NGHỈ LẠI DƯỚI TÀNG CÂY

Cửa phòng vệ sinh khép lại, âm thanh khóa cửa "cùm cụp" vang lên. Tiêu Hủ lập tức ngồi xuống, dường như mới trong mộng bừng tỉnh.

Vừa rồi hết thảy phát sinh, ngọt ngào khó mà tin nổi, anh có lý do tin mình đang nằm mơ. Cái kia dù sao cũng là Mặt lạnh Bách Doãn đưa anh từ Hạm Uyển về, còn để anh nằm trong ngực, kiên nhẫn an ủi.

An ủi anh, hôn anh, cho anh nghe đáp án mong muốn.

Tiêu Hủ cúi đầu, nhìn áo ngủ sạch sẽ trêи người, ngực một hồi rung động. Không phải là mơ, giấc mơ sao lại chân thật như vậy? Tiêu Hủ sờ sờ khuôn mặt nóng ran của mình, nhìn về phía cửa phòng ngủ.

Bách Doãn vừa rồi đi ra ngoài, tiến vào toilet, hơn 10 phút trôi qua, vẫn không có tiếng nước truyền ra.

Tiêu Hủ cẩn thận bò tới cuối giường, nín thở tập trung nghe ngóng động tĩnh trong phòng vệ sinh.

Tiếng thở dốc trầm thấp kìm nén, cách cánh cửa và hành lang, hầu như không có cách nào nghe được. Nhưng Tiêu Hủ không biết có phải là thính giác đặc biệt nhạy bén không, hay là đột nhiên trở nên mẫn cảm, không chỉ nghe được âm thanh kia, còn nghe được tiếp theo một tiếng thở dốc, trong đầu hiện lên bộ dạng Bách Doãn lúc này.

"Tiểu Doãn..." Tiêu Hủ lẩm bẩm một tiếng, ngồi xổm bên giường, cắn chặt bờ môi.

Bách Doãn cư nhiên tại phòng vệ sinh thủ ɖâʍ!

Tiêu Hủ nghe nhịp tim đập của chính mình, chỉ cảm thấy thân thể như bị thiêu cháy.

Hắn là bởi vì nhìn thấy mình như vậy nên mới nổi lên phản ứng sao? Lúc giúp mình giải quyết, là hắn một mực cố kìm chế sao?

Bách Doãn hắn...

Lặng lẽ lùi vào trong chăn, Tiêu Hủ cuộn mình, vùi hơn nửa mặt vào gối, từ từ nhắm mắt: Như vậy là cậu đối với tôi cũng có cảm giác, đúng không?

Cậu nói lần này trở về là vì muốn gặp tôi, là có ý gì đây?

Cậu thích tôi sao?

Giống như tôi thích cậu?

Không, hẳn là không phải yêu thích như vậy đâu--anh nhẹ nhàng lắc đầu, tóc tai cọ cọ gối xào xạc. Một lát sau lại nghĩ: Coi như là không quá yêu thích, nhất định cũng là có cảm giác đi?

Sau này làm sao bây giờ đây? Sáng mai tỉnh dậy làm sao đây?

Không muốn giả bộ tình trường lão luyện, nhưng trước đó nói dối biết tính làm sao? Chuyện phát sinh đêm ấy nên giải thích thế nào?

"A..." Anh trầm tiếng than thở, cơ hồ đổi thành tư thế nằm úp thẳng, mặt chôn trêи gối càng sâu.

Phòng này là căn phòng lúc trước Bách Doãn ở qua, gối cũng là Bách Doãn dùng, nhưng đã qua lâu như vậy, trêи gối đã sớm không còn mùi vị Bách Doãn.

Trong phòng vệ sinh rốt cuộc cũng truyền đến tiếng nước, Tiêu Hủ trong chăn rụt lại, thần kinh căng thẳng, muốn giả vờ ngủ, mí mắt lại không chịu nghe lời mà run run.

Bách Doãn không thể thoải mái được, mặc dù đã bắn ra, lửa ɖu͙ƈ trong lòng vẫn cứ đè không xuống.

Mà so với lửa ɖu͙ƈ, thứ càng đốt người hơn chính là nghi hoặc hoang mang.

Tắt đèn buồng vệ sinh, Bách Doãn nhẹ chân quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Hủ giống như một con tôm bị đun sôi, mặt mũi cơ hồ đều bị gối chặn hết, bất đắc dĩ thở dài, đem người trong chăn một lần nữa bới ra, thấp giọng phàn nàn nói: "Sao lại ngủ thành như vậy?"

Âm giọng trầm thấp đánh vào màng nhĩ Tiêu Hủ, anh không dám mở mắt, lông mày tội nghiệp mà nhíu lại, yết hầu phát ra vài tiếng rêи rỉ mềm nhũn.

"A...Ân..."

Bách Doãn cánh tay dừng một chút, hai giây sau lại kẹp chặt chăn quanh người đã say mềm này, nhéo nhéo gương mặt, khẽ nói: "Nháo cái gì a? Ngủ ngoan đi."

Tiêu Hủ cảm thấy tim sắp ngừng đập.

Cũng may Bách Doãn không ở phòng ngủ quá lâu, thấy anh nằm yên, liền đứng dậy rời đi.

Trong bóng tối, Tiêu Hủ không dám ngồi dậy, sợ Bách Doãn đột nhiên đẩy cửa vào, đành phải dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng mà cái gì cũng không nghe được, ngoại trừ xác định Bách Doãn còn ở gian ngoài, cái khác hoàn toàn không biết gì cả.

Bách Doãn ra ban công. Đêm đã rất sâu, đèn điện nhà nhà đã sớm tắt, tiếng động ầm ĩ huyên náo rốt cuộc cũng trở nên yên lặng.

Nhưng trong lòng hắn, vô luận như thế nào cũng không an tĩnh được.

Sau lần phát sinh tình một đêm đó, hắn đã từng ngắn ngủi cân nhắc làm sao cùng Tiêu Hủ ở chung, nếu Tiêu Hủ ra điều kiện với hắn, chỉ cần là hợp tình hợp lý, hắn sẽ không từ chối, hắn thậm chí muốn sau khi tỉnh táo lại, cùng Tiêu Hủ nói chuyện rõ ràng một chút.



Nhưng Tiêu Hủ lại tùy tiện thái độ thờ ơ bỗng dưng dựng lên cho hắn một bức tường. Đối với chuyện như vậy hắn không có chút kinh nghiệm nào, Tiêu Hủ lại là một tay tình trường già đời. Tiêu Hủ cái gì cũng không làm, hắn chỉ có thể phối hợp lựa chọn trốn tránh.

Nhưng dù ít hay nhiều, loại trốn tránh này cũng mang theo vài phần hờn dỗi.

Lần này trở về, hắn liền biết mình có để tâm đến Tiêu Hủ, loại để tâm này không liên quan đến chuyện yêu thích, nhưng lại thật sự in trong lòng. Quan hệ thân thể quá mức khó tin, một khi phát sinh, hai người không liên quan liền có liên hệ. Hắn không có cách nào xem Tiêu Hủ như người quen bình thường, hay là bạn của anh trai.

Tiêu Hủ có rất nhiều thân phận, Tiêu tiểu thiếu gia, Tiêu tổng, Tiêu tiên sinh,... Nhưng với hắn, Tiêu Hủ chỉ có một thân phận, đó chính là người đầu tiên hắn chiếm hữu.

Mà sau khi trở về, chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, phần để tâm này lại phóng đại vô hạn, lớn đến mức hắn không thể chịu được người khác chạm vào Tiêu Hủ, lớn đến mức hắn không thể khống chế mà muốn đối tốt với Tiêu Hủ, lớn đến hắn nảy sinh kϊƈɦ động với Tiêu Hủ.

Ngay vừa nãy, nếu không phải Tiêu Hủ đã say đến độ mất đi năng lực suy nghĩ, hắn xác định chính mình sẽ lần nữa xâm phạm nam nhân mê hoặc này. . truyện tiên hiệp hay

Việc đã đến nước này, không thể tiếp tục trốn tránh.

Cùng một mái nhà, một bức tường ngăn cách, người tỉnh cùng người say đều là đêm dài khó ngủ.

Lúc trời gần sáng, Tiêu Hủ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi khép lại.

Bách Doãn rời đi.

Cảm giác mất mát vây lấy trái tim Tiêu Hủ, anh nhắm mắt lại, sau một đêm mất ngủ chìm vào trong mộng cảnh bất an.

Trong mơ, Bách Doãn vẫn còn ở đó.

Tiêu Hủ biết là mơ, bởi vì trong khung cảnh trong mơ chính là chuyện phát sinh đêm qua -- Bách Doãn ôm anh vào phòng ngủ, lấy thảm lông ra, thấy được nơi giữa hai chân anh đang đứng thẳng. Anh hưng phấn lại khó chịu, dưới tình thế cấp bách ở trước mặt Bách Doãn mà thủ ɖâʍ. Sau đó Bách Doãn ôm anh vào lòng, kiên nhẫn lại ôn nhu giúp anh.

Tới đây, hết thảy hiện thực đều tái diễn, anh dựa vào bả vai Bách Doãn rêи rỉ, khuất phục dưới tay Bách Doãn, thậm chí chủ động xoa nắn đầu иɦũ ɦσα...

Nhưng sau đó, tình hình lại không khống chế được.

Bách Doãn đột nhiên trở nên thô bạo tàn nhẫn, đem anh giam cầm trong ngực, không màn anh xin tha, đưa anh leo lên đỉnh cao, rồi lại tàn nhẫn mà chặn không cho bắn ra.

"Không được, không muốn! Bách Doãn, xin cậu! Để tôi bắn, để tôi bắn a!" Tiêu Hủ không chịu nổi, khóc lóc giãy dụa, mà Bách Doãn khóe miệng lại mang theo nét cười lạnh, ngón tay không hề động đậy mà chặn ở nơi đó, không những không cho anh bắn, còn đem anh lật lại, thấp giọng nói: "Anh vừa rồi đang làm gì đó?"

"Tôi...tôi..." Tiêu Hủ đầu óc một mảnh hỗn loạn, căn bản không nhớ nỗi vừa mới xảy ra chuyện gì.

"Anh câu dẫn tôi." Bách Doãn cắn cắn vành tai anh: "Anh muốn tôi thượng anh, đúng không?"

Tiêu Hủ liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào lên tiếng, xấu hổ không chịu nổi, rồi lại không kìm được hưng phấn.

Tiêu Hủ dĩ nhiên muốn Bách Doãn thượng, nghĩ đến phát rồ, nghĩ đến tiệc sinh nhật Vinh Quân, nhẫn nhịn chưa bao giờ cảm thụ qua đau nhức, cũng muốn cùng Bách Doãn giao hợp!

Giấc mộng so với hiện thực chân thật, giấc mộng so với hiện thực vô liêm sỉ.

Trong mộng, Tiêu Hủ là một nô lệ ham muốn ɖu͙ƈ vọng.

Lúc tỉnh lại, Tiêu Hủ hoảng hốt mà nghĩ, may mà Bách Doãn không biết anh kỳ thực không muốn dùng tay an ủi.

Mà là muốn người trong lòng thao.

Trời đã sáng choang, Tiêu Hủ từ trêи giường ngồi dậy, toàn thân bủn rủn không còn chút sức lực nào, đang định đi tắm rửa, chợt nghe cửa lớn truyền đến động tĩnh. Anh sửng sốt một chút, xoay người nhìn lại, đúng là Bách Doãn.

"Cậu..." Tiêu Hủ miệng đắng lưỡi khô, nhớ tới sự tình đêm qua cùng giấc mơ vừa rồi, lập tức đỏ mặt.

Nên nói gì đây?

Sao cậu lại tới đây? Cậu tại sao trở về? Trêи tay cầm cái gì?

"Thấy trong tủ lạnh không có gì, đi ra ngoài mua chút bữa sáng." Bách Doãn lắc lắc túi trong tay, "Tiện đường mua ít rau quả".

"A." Tiêu Hủ một đầu tóc loạn cào cào, không tìm được lời gì để nói: "Bữa sáng có món gì?"

"Canh, nem rán, trà, còn có trứng luộc." Bách Doãn đi đến phòng bếp, trước cất kĩ rau quả, đem bữa sáng lấy ra. Tiêu Hủ đi theo tới cửa phòng bếp, vừa cao hứng vừa sợ. Cao hứng chính là Bách Doãn đã trở về, hơn nữa còn mua bữa sáng cho anh, trưa còn có khả năng ở lại nấu cơm; còn sợ tựa hồ rất phức tạp, nghĩ không ra sau đó nên nói gì, làm gì với Bách Doãn.

Bách Doãn xoay người, Tiêu Hủ cảm giác cơ thể đều khẩn trương một cái.

Bách Doãn lại chỉ nói: "Anh còn không rửa mặt đi? Xong lại ra dùng cơm."

Tiêu Hủ rất không tự nhiên, để giảm bớt gượng gạo, chỉ có thể nói nhiều -- lại quên mất đạo lý càng nói nhiều càng dễ sai.



"Sao cậu biết tôi chưa rửa mặt? Cậu mới vừa vào nhà mà."

"Chỗ này có gỉ mắt này". Bách Doãn chỉ chỉ góc mắt anh.

"A..." Tiêu Hủ nhanh chóng dụi mắt, không chú ý tới Bách Doãn đã đi lại đây.

Tay dụi mắt bị tóm lấy, anh kinh ngạc nhìn về phía Bách Doãn.

"Đừng dụi, mau đi rửa sạch đi", Bách Doãn nói: "Cũng không phải mèo, rửa mặt còn muốn dùng móng vuốt?"

Tiêu Hủ như chạy trốn mà vọt vào toilet, nhào tới chụp vòi nước lạnh rửa rửa nửa phút, tim mới trở lại tần suất bình thường.

Rửa mặt xong, rốt cuộc cũng tỉnh táo một chút, càng nghĩ càng thấy Bách Doãn không đúng lắm.

Trước đây Bách Doãn không phải kiểu này, rất ít cười, càng không hay đùa giỡn.

Tình huống hôm nay... Tiêu Hủ ɭϊếʍ môi một cái, cam chịu số phận mà nghĩ, Bách Doãn đại khái sẽ nói gì đó.

Vè phần rốt cuộc Bách Doãn sẽ nói cái gì, anh thật sự không nghĩ ra, cũng không biết mình sẽ phản ứng ra sao.

Tiêu Hủ ở trường luôn không vượt qua được kiểm tra phản xạ, nhưng ít nhất, anh cũng không muốn trước mặt Bách Doãn biến thành trò cười.

Nếu như đeo mặt nạ lên, coi như là bêu xấu, cũng không đặc biệt lúng túng.

Trước khi mở cửa, anh đứng trước gương luyện cười một hồi lâu.

Bữa sáng có chút nặng nề, hai người đều có tâm tư, không ai nói gì, ai cũng nghĩ nghĩ trong đầu.

Tiêu Hủ không đói bụng, qua loa lấp đầy bụng rồi yên lặng nhìn Bách Doãn. Bách Doãn cũng không né tránh ánh mắt Tiêu Hủ, đem đồ ăn còn dư giải quyết xong, vừa dọn dẹp vừa nói: "Lát nữa tôi muốn nói chuyện với anh một chút."

Đến rồi! Tiêu Hủ nghĩ.

Bách Doãn ra ngoài vứt rác, Tiêu Hủ ngồi trêи ghế nghĩ bậy nghĩ bạ, bên tai chợt lóe lên câu nói kia, "Bởi vì tôi muốn gặp anh", bỗng đầu nóng lên, quyết định đánh đòn phủ đầu.

Mặc kệ Bách Doãn muốn nói cái gì, Tiêu Hủ đều một mực chắc chắn -- tôi hôm qua mặc dù uống say, nhưng mấy lời đêm qua cậu nói, tôi, tôi mẹ nó vẫn nhớ rất rõ!

Cậu chính miệng nói, cậu muốn gặp tôi!

Bách Doãn trở về, không chờ Bách Doãn ngồi xuống, liền cố lên tiếng nói: "Tiểu Doãn, cậu không phải hôm qua đã nói với tôi, là muốn gặp tôi sao?"

Bách Doãn nhìn về phía anh, ánh mắt kia thật giống như kim thép, bám đến độ khiến anh không thể động đậy.

Giây lát, Bách Doãn ngồi xuống, đem trà rót vào hai cái ly, đẩy tới trước mặt Tiêu Hủ, bình tĩnh nói: "Tôi chính là muốn cùng anh nói chuyện này."

Tiêu Hủ càng căng thẳng hơn, lời nói chưa kịp qua não: "Cậu hôm qua giúp tôi...một lần, tôi cũng nhớ rõ."

"Ừm." Bách Doãn gật đầu, "Bởi vì trông anh rất gấp gáp."

"Cái kia..." Tiêu Hủ mạnh miệng, nhắc lại chuyện xưa: "Cậu đừng nói là muốn nói chuyện lần trước chứ?"

"Tình một đêm?"

"Tôi đoán trúng rồi hả?"

Bách Doãn không phủ nhận: "Ừm."

Tiêu Hủ hít sâu một hơi, đỏ ửng từ tai tới cổ, cố giả bộ bình tĩnh nói: "Cậu có phải lại muốn cùng tôi làm? Tuy rằng cậu kĩ thuật rất tệ, nhưng anh Hủ cũng không phải không thể cân nhắc cùng cậu một phen..."

"Là bạn bè sao?" Bách Doãn nói: "Không".

Tiêu Hủ lập tức im miệng, cảm thấy chính mình vừa rồi như thằng hề bị vừa lên đài đã bị tạt nước lạnh, buồn cười muốn chết.

"Tôi thẳng thắn nói cho anh biết, chuyện ngày đó tôi thật sự không bỏ qua được." Bách Doãn nhìn mắt Tiêu Hủ, âm thanh không lớn, lại mang theo một luồng khí áp bức: "Anh muốn cùng tôi làm bạn?"

Tiêu Hủ ngây ngốc gật đầu.

Bách Doãn lại lắc đầu, trầm giọng nói: "Nhưng tôi lại muốn thử cùng anh quen nhau."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi