NGHI GIA NGHI THẤT

Lục Dĩ Ngưng đã nghĩ tới cả ngàn vạn khả năng nhưng lại không thể ngờ được sẽ như thế này.


Cô vốn nghĩ Đường Mộ Bạch hỏi cô câu này là vì chính anh muốn từ bỏ hoặc là muốn khuyên cô từ bỏ Đường Ngộ.


Kết quả sau khi đợi vài giây, anh lại nói ra một câu nằm ngoài dự liệu của cô, hai khả năng này đều không chính xác.


Ánh mắt Lục Dĩ Ngưng rơi vào trên từ "mợ", lúc này mới chợt nhận ra mối quan hệ giữa hai người Đường Mộ Bạch và Đường Ngộ.


Chẳng trách ngay từ đầu khi cô cho anh xem ảnh của Đường Ngộ anh lại không có phản ứng gì nhiều, vẻ mặt vẫn luôn duy trì lạnh nhạt thờ ơ giống như đã biết trước Đường Ngộ sẽ không thể nào thích cô vậy.


Lúc trước Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa biết thì không sao, thế nhưng bây giờ biết rồi liền càng cảm thấy bản thân mình trước kia ngây thơ đến nực cười.


Cũng không biết lúc đó Đường Mộ Bạch đã nghĩ về cô như thế nào nữa.


Thế nhưng đây đều không phải trọng điểm, mục tiêu chính của Lục Dĩ Ngưng bây giờ là phải nghĩ xem làm thế nào để trả lời câu hỏi có chút nan giải này.


Sau vài phút suy nghĩ, Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát vờ như không nhìn thấy tin nhắn này, bởi vì cô thực sự không nghĩ ra phải làm như thế nào nên quyết định tạm thời lựa chọn trốn tránh.


Đã gần giữa trưa, Lục Dĩ Ngưng không ăn bữa sáng, tối qua có lẽ do uống quá nhiều nên đã nôn một lần, vì vậy lúc này vừa tỉnh táo liền cảm thấy trong bụng trống rỗng, hơi chút khó chịu.


Mùi vị của đêm qua vẫn còn vương trong miệng, Lục Dĩ Ngưng vào nhà vệ sinh đánh răng suốt năm phút, mãi đến khi trong khoang miệng không còn mùi gì khác ngoài mùi hoa nhài bạc hà của kem đánh răng cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.


Trong bếp quả nhiên vẫn còn cháo Khương Nại nấu cho cô, nhưng buổi trưa mà chỉ ăn như vậy thì chắc chắn là không đủ.


Chung cư của Khương Nại là một căn hộ có hai phòng ngủ, chỉ có một mình cô ấy ở, Lục Dĩ Ngưng đã từng đến đây vài lần nên cũng khá quen thuộc với cấu trúc nhà cô ấy, cô nhanh chóng mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, làm một cái bánh trứng rồi lại rán một quả trứng gà.


Ăn xong đã là hơn mười hai giờ trưa, trở lại phòng thì thấy pin điện thoại cũng đã sạc đầy.


Đường Mộ Bạch nhưng lại không hề gửi tin nhắn đến nữa.


Lục Dĩ Ngưng nhìn dòng tin nhắn đứng im ở hàng cuối cùng, đã ăn xong bữa trưa rồi nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.


Lúc này lý tính và cảm tính hoàn toàn tách biệt với nhau, kẻ trước nói với cô rằng cô không muốn, nhưng người sau thì suýt chút nữa đã điều khiển bàn tay cô đồng ý Đường Mộ Bạch.


Lục Dĩ Ngưng thở dài, hiếm khi vướng vào một chuyện khiến cô đắn đo như vậy, mà cũng bởi vì quá băn khoăn trả lời thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả về sau nên cô rất sợ, vì vậy lần này cô vẫn không trả lời anh.


Vì chỉ xin nghỉ nửa ngày nên Lục Dĩ Ngưng cũng không ở lại nhà Khương Nại quá lâu, sau khi dọn dẹp xong phòng bếp cô liền đón xe về nhà.


Lúc này Lục Vệ Quốc không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có Trương Văn và Lục Nhất Châu đang xem phim.


Trẻ con đều khá nghịch ngợm, khi Lục Dĩ Ngưng đẩy cửa bước vào Lục Nhất Châu mới vừa ngã từ trên ghế sofa xuống, trong tư thế lộn ngược cậu vừa mới nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng, nửa giây ngay sau đó liền "rầm" một tiếng ngã lăn ra đất.


Trương Văn vội vàng kéo cậu dậy, "Con kích động cái gì?"


Lục Nhất Châu xoa xoa trán, "Mẹ, chị về rồi!"


Bây giờ Trương Văn mới quay đầu lại, dù sao cũng chỉ là mẹ kế nên có những lời bà vẫn không hỏi ra miệng, chỉ mỉm cười với Lục Dĩ Ngưng, "Dĩ Ngưng về rồi đấy à?"


Lục Dĩ Ngưng cũng cười, "Lát nữa con còn phải đến tòa soạn nên về nhà thay quần áo."


Hiện giờ trên người cô lẫn lộn đủ các loại mùi vị khác nhau tựa như một xiên thịt dê nướng biết đi vậy, chưa kể đến đồng nghiệp có chấp nhận được không mà ngay cả chính bản thân cô còn không thể chấp nhận được.


Cô nói xong liền muốn đi lên tầng, nhưng còn chưa qua phòng khách, khi đi qua sofa, Trương Văn liền đẩy nhẹ Lục Nhất Châu.


Lục Nhất Châu cũng rất thông minh, nhanh chóng phản ứng lại: "Chị, tối qua chị đi đâu thế?"


Lục Dĩ Ngưng: "Chị đi ăn với bạn."


Lục Nhất Châu lại hỏi: "Bạn nào thế ạ?"


Bước chân Lục Dĩ Ngưng dừng lại, "Trẻ con hỏi nhiều thế để làm gì?"


Hai mắt Trương Văn sáng lên, lập tức cảm giác có vấn đề.


Nhưng còn chưa được vài giây đã nghe thấy Lục Dĩ Ngưng nói: "Với chị Nại Nại của em."


Trương Văn thở dài rồi lại nháy mắt với Lục Nhất Châu, người sau chỉ có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục, "Chỉ có hai chị thôi á?"


Bị người khác chọc trúng vết thương lòng, vành tai Lục Dĩ Ngưng nóng lên, nhưng cũng chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi cô liền nhanh chóng cau mày, giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Lục Nhất Châu, "Không thì sao?"


Tuy cô phản ứng rất nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Trương Văn.


Trương Văn khụ một tiếng, "Dĩ Ngưng à..."


Bà dường như đang tìm từ nên dừng lại vài giây mới nói tiếp: "Hôm qua dì nhìn thấy một chiếc xe dừng lại rất lâu ở cổng tiểu khu."


Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa hiểu, "Sao thế ạ?"


Trương Văn: "Ban đầu dì cũng không để tâm, nhưng mà lúc sau con lại ra ngoài ấy... Sáng nay lúc dì đưa Nhất Châu ra ngoài ăn sáng thì nghe bảo vệ nói chiếc xe kia tối qua đã bám theo sau xe của con."


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Câu này nghe thế nào cũng thấy giống như chuyện một kẻ chuyên bám đuôi đang rình rập người khác.


Trương Văn sợ cô hiểu nhầm, lại nói: "Bác bảo vệ kia cũng bảo đã từng gặp chủ xe và chiếc xe kia, vậy nên hôm nay ông ấy mới hỏi dì có phải con có bạn trai rồi hay không."


Bây giờ Lục Dĩ Ngưng mới nhớ ra, liền hỏi: "Xe gì thế ạ?"


"Audi, nghe ý của bác bảo vệ thì hình như chủ xe cũng khá đẹp trai."


Hoàn toàn không cần đến nửa câu sau, chỉ riêng nghe nửa câu đầu thôi Lục Dĩ Ngưng cũng đã hiểu được tương đối mọi chuyện.


Trừ Đường Mộ Bạch ra thì căn bản chẳng còn ai khác.


Chả trách hôm qua anh lại xuất hiện ở gần đại học B, ước chừng 90% là đi theo cô qua đó.


Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức nhớ lại những lời kia của Khương Nại, đầu óc khó khăn lắm mới có thể tỉnh táo giờ đây lại bắt đầu choáng váng, cô ấn mi tâm, giải thích: "Đó là một... Học trưởng của con."


Lục Nhất Châu: "Chỉ là học trưởng thôi ạ?"


Ánh mắt Lục Dĩ Ngưng quét tới, Lục Nhất Châu liền lập tức cúi đầu không nói gì nữa.


Dù sao buổi chiều vẫn phải đi làm nên Lục Dĩ Ngưng cũng không ngốc ở đó thêm nữa, thấy hai người im lặng tựa như đã tin lời cô nói, cô liền lên tầng thay quần áo.


Đợi đến khi người đã biến mất ở góc ngoặt cầu thang, Trương Văn mới kéo con trai lại: "Nhất Châu, con có biết người đợt trước tặng hoa cho chị con là ai không?"


"Là anh Tiểu Bạch ạ."


"Anh Tiểu Bạch nào cơ?"


Lục Nhất Châu suy nghĩ một chút, "Hình như tên là Đường Mộ Bạch thì phải."


——


Bởi vì sự cố sau khi say rượu đêm hôm qua, cả buổi chiều Lục Dĩ Ngưng làm việc đều có chút mất tập trung.


Đây là lần đầu tiên cô không hoàn thành công việc trước giờ tan làm, phải ở lại tăng ca đến hơn bảy giờ mới có thể rời khỏi phòng làm việc.


Khi đang đi thang máy xuống lầu, người mà cả năm chẳng hề nhắn tin cho cô lấy một lần đột nhiên xuất hiện ở trên cùng trong Weixin của cô, là Đường Ngộ, người từng bị cô lấy ra làm bia đỡ đạn.


Cách cậu nhắn tin rất giống với Đường Mộ Bạch, mà cũng có thể là do bác sĩ quả thực đều khá bận rộn nên chuyện có thể dùng hai từ để nói xong thì bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng đến ba từ, chẳng hạn như lần này, Đường Ngộ cũng chỉ gửi đến hai chữ: 【Học tỷ?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Đây.】


Vừa gửi xong, cô lại chợt nhớ ra một chuyện, nhíu mày gõ một hàng chữ rồi gửi đi: 【Đường Mộ Bạch là cậu của em?】


Đường Ngộ: 【Chị biết rồi à?】


【Vậy em cũng không phí lời nữa.】


Thật hiếm khi thấy cậu gửi nhiều tin nhắn như vậy cùng một lúc: 【Cậu ấy bảo em hỏi chị, có muốn làm mợ nhỏ của em không.】


Lục Dĩ Ngưng: "......"


Vốn dĩ cô nghĩ rằng hơn nửa ngày không trả lời tin nhắn của Đường Mộ Bạch, bên kia cũng không tiếp tục gửi tin nhắn đến, có nghĩa là chuyện này đã qua rồi.


Không ngờ rằng qua ở chỗ anh nhưng bên cô lại lòi ra một người chuyển lời.


Lục Dĩ Ngưng vẫn định tiếp tục áp dụng biện pháp giả chết, cô cất điện thoại vào túi, không trả lời cậu.


Một lần giả chết này liền kéo dài một mạch hai ngày.


Hai ngày sau, Lục Dĩ Ngưng và đồng nghiệp trong cùng nhóm lên đường đến Tây An.


Tòa soạn bọn họ không thiếu tiền, về cơ bản mỗi lần nhân viên đi công tác đều sẽ được chi trả tiền vé máy bay, từ Bắc Thành đến Tây An cũng chỉ mất vài tiếng đồng hồ, một nhóm năm sáu người, buổi sáng xuất phát giữa trưa đã đến nơi.


Lần này đến Tây An chủ yếu là để chụp ảnh ở Hoa Sơn, thế nhưng bọn họ vừa đặt chân đến đây thì trời liền đổ mưa, hoàn toàn không thể đi leo lên đỉnh núi.


Cũng may thời gian chuyến công tác này không ngắn, cái nghề này của bọn họ vốn là nửa đi du lịch nửa đi làm nên cũng không có ai sốt ruột, trước tiên đặt khách sạn hai ngày ở Thành phố Tây An.


Lục Dĩ Ngưng đã từng đến rất nhiều nơi nhưng cũng chỉ giới hạn ở nước ngoài.


Trước kia sau khi chia tay với Đường Mộ Bạch cô rất ít khi về nước, mỗi lần trở về nếu như không phải vì chuyện giấy tờ thì chính là ngày lễ ngày tết đều sẽ ở lì trong nhà không ra khỏi cửa một bước.


Đây là lần đầu tiên cô đến Tây An, dù sao cũng là cố đô có nhiều di tích văn hóa lịch sử, ngày đầu tiên mọi người đến đây đều tràn ngập cảm giác mới mẻ bất chấp mưa phùn đi dạo đến tận khi trời tối.


Khi trở về khách sạn cũng đã hơn chín giờ tối, vừa rồi lúc ở bên ngoài điện thoại đã tự động tắt nguồn do hết pin, về đến phòng cô liền đi cắm sạc, được vài phút thì máy bắt đầu khởi động, ngay sau khi kết nối vào mạng, mười mấy tin nhắn mới ngay lập tức hiện ra trên màn hình.


Trừ mấy tin nhắn của Khương Nại và Trương Văn bảo cô ăn uống đầy đủ và chơi vui vẻ ra thì toàn bộ đều là tin nhắn của Lục Cảnh Hành.


Thành thật mà nói, khi Lục Dĩ Ngưng vừa mới nhìn thấy còn cho rằng Lục Cảnh Hành đã gửi nhầm người.


Dù sao thì người anh này tuy đối xử tốt với cô nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh nói nhiều và dính người như thế này, thế nhưng vừa mở ra xem cô liền biết chuyện gì đang xảy ra ——


Lục Cảnh Hành: 【Chuyện giữa em và Tiểu Bạch là như thế nào?】


【Cậu ta còn tặng hoa cho em?】


【Có phải cậu ta muốn theo đuổi em không?】


【Lục Dĩ Ngưng em đâu rồi?】


【Em đừng tưởng không trả lời anh liền có thể trốn tránh hiện thực.】


Lục Dĩ Ngưng: 【Vừa rồi điện thoại em bị hết pin.】


Lục Cảnh Hành: 【Vậy nên hai người có ý gì?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Thế thì anh phải đi hỏi anh ấy.】


Lục Cảnh Hành: 【Cậu ta bảo anh hỏi em.】


Vậy thì cô và Đường Mộ Bạch cũng khá ăn ý đấy.


Lục Dĩ Ngưng: 【Em cũng không biết anh ấy có ý gì.】


Đầu bên kia không trả lời cô, vài phút sau lại có một tin nhắn mới gửi đến, lần này là đến từ Đường Mộ Bạch, đầu tiên là ảnh chụp màn hình câu cuối cùng mà cô nhắn cho Lục Cảnh Hành, ngay sau đó không đến vài giây, anh lại nói: 【Ý là thích em đó.】


Ngón tay Lục Dĩ Ngưng vô thức nắm chặt, nhịp tim bất giác tăng nhanh hơn, "thịch thịch thịch" như thể đang đánh trống vậy.


Ngón trỏ cô hơi động nhưng không để ý đến anh.


Trên thực tế đã ba ngày nay Lục Dĩ Ngưng không trả lời tin nhắn của Đường Mộ Bạch kể từ sau khi anh hỏi cô có muốn làm mợ của Đường Ngộ không, cho dù mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn cho cô.


Anh cũng không nhiều lời, mỗi lần đều chỉ là mấy câu đơn giản nhất như chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, chẳng cần biết cô có trả lời hay không, dù sao mỗi ngày anh đều không ngừng gửi tới.


Đôi khi có vẻ do phải làm phẫu thuật đến rất khuya nên khi câu "Chúc ngủ ngon" gửi tới cũng đã là rạng sáng ngày hôm sau, mặc dù Lục Dĩ Ngưng chưa từng trả lời anh nhưng mỗi lần cô đều sẽ chú ý đến thời gian.


Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của anh dường như thật sự rất thiếu quy luật, buổi sáng có lần là bốn năm giờ, cũng có khi là tám chín giờ; còn về buổi tối, sớm một chút thì có thể là bảy tám giờ, còn nếu muộn một chút thì lại phải đến hai ba giờ sáng.


Cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ không hỏng sao?


Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào một chuỗi thời gian trên màn hình rồi chìm trong suy nghĩ.


-----------------------------------------


Các bạn Thất Tịch vui vẻ nhóooooo, tui đến phát đường lẻ đây (* ≧ ω ≦ *)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi