NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Tôi bị như thế đến khoảng gần 2 tháng sau tôi mới bình tĩnh lại được..

Nhớ thời gian ấy đêm nào tôi cũng mơ thấy Quân hiện về có đêm anh ôm tôi ngủ nhẹ nhàng gần gủi tôi lắm, có đêm Quân lại giận dữ gầm rú ầm ỉ, suốt bao nhiêu ngày qua tôi khủng hoảng tinh thần bởi cứ sống trong lo sợ mà ko thoát ra được...Khi tôi tỉnh lại cũng là nhờ vào nhìn thấy cuốn sổ tiết kiệm của Tú đưa cho tôi ngày trước, lúc tôi vừa rời khỏi quê lên Tú phố....

Tôi mở ra cuốn sổ tiết kiệm trị giá 500 triệu tiền mặt là tên của tôi với một dòng nhắn

"Số tiền này là của tôi mấy năm sang xứ người tôi tiết kiệm được…Ngôi nhà chị để lại tôi xin nhận nên số tiền này chị cứ cầm lấy coi như sau này nếu chị có bước tiếp nó sẽ là quà cưới của tôi tặng chị…Cuối cùng tôi vẫn sẽ đợi chị ngôi nhà này vẫn là của chị…!

.....

Tôi đọc dòng chữ ấy xong lặng người một lúc, cầm chặt vật mà Tú giao tự nhiên nước mắt rơi xuống nhưng rồi tôi lập tức gói lại cẩn thận cuốn sổ tiết kiệm này vì tôi sực nhớ ra một chuyện. Bây giờ số tiền này tôi cũng chưa cần dùng đến với lại tôi cũng ko định sẽ nhận vài tháng nữa là đám mãn tang chồng tôi, tôi quyết định năm nay sẽ về quê một lần để đối diện với tất cả...

Sáng sớm hôm nay tôi đi xe về quê dự đám mãn tang của chồng mình...Hai năm rồi mới về lại nơi này tôi thấy sao xa lạ quá. Đường xá cũng được trải nhựa bằng phẳng ko như lúc tôi ở đây ổ gà, ổ vôi nhiều lắm, mỗi khi chạy xe ngang phải chạy cho thật cẩn thận mới vững được tay lái…

Trước đường vào nhà, tôi đi qua nhiều người họ nhận ra tôi liền đứng lại chỉ trỏ, bàn tán xì xào các kiểu...Tôi biết trong đầu họ đang nói gì về tôi đó, đúng hơn là nói xấu chứ chẳng tốt lành gì nhưng tôi vẫn mặc kệ cứ thế gật đầu nhẹ chào hỏi mọi người rồi tăng ga lướt qua thôi……

Dừng xe lại trước cổng nhà, tôi nhìn xung quanh căn nhà tôi từng sống, giờ trở nên hoàn toàn lạ lẫm, căn nhà được xây rộng hơn, màu sơn cũng thay đổi nhìn căn nhà khang trang lại sơn màu xanh bông phấn nên thoạt nhìn vào rất dịu mắt, ngoài sân cũng đã được lót gạch tất cả...Tôi đang đứng bên ngoài cửa bần thần xen lẫn lạ lẫm nhìn vào chưa kịp gọi người mở cửa thì chợt trông thấy một cô gái lạ chắc nhỏ hơn tôi khoảng vài tuổi, cô ấy đi vội ra, trên tay còn đang cầm cây chổi đang quét dỡ…

"Em chào chị? Chị tìm ai vậy chị?

Tôi nhìn người con gái nhỏ nhắn xinh xinh trước mặt hơi tò mò ko biết cô ấy là ai, tại sao lại ở đây nhưng vẫn lịch sự trả lời

"À…chào em? Cho chị hỏi Tú có nhà ko em?



"Dạ anh Tú mới đi công việc rồi chị? Chị tìm anh ấy có việc gì ko chị? Mà thôi em mời chị vào nhà nhé?

Tôi gật đầu rồi dẫn con xe SH đi theo cô ấy vào nhà, dù nơi này lúc trước là nơi tôi sinh sống nhưng bây giờ khi trở về đôi chân tôi đi vào lại có cảm giác xa lạ làm sao ấy vừa bỡ ngỡ vừa lạ lẫm…

Vào nhà…Bên trong nội thất cũng được xây mới nói chung cái gì cũng mới, cái gì cũng đẹp…Cô gái đó mời tôi vào rồi đi thẳng xuống nhà sau lấy nước tôi đi một vòng sau đó nhìn kĩ từng ngóc ngách căn nhà rồi đi thẳng lên nhà trước

Gian nhà giữa là bàn thờ lớn thờ mẹ tôi và cha mẹ anh( thật ra chuyện này là do ý của Quân đó mọi người anh thấy mẹ tôi chỉ có mình tôi nên khi chúng tôi xây nhà anh đã bảo tôi thỉnh mẹ tôi về thờ luôn cho ấm nhà. Vì anh sợ khi tôi và anh rời xa nhà cũ bỏ mẹ tôi ở lại một mình hương khói sẽ nguội lạnh, nên vì thế mà bàn thờ của mẹ tôi bao năm qua vẫn ở lại đây là như thế)

Tôi đứng trước bàn thờ bùi ngùi thắp nén hương cho cha mẹ hai bên, dự định trong đầu tôi lúc này chắc qua đám mãn tang của Quân tôi cũng sẽ đưa di ảnh của mẹ tôi về sài gòn chứ không để lại đây nữa..

Thắp nhang xong tôi đi lại bàn thờ của Quân. Gần 2 năm rời xa nơi này bây giờ đứng đây tôi ko khỏi bồi hồi xúc động…Tôi đưa tay khẽ lên chạm vào gương mặt anh trên tấm ảnh thờ mà khóe mắt vô thức cảm thấy cay cay, anh vẫn ở đây đôi mắt u buồn như nhìn đối diện với tôi bất giác tôi nhớ lại cái thời hai vợ chồng còn cơ cực, rau cháo qua ngày, nhà tranh vách lá ấy vậy mà lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Còn như bây giờ đầy đủ vật chất thế nhưng anh đã mãi mãi không còn ở cạnh tôi rồi.

Trong phút chốc bồi hồi nhìn lại tôi ước gì.....trong phút giây này.....anh vẫn còn sống trên cuộc đời này...dù hai đứa trở lại ngày xưa nghèo đói tôi vẫn sẽ chấp nhận...tôi....tôi ...sai ...rồi… tôi đã sai khi một phút suy nghĩ nông cạn tôi đã từng muốn quên đi anh.

"Chị gì ơi...chị ơi...

Tiếng cô gái đó cất lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi vội gạt nước mắt từ từ đi xuống thay đổi khuôn mặt vui vẻ rồi trả lời cô ấy

"Chị đây...xin lỗi em nha, tại chị thấy kiến trúc nhà em đẹp quá nên chị đi vòng vòng nhà tham quan...

"Dạ ko gì nè chị, chị cứ tự nhiên ạ, với lại nhà này cũng không phải nhà em đâu…Nhà của bạn trai em đó chị..

"Bạn trai em? Ý em nói bạn trai em là Tú đúng ko?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi