NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Hương nói tôi dù bây giờ rất lo cho sự an nguy của Tú nhưng tôi không nói gì nữa cả đành im lặng mà lắng nghe vì kết cục ra sao tôi đã dự tính trước hết rồi nhưng cũng cảm ơn cô ấy giờ phút này tôi không mong gì hơn đâu chỉ cần gặp được Tú tôi mãn nguyện rồi.

Hương mở cửa đi vào sau đó đặt Bo lên cái sofa lớn cho Bo nằm yên đó rồi cô ấy mới rút trong áo khoác ra cái chìa khóa nhỏ đưa tôi

-Chị đi lên lầu hai rẽ trái có ba phòng phòng chính giữa đang nhốt anh Tú, anh Long không ngược đãi gì anh Tú đâu chỉ là cho anh ấy thời gian suy nghĩ lại thôi. Em chỉ cho chị cơ hội gặp anh Tú chứ em không có quyền thả hai người. Chị đi đi em ở đây trông cháu cho.

--Cảm ơn cô

Tôi nhận lấy chiếc chìa khóa trên tay Hương mà lòng vui mừng khôn xiết sau đó đưa mắt nhìn Bo lần nữa rồi đi nhanh lên lầu. Đi hết hai cái cầu thang chân tôi sắp mềm nhũn cuối cùng cũng đến được cái phòng mà Hương nói .

Bên trong đang sáng đèn. Nhưng một màu im lặng đến đáng sợ, tôi đứng bên ngoài mà cảm giác cứ hồi hộp tim đập thình thịch tay tôi run run đưa chiếc chìa vào ổ khóa sau đó vặn nhẹ một cái

Cạch

Ổ khóa được mở tôi nhanh chóng đẩy nhẹ cánh cửa ra, trước mặt tôi là Tú đang đứng ngoài phía cửa sổ. Anh quay lưng lại phía tôi dường như chưa cảm nhận được có người vào hay Tú nghĩ là anh em của anh nên anh vẫn đứng im lặng không phản ứng gì cả.Thấy anh trong giây phút này tự dưng tim tôi cứ đập loạn mọi nhớ mong phút chốc lại vỡ oà, tôi chậm rãi bước vào phòng rồi tiến về phía anh nhanh chóng vòng tay ôm anh từ phía sau lưng siết chặt, bờ môi khẽ run run mấp máy

--Em nhớ anh

Tú bấy giờ bất ngờ tôi cảm nhận cả người anh run lên, anh quay trở lại nhìn tôi thật lâu sau đó cũng vòng tay gắt gao ôm lại tôi. Tôi thấy anh cười đáy mắt anh nhìn tôi đầy nỗi nhớ .ột lúc anh mới buông tôi ra. hai tay anh bóp lấy hai vai tôi mắt anh nhìn tôi không chớp. Giọng anh khẩn trương

--Tại sao em lại vào được đây ?



Anh hỏi xong mắt anh lại đảo khắp căn phòng một lượt. Giọng anh mất bình tĩnh

--Bo đâu rồi. Có phải bọn họ bắt em và con đúng không?

Sợ Anh lo lắng nên tôi liền trả lời

--Không có tại em tự tới. Bo đang ngủ dưới nhà. Anh an tâm đi là Hương đưa mẹ con em vào.

Tú nghe tôi giải thích liền thở phào một cái anh nắm tay bảo tôi vào trong giường ngồi .

-Anh đã bảo em ở nhà đợi sao còn tới đây làm gì. Đi đường khuya nguy hiểm lắm em biết không hả ?

Nghe anh trách tôi cũng mặc vội tựa đầu vào n.g.ự.c anh. Người đàn ông này sao không giây phút nào anh thôi lo cho tôi vậy không biết. Bản thân mình thì đang gặp nguy hiểm mà không nghĩ tới

--Em suy nghĩ kỹ rồi mẹ con em không thể sống xa anh được nữa có làm sao thì cả nhà mình cùng gánh chịu!

--Ngốc!

Anh dịu giọng trách xong là kéo tôi vào lòng anh xoa đầu gương mặt anh trở nên tươi tắn hẳn, anh khẽ cười

Ngoài cửa chợt có tiếng của Hương gọi ,tôi ngồi dậy đi ra mở cửa . Thấy Hương đang bế cu Bo đứng phía bên ngoài con thức dậy chắc không thấy mẹ nên khóc trên khóe mắt còn ươn ướt. Tôi đưa tay cho Bo qua bên mình rồi Hương cùng tôi đi vào



Tú gặp Bo, Bo thấy Tú hai cha con liền lao tới Bo cứ lấy quấn Tú, con mừng rỡ gọi Tú tiếng

--Ba Tú

-- ừ Bo ngoan ở nhà với mẹ có lì không?

-- Dạ không ,Bo nhớ ba Tú thôi.

Nhìn cảnh hai cha con họ không chỉ tôi không kìm được nước mắt mà khi tôi quay lại nhìn đôi mắt Hương cũng đã đỏ lên từ khi nào. Hương chớp chớp mắt nhìn Tú hỏi

--Anh Tú Anh nghĩ sao rồi?

Tú đặt Bo ngồi xuống đùi mình rồi trả lời Hương

-- Chuyện gì Anh đã làm thì anh đã suy nghĩ trước rồi nên không cần phải suy nghĩ lại, Dù sao cũng cảm ơn em đã giúp tụi anh

-- Anh có thấy tiếc không Anh Tú theo em anh cứ làm việc bình thường đi mọi an toàn anh Long đã lo hết rồi mà.

-- Ý anh đã quyết rồi Em đừng nói nữa.

-- Vậy thôi chỉ là em thấy nếu anh Long không nhân nhượng anh mà có chuyện gì xảy ra tội nhất vẫn là mẹ con họ. Nhưng dù thế nào em vẫn ủng hộ anh. Thôi gia đình anh trò chuyện đi em ra ngoài trước nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi