NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Đau quá thật sự chịu ko nổi nữa tôi sợ con tôi xảy ra chuyện nên đã cố hết sức với tay níu ống quần con Chi kẽ nói

_Đau chị đau quá...em giúp đưa chị vào viện được không?

_Chị đừng bày trò giả vờ giả vịt nữa tôi ko tin đâu, thôi cái kiểu xạo ch.ó đó đi. Chuyện chị mê hoặc anh Tú ngày mai tôi sẽ cho mọi người biết rõ bộ mặt của chị...

Nói rồi nó còn lấy duỗi chân thẳng thừng đá tôi một cái thật mạnh văng ra khỏi người nó, sau đó vì cơn đau vẫn đang hoành hoành tôi không kìm nén được nên chỉ biết ôm bụng quằn quại còn Chi nó lôi bừa Tú đang đứng ngây dại sau rồi vào phòng đóng cửa lại cái rầm.

Tôi do đau quá ko còn sức mà quan tâm đến nó liền ôm lấy bụng chịu đựng, bây giờ là nửa đêm có la khản cổ cũng chẳng ai nghe mà với sức tôi bây giờ đâu có mà la nổi, trong bụng từng cơn đau cuộn trào đến,tôi run rẩy nằm đó hai tay ôm bụng mà nước mắt trào ra…con tôi..con tôi ko thể có chuyện gì được, đây là cốt nhục cuối cùng của chồng tôi để lại, còn vài tháng nữa là chào đời rồi, tôi định cố gượng dậy lết ra khỏi nhà cầu xin mọi người giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, cơn đau từng đợt lại quặn lên liên tục, tôi cảm giác con tôi đang đạp dữ dội, tôi vừa đau vừa lo lắng, chẳng biết phải làm thế nào nước mắt cứ thế mà chảy dài...

Cầm cự một lúc tôi cũng chẳng thể chịu nỗi nữa, cơn đau từ dưới cứ đến liên hồi, tôi còn cảm nhận trong bụng mình bựt ra một cái, không biết đó là gì chỉ cảm nhận được trong tôi một dòng âm ấm đang chảy ra khiến tôi đau đến mức chịu ko được mà ngất đi luôn…

"Trong cơn mơ dại tôi thấy tôi đang nằm trên đám cỏ xanh rồi tôi thấy Quân và một đứa bé trai đang chơi đá bóng phía trước..Khổ nỗi tôi vừa chạy đến hai người họ liền biến mất..tôi gào khóc họ cũng ko xuất hiện…"

Cho đến khi tôi tỉnh dậy, xung quanh trước mắt tôi căn phòng trắng toát, mùi thuốc khử trùng xông thẳng vào mũi làm tôi khó chịu, đôi lông mày nhíu lại, hai tay tôi gắn đầy dây nhợ hình như là đang được truyền dịch. Bất chợt....tôi nhớ ra một chuyện....tôi giật mình nhìn xuống bụng tôi, cái bụng ko còn nhô ra nữa mà xẹp lép, bên dưới tôi còn cảm nhận được rất đau và dịch đang chảy ra…

Tôi hoảng loạn nhìn quanh phòng, chẳng thấy ai cả, một dự cảm chẳng lành xuất hiện tôi đoán con tôi đã xảy ra chuyện nên vừa lúc một chị bác sĩ đi vào tôi liền gào lên khóc hỏi chị

__Chị...chị ơi cho em hỏi,con em thế nào rồi chị…Bé vẫn còn sống trong bụng em đúng ko chị..?



Chị bác sĩ ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thông cảm, chị đi lại sát bên giường từ tốn giải thích với tôi rất nhẹ nhàng rằng

_Do em ngã khá mạnh với lại em bé trong bụng từ lâu đã yếu sẵn rồi nên rất tiếc toàn bộ bác sĩ là dốc hết sức cũng không giữ được bé...em nghỉ ngơi cho khoẻ đi...sau này còn nhiều cơ hội khác…

Tôi nghe xong. Tim tôi đau đớn như ai lấy d.a.o đ.â.m mạnh vào

_Không? Không phải đâu chị,con em vẫn đang khoẻ mạnh mà chị,chị thông báo lộn người rồi đúng ko chị? ….con ơi....con em ko sao mà...chị làm ơn trả con lại cho em đi chị…

Dù đã đoán trước được kết quả, nhưng khi nghe chị bác sĩ thông báo tình trạng của tôi, tôi cũng ko tránh khỏi bị sốc và không chấp nhận được sự thật. Tôi vơ quào, vũng vẫy bức giựt tất cả dây nhợ gắn trên người ra hết, m.á.u từ kim đang ghim trong tay cũng phún ra đỏ cả giường rồi rơi xuống nền gạch đỏ thẫm, tôi lao đến túm lấy chị bác sĩ mà khóc lóc điên cuồng bảo chị trả con lại cho tôi.

Đúng lúc mấy y tá gần đó đi ngang, thấy cảnh tượng như thế liền chạy vào người thì kiềm tay tôi lại, người thì kéo tôi nằm xuống giường, mặc tôi giãy giụa gào thét họ cũng chẳng bận tâm.

-Gây mê cho bệnh nhân đi!

Tôi nghe được một bác sĩ nói câu đó tiếp đến cảm giác được cánh tay tôi bị kim đ.â.m vào nhói lên....không đến 1 phút sau ấy, mắt tôi từ từ khép chặt lại...

Lại một lần nữa khi tôi tỉnh lại trời đã tối,căn phòng bệnh được bật đèn sáng trưng,lần này tôi ko còn đau đớn như lúc đầu, cũng dần chấp nhận được sự việc…Tôi nằm đó trơ mắt nhìn lên trần nhà, cảm thấy mình như chế.t đi nửa cái mạng...Tôi khóc, nhưng không còn nước mắt để rơi, tôi có lỗi với Quân rất nhiều,đáng lẽ ra tôi phải thật cẩn thận để giữ đứa con này cho anh đằng này vì một phút sơ xuất tôi đã hại c.h.ế.t con tôi rồi, món quà duy nhất Quân để lại tôi cũng ko giữ được, tôi thật vô dụng mà.

Cạch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi