận bịu sự vụ còn phải vội vàng tu hành, thế nên thời gian dạy dỗ Bạch Nghiên cũng không nhiều.

Nhưng Bạch Nghiên lại rất thích vị sư phụ này, Huyền Không chân nhân không giống như những sư bá, sư thúc khác, kỳ thực ngài ấy là một lão nhân rất thú vị.
Bạch Nghiên chậm rãi lớn lên ở Hư Vô phái, hắn nhìn thân ảnh phản chiếu trong nước, thầm nghĩ gương mặt này lớn lên càng giống với gương mặt của bản thân ở thế giới thực, trong lòng cảm thấy có chút may mắn vì đã sớm rời khỏi Bạch gia, nếu không nói không chừng sẽ bị gia chủ Bạch gia vốn đã không vừa mắt mình mà nháo thành hiểu lầm không đáng có.
Thời gian sống ở Hư Vô phái không tính là chán không chịu nổi, tuy nói linh tu phần lớn là sẽ rất nhàm chán, cũng may mấy nhóm sư huynh, sư đệ trước kia khi dễ hắn không biết có phải là do trưởng thành, cảm thấy lương tâm trỗi dậy hay không mà tất cả đều bắt đầu chung sống hòa bình với hắn, có đôi khi sẽ hẹn nhau lén đi Lạc An Thành du ngoạn.


Tuy rằng mỗi lần bị túm gọn, hắn đều là người phải cõng cái nồi to bự này.....
Ngay giữa lúc Bạch Nghiên còn cho rằng vai nhân vật chính của hắn đang trong giai đoạn tiền đề, thì hắn lại phải nghênh đón lần kỳ ngộ thứ hai - Vực sâu!
Vực sâu là thứ bắt đầu kiếp nạn của đại lục An Lạc.

Mấy trăm năm trước nó đã sớm xuất hiện trong bộ dáng ngủ đông, tuy đột nhiên xuất hiện nhưng lại không hề gây nguy hại tới đại lục An Lạc.

Dần dà, mọi người theo thói quen mà coi thứ đó như một sự tồn tại bình thường, để ý nó làm chi còn không bằng suy nghĩ cách đối phó với hung thú, duy chỉ có Thánh Nữ sỡ hữu cặp Linh Đồng là ngoại lệ.
Nàng thông qua Linh Đồng nhìn chăm chú vào những Vực sâu xuất hiện trên đại lục An Lạc, tuy không thể nhìn ra kiếp số, chỉ tiếc rằng Linh Đồng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nhưng cũng không chỉ dẫn rõ ràng để nàng đưa ra quyết định nào.
Vì thế, vào một ngày yên bình, một trận tai kiếp không kịp phòng ngừa đột ngột giáng xuống, lửa, băng, lốc xoáy, độc tố, nuốt chửng.....Các loại kiếp nạn bắt đầu ăn mòn đại lục An Lạc.
Thẳng tới lúc này, mọi người mới biết Vực sâu rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, nhưng lại không có một ai có thể đối phó với Vực sâu, dần dần, Vực sâu ngày càng lan rộng, ngày càng nhiều, kế hoãn binh đã không còn tác dụng, sự hủy diệt chính thức trở thành cơn ác mộng đối với đại lục An Lạc.
Đứng trước loại lực lượng dủy diệt này, mọi người, không, là tất cả sinh linh trên đại lục An Lạc lần đầu tiên phát hiện thì ra chính mình thật nhỏ bé, tựa như hạt cát rơi vào Vực sâu to lớn, ngay cả một tiếng vang cũng không tạo nổi.
Hư Vô phái chính là đệ nhất môn phái ở đại lục An Lạc, thực lực cường đại mà phái ra nhân thủ gia nhập đối phó với Vực sâu, huống hồ đây còn là đệ nhất môn phái cũng phải cần có mặt mũi để tồn tại.
Bạch Nghiên đi theo tiểu sư thúc và mười mấy vị sư huynh sư đệ cùng nhau hướng tới một Vực sâu nhỏ yếu nhất để xem rõ tình huống.
Vực sâu này được gọi là Yên Vụ, được bao phủ bởi lớp sương mù trải rộng, trăm dặm xung quanh không có một bóng dáng dân cư nào.

Đi sâu vào trong lớp sương mù càng dày đặc khiến khung cảnh yên tĩnh nay càng trở nên quỷ dị.
Tiểu sư thúc có thiên phú linh lực rất cao, là thiên tài trong những linh tu, chỉ tiếc là sống an nhàn ngây ngốc đã lâu, nay phải đối mặt với cục diện khó khăn này nên nhất thời đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Bởi vì phạm vi sương mù quá lớn, để tiết kiệm thời gian, hắn đã chia các đệ tử thành các nhóm nhỏ gồm ba người đi các hướng khác nhau để tra xét, cuối cùng sẽ trở lại tập họp ở lối vào.
Tiểu sư thúc rất tự tin, vì có pháp bảo ngàn dặm của phái Hư Vô nên không sợ đệ tử đi lạc, cho dù có gặp nguy hiểm thì cũng có thể sử dụng linh lực báo cho những người khác ở gần chạy tới cứu viện.

Bạch Nghiên cùng đại sư huynh bị phân chung một tổ, hắn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại sư huynh Tế Độ không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Trước kia, Tế Độ là một trong những sư huynh đệ khi dễ hắn nhiều nhất, khi đó Tế Độ không có dáng vẻ nghiêm túc như bây giờ.

Về sau, thái độ của Tế Độ sư huynh cũng dần hòa hoãn, nếu không nhờ đại sư huynh Tế Độ là người dẫn đầu ngừng việc khi dễ hắn, Bạch Nghiên đoán ngày tháng hắn ăn khổ ở Hư Vô phái sẽ còn rất dài.....
"Đi thôi." Tế Độ mặt không cảm xúc nói.
Mới vừa tiến vào màn sương, Bạch Nghiên liền có cảm giác một loại âm hàn lạnh thấu xương từ lưng lan khắp tứ chi.

Càng đi vào sâu, màn sương càng trở nên dày đặc, ánh sáng không thể chiếu tới, trước mắt mọi thứ liền tối tăm mơ hồ khó có thể nhìn rõ.
Đột nhiên cánh tay Bạch Nghiên bị nắm lấy, hắn vừa định phản kháng liền nghe thấy âm thanh của Tế Độ vang lên, "Đừng lộn xộn, ngươi muốn đi lạc sao?" Bạch Nghiên nghe thấy liền dừng lại, một đạo ánh sáng mỏng manh liền xuất hiện trên tay Tế Độ, là hắn dùng linh lực ngưng tụ truyền vào Nguyệt Linh đèn.
Tế Độ tay phải cầm Nguyệt Linh đèn, tay trái giữ chặt tay Bạch Nghiên nói: "Đi thôi."
"A? Được...." Bạch Nghiên nhìn cánh tay bị hắn nắm có chút ngu người, ở thế giới thực, hắn không phải thẳng nha, loại hành động này thấy thế nào cũng rất không thích hợp a.

Bất quá Bạch Nghiên rất nhanh phủ định suy nghĩ không trong sáng của hắn.

Bây giờ hắn đã là một linh tu đứng đắn, huống hồ đại sư huynh còn đang bày ra bộ dáng nghiêm túc thế kia, thấy thế nào cũng không giống như.....
Bạch Nghiên yên lặng ở trong lòng tự phỉ nhổ bản thân tự mình đa tình nói không chừng đại sư huynh thật sự sợ hắn đi lạc thì sao? Bạch Nghiên không nhiều lời, tiếp tục đi theo Tế Độ vào chỗ sâu trong sương mù.
Bởi vì dọc đường đi rất yên bình, thế nên khi ngàn dặm có chấn động, Bạch Nghiên và Tế Độ đều sửng sốt.


Nếu bọn họ không lầm thì đó là linh lực do tiểu sư thúc phát ra.
"Là tiểu sư thúc." Tế Độ nói, dứt lời, hắn lôi kéo Bạch Nghiên hướng theo vị trí phát ra linh lực mà chạy tới.
Bạch Nghiên nhăn mày, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác một loại bất an không tên đang ở xung quanh bọn họ.

Dưới chân bỗng khựng lại, Bạch Nghiên giữ chặt Tế Độ đứng yên.
"Ngươi làm cái gì vậy, tiểu sư thúc còn đang đợi....."
Tế Độ nói chưa vứt câu, Nguyệt Linh đèn trong tay đã rơi xuống mặt đất, hắn giữ chặt Bạch Nghiên lùi về sau một bước, dùng trường kiếm ngăn cản một bóng đen vụt tới.
"Là một nhánh cây mang theo khí tức tà ma." Bạch Nghiên nương theo ánh sáng của Nguyệt Linh đèn còn chưa tắt, nhìn nhánh cây dưới đất.
"Ta biết." Tế Độ rút kiếm, hướng Bạch Nghiên nói, "Ngươi trốn đi."
Bạch Nghiên cảm thấy đả kích, thì ra trong mắt đại sư huynh, hắn chỉ là kẻ phi thường vô dụng đến mức không có tư cách kề vai chiến đấu.
Tế Độ thúc giục nói: "Còn muốn ở đây chờ chết sao? Còn không mau nhanh lên!"
"Kia, đại sư huynh, ta cảm thấy ở đây không có chỗ nào để trốn....." Nhìn bốn phía tối tăm ngoại trừ sương mù ra thì không nhìn thấy gì cả, hắn mà còn chạy loạn thì mới chính là đi tìm chết đó.
Tế Độ lúc này mới sực nhớ, lại tiếp tục ngăn chặn mấy đợt công kích, mới nói với Bạch Nghiên: "Vậy ngươi cứ như hiện tại trốn sau lưng ta đi."
"Sư huynh yên tâm, ta sẽ không kéo chân sau đâu..."
Cái cây linh thụ này đối với Tế Độ mà nói cũng như lúc bình thường đi làm nhiệm vụ huấn luyện đã gặp qua, nên rất nhanh liền giải quyết xong.

Quay đầu nhặt lại Nguyệt Linh đèn, lại lần nữa nắm lấy cánh tay Bạch Nghiên, ánh mắt hơi nhu hòa, vừa định nói gì đó thì ngẩng đầu thấy Bạch Nghiên biến sắc, một kiếm chĩa về phía sau lưng hắn đâm vào cây linh thụ đang định đánh lén.
"Nó còn chưa chết?" Tế Độ nhăn mày, ánh mắt liếc qua Thu Thủy kiếm trong tay Bạch Nghiên.
Ánh sáng như sương tuyết bao quanh thân kiếm, thoạt nhìn không tính là trắng tinh hoa lệ nhưng lại khiến người khác nhìn vào là khó có thể rời mắt, giống như chủ nhân của nó vậy.
Cái loại khí chất thanh lãnh từ trong xương cốt phát ra, chỉ có thể ở chung lâu mới phát hiện.
Bạch Nghiên tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tế Độ, hắn chỉ biết Thu Thủy kiếm là một Linh khí tuyệt thế.

Mọi người đều cho rằng Chưởng môn sẽ đem thanh kiếm này tặng cho người có tu vi thượng thừa như đại sư huynh, kết quả ai cũng không đoán được, thế mà Chưởng môn lại đem nó giao cho mình.


Lúc ấy chính là quãng thời gian hắn bị bắt nạt thê thảm nhất a.
Thấy Tế Độ nhìn chằm chằm Thu Thủy kiếm, Bạch Nghiên còn tưởng hắn nhớ tới chuyện không vui trước kia, vội vàng thu hồi kiếm, nói: "Vừa rồi cây linh thụ kia giãy giụa rất kỳ quái, nó không muốn chạy trốn mà lại dùng hết sức lực muốn giết chúng ta.

Xem ra sự tình không hề đơn giản."
"Không tồi." Tế Độ cầm lấy Nguyệt Linh đèn từ trong tay Bạch Nghiên, chiếu vào linh thụ kia, nhưng hình ảnh bọn họ nhìn thấy khiến cả hai đều ngơ ngẩn.
Cây linh thụ vẫn chưa chết, nó là cây cối nên không phát ra âm thanh, mà chỉ có cành lá run rẩy như đang nhẫn nhịn sự đau đớn khó chịu.
Bạch Nghiên phát hiện, ở chỗ cây linh thụ ngã xuống, sương mù trắng đang hình thành lốc xoáy liên tục hấp thụ linh lực, cây thụ linh lấy mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khô héo của nó.
"Thì ra nguy hiểm nhất chính là đám sương mù này." Bạch Nghiên đứng trong làn sương mù, cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao chỗ này được gọi là Yên Vụ rồi, không phải bởi được vì bao phủ bởi sương mù mà chính đám sương mù này mới là sát thủ vô hình nguy hiểm nhất.
Thụ linh rất nhanh đã bị hút hết linh lực, hóa thành bột phấn biến mất trong sương mù.

Bạch Nghiên và Tế Độ không còn chỗ nào trốn, "Chúng ta nên nhanh chóng hội họp với những người khác." Tế Độ nói, sau đó bọn họ chạy về hướng phát ra linh lực của tiểu sư thúc, chạy không được vài bước thì Bạch Nghiên lôi Tế Độ dừng lại.
"Vô ích, chúng nó vẫn đuổi theo."
Nguyệt Linh đèn chiếu sáng trong phạm vi của hai người, đám sương mù màu trắng hóa thành lốc xoáy bao vây Bạch Nghiên và Tế Độ.
- ---------byhanako-----------
[*] "Phù quang lược ảnh" là một thành ngữ, "phù quang" là ánh sáng phản quang trên mặt nước, "lược ảnh" là cái bóng lóe lên.

"Phù quang lược ảnh" dùng để chỉ những thứ ta quan sát không kỹ hoặc ấn tượng không sâu sắc, như ánh phản quang trên mặt nước hay cái bóng chợt lóe, vụt qua chớp mắt rồi thôi.

Đồng thời nó cũng dùng để chỉ những thứ lửng lơ không cố định, khó nắm bắt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi