NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Bị yểm...nghe hai từ đó cơ thể tôi dường như chao đảo muốn ngã xuống, may mà Tú đứng kế bên đưa tay chụp tôi lại...Ai? Ai lại yểm chồng tôi tại sao anh ấy chế.t rồi cũng ko để anh yên chứ? TẠI SAO?..anh ấy có làm gì ai mà họ nỡ hại anh đã có người gi.ết anh rồi sao còn ko tha thế này hả trời ơi....

Tôi gào thét, suy sụp tinh thần khủng khiếp, tại sao lại trớ trêu như vậy…Kiếp trước chúng tôi ăn ở ác lắm sao, kiếp này ông trời lại đày đọa cướp mọi thứ của tôi đi trong muôn vàn đau đớn thế này đây chứ? rồi còn gì đau đớn hơn nữa, còn gì tàn ác hơn nữa khi biết chồng tôi mất còn bị người ta yểm…

Tôi lại khóc, nước mắt như muốn xóa nhòa đi tất cả những gì đang hiện diện. Tú có lẽ đang bực lại thấy tôi cứ khóc nên lập tức chú ấy bóp chặt hai tay tôi, hai mắt chú mở to nhìn tôi như thể muốn đem tôi cất vào một chỗ nào đó cho khuất mắt. Giọng chú ấy lạnh tanh gắt lên

_Chị bình tĩnh chưa, khóc lóc cái gì hả? Khóc có giải quyết được vấn đề không. Nếu chị còn khóc nữa là tôi đưa vào nhà đó?

Tú cọc nên nói lớn làm tôi sợ cứ thế nín luôn

_Tôi...không...tôi không khóc nữa tôi bình tỉnh rồi…Chú cứ làm theo lời ông thầy đi...?

Tú thở mạnh như đang kìm nén bản tính mình lại sau đó dìu tôi ngồi xuống rồi quay sang bọn người xăm trổ nói như ra lệnh

_Tụi bây đào mộ lên đi?

Hả? Tôi trố mắt như không tin lời Tú đang nói lập tức đứng phắt dậy ghì tay Tú ngăn cản

_Không được…?

Tôi lớn tiếng

-Tại sao lại đào mộ...Tú anh Quân là anh hai chú đó, đào mộ sẻ kinh động đến anh ấy…Bộ chú ko muốn anh chú được yên nghỉ sao?không...tôi nhất quyết ko cho chú đào mộ đâu?

Tú lúc này nhìn tôi, đôi mắt chú đỏ ngầu như muốn khóc nhưng gương mặt rất kiên định sự giận dữ bùng cháy như ngọn lửa to bao trùm tất cả rồi xuyên qua mắt tôi như muốn đốt cháy Chú quát lớn không chút kiêng dè

_Chị biết gì mà cản? chồng chị nhưng là anh tôi đó anh ấy bị yểm ko đào lên xem thì biết làm thế nào giúp được anh ấy…Còn chị tôi hỏi chị có có im đi ko? Ko im được thì theo tôi vô nhà?

Nghe Tú nói xong tôi sợ hãi nín thinh luôn lần nữa…Thật sự đến giờ tôi mới phát hiện con người Tú thường ngày ít nói nhưng đến lúc tức giận thật sự ko thể lường trước được tính tình lại xoay theo chiều hướng khác mà cộc tính quá đổi luôn. Nhìn chú ấy lúc cọc người đối diện có khi sợ xanh mặt luôn ấy chứ.



...

Ông thầy thấy Tú quát tôi liền đi lại gần tôi rồi lên tiếng nói nhỏ đủ tôi với ông nghe

_Cô im đi để cậu ấy làm, đừng xen vào nữa…Yên tâm chúng tôi là đang giúp cậu Quân được nhẹ nhàng phần hồn thôi.

Bọn người của Tú với Tú lúc này nhanh chóng liền đi lại lùm cây mỗi người tay cầm cái cuốc, cái búa đi ra kẻ đào bới kẻ dùng búa đập chan chát vào ngôi mộ, xung quanh Tú mộ của Quân, giữa buổi tối im ắng, tiếng cuốc, tiếng búa đập ầm ầm vang lên khẽ chạm vào trái tim tôi mà nhức nhối…

Tôi không chịu nổi nhưng sợ Tú nên đâu dám khóc cũng không dám can ngăn, chỉ lấy tay bịt miệng mình lại rồi lén lút nấc lên, thầm khấn trong lòng nỗi bất lực…"Quân xin lỗi..em ko giúp gì được cho anh rồi…"

Một lúc sau đó do được mọi người đập nhiệt tình nên từng mảng bê tông trên mộ được đập bể bong tróc rồi hiện ra cái quan tài còn mới tinh…

Mọi người lúc này mới dừng tay lại, gương mặt ai nấy thấm đẫm mồ hôi, tấm lưng Tú lúc này cũng ướt đi một mảng..

Tất cả đều mệt rã rời đứng thở hào hễn.. Ông thầy liền đứng lên đi lại, tôi cũng tò mò nên bắt chước theo sao…Ông thầy đi xung quanh rồi đi đến ngay đầu quan tài. Ông đứng nhắm mắt nghiệm hồi lâu liền chỉ tay xuống bảo Tú

_Cậu bới đám đất ngay đây lên đi, nhớ là bới bằng tay ko được dùng cuốc..

Còn cô Lam " ông thầy đột ngột quay sang tôi nói " nếu cô thương chồng thì hi sinh một chút được không?

Tôi nghe xong lập tức gật đầu cái rụp mà không hề do dự

_Được việc gì thầy cứ nói, miễn làm được con sẽ làm hết sức mình?

Ông thầy liền gật đầu rồi rút cây d.a.o nhỏ mũi nhọn đưa cho tôi nói:

_Trong lúc cậu Tú dùng tay bới đất, cô lấy d.a.o này cắt ngón tay út của mình cho từng giọt m.á.u xuống theo đường bới của cậu Tú, có lẽ sẽ đau và mất sức cô ráng chịu được không? Phải để m.á.u chảy xuống cho đến khi vật yểm được bật lên...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi