NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Tôi rút điện thoại xa xem đã gần 11h, chợt nhớ đến Tú nói 10h sẽ vào vậy mà giờ này ko thấy đâu, nhưng nghĩ lại thôi chú ấy là thanh niên có vào đây cũng bất tiện tôi cũng đã khoẻ ko cần phải chăm sóc làm gì nên định cầm điện thoại định nhắn tin nói Tú khỏi cần vào, nào ngờ tự dưng sống lưng tôi có cảm giác lạnh toát, cơ thể tôi rùng mình 1 cái bàn tay cầm điện thoại tê cứng đến nỗi làm rớt điện thoại xuống luôn...Vội vàng tôi khom người xuống nhặt điện thoại vừa hay ngước lên liền thấy cô gái ấy ôm đứa con leo lên Tú lan can rồi nhảy xuống trong tích tắc, tôi đưa tay với theo ý muốn ngăn cản lại miệng tôi la thật to như có ý cho cô ấy nghe thấy

_Đừng mà!!!!!

Nhưng muộn rồi chính mắt tôi chứng kiến cái thứ hình ảnh kinh dị ấy hình ảnh cô gái trẻ ôm đứa con ngã xuống trước mặt tôi, tôi đau xót, kinh sợ, có phần chua chát thương cảm cho cô gái ấy, vì điều gì lại ra nông nỗi đến mức ấy chứ? mang thai 9 tháng khó khăn rồi đứt ruột đẻ ra trong muôn vàn đau đớn,tại sao vì chút bồng bột mà huỷ hoại đời mình 1 cách ấu trĩ như vậy?

Tôi chứng kiến cảnh kinh hoàng đó xong, muốn la lên kêu mọi người đến giúp nhưng trong vô vọng, lạ một điều nữa là tôi có la đến khàn cỗ cũng ko thấy ai chạy ra, tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống ôm đầu khóc nức nở,rồi tôi nghe được tiếng bước chân đến gần tôi, bàn tay nhẹ lay vai tôi, tôi nhìn lên liền thấy một vị bác sĩ tầm trung đứng sau lưng tôi, cô ấy thấy tôi quay lại liền hỏi

_Cô gái sao ko vào phòng nghỉ mà ngồi đây khóc lóc, mới phẫu thuật xong nên hạn chế ra gió,với cô ko được ngồi xổm như vậy rất nguy hiểm biết ko, lỡ sa tử cung thì nguy đó.

Vừa nói cô ấy vừa kéo tôi đứng dậy, tôi nhìn cô hồi lâu rồi cũng nương theo cô về phòng, trong giây lát tôi chợt nói với cô ấy vụ việc vừa xảy ra được tôi nhìn thấy, tôi để ý tôi nói xong nét mặt cô liền nhăn lại, có vẻ cô biết chuyện nhưng cũng có vẻ như ko cô nhìn tôi hồi lâu rồi trả lời...

_Con nhìn thấy lúc nào?

_Dạ mới đây nè cô, con thấy hành lang bên dãy phòng kia, cô ấy ẵm đứa bé sơ sinh nhảy xuống, con kêu la khản cổ cũng ko ai nghe thấy mà ra giúp. con sợ quá cô ạ. Chắc giờ cô ấy ko sống nỗi quá...



_Cô biết chuyện đó, nhưng cô gái ấy đã mất cách đây năm năm rồi con...

Dây thần kinh tôi nghe xong dường như ngưng mọi hoạt động lại, cảm giác sởn gai óc tự dưng mọc lên, đêm khuya đố ai nghe được mà ko thấy sợ huống hồ gì giờ bên đây trong phòng chỉ có mình tôi, tôi lắp bắp như ko tin mấy lời cô bác sỉ vừa nói liền hỏi lại lần nữa

_Cô nói sao? Cô ấy...mất 5 năm rồi...không lẽ lúc nãy là con...con....chuyện thế nào vậy cô...cô kể cho con nghe được ko cô?

Cô bác sĩ đang đứng, nghe tôi muốn nghe chuyện nên cô đành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tôi chăm chú theo dõi cô ấy mới chợt thấy cô có chút trầm ngâm, khoé mắt cô ấy thoáng vài nếp nhăn thêm đậm, cô sau một lúc cau mày như để gợi nhớ lại chuyện cũ rồi chầm chậm lên tiếng kể rỏ cho tôi nghe...

_Cách đây 5 năm cũng vào buổi tối cô đến ca trực đêm như hôm nay mà bệnh viện lúc ấy còn cũ ít chớ ko được khang trang đầy đủ thiết bị như bây giờ…Khoảng 8h tối có một sản phụ trong tình trạng đau bụng dữ dội được người nhà chuyển đến…Cô và mấy cô y tá khác liền đi ra tiếp nhận bệnh nhân. Trong quá trình thăm khám cô phát hiện tử cung cô ấy đã mở nhưng thai lại khá to, để sinh thường có lẽ sẽ nguy hiểm nên cô đi ra thông báo cho người nhà bệnh nhân ấy ký giấy mổ gấp vì nếu để lâu cũng e rất nguy hiểm cả mẹ lẫn con…Nào ngờ khi cô thông báo chồng cô ấy ko đưa ra chút ý kiến nào mà liền nhìn sang hỏi ý kiến mẹ mình, cô để ý bà ấy là một người rất sang trọng nghĩ bụng có lẽ bà ta sẽ đồng ý ký giấy mổ liền ko ngờ bà quát to, cái giọng hách dịch khinh khỉnh đáp lời cô rằng

_Cái thứ ăn bám như nó lại ko đẻ được con trai thì mổ làm gì cho tốn tiền, cứ để đẻ thường đi, ngoài kia biết bao người cũng đẻ như nó có sao đâu, bày vẻ chi cho rộn chuyện. Chị cứ để nó đẻ tự nhiên cho khoẻ người...

_Nhưng thai to đẻ thường rất nguy hiểm.

_Không gì nguy hiểm hết chị cứ cho đẻ… Có gì tôi chịu trách nhiệm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi