NGHỊCH CẢNH HÔN NHÂN - CHI ANH

Tôi ngại nên nhìn Dũng vừa phân vân vừa ngượng ngùng ko muốn nhận nhưng từ chối tôi lại ko nỡ vì tôi cũng muốn ba tôi khoẻ lại

-Em đừng ngại cầm đi em.

Tôi đưa tay run run nhận lấy phong bì mà ánh mắt nhìn Dũng cảm kích, lúc khó khăn hoạn nạn như vầy có một người giúp đỡ kịp thời thật sự quý lắm, thế là tôi và Dũng tức tốc nộp viện phí cho ca mổ của ba tôi…

Bệnh viện đúng thật là ở cái thời đồng tiền đi trước, cả buổi tôi ko đóng tiền chẳng có ai ngó ngàng tới vừa hay tôi và Dũng đóng tiền làm thủ tục xong họ cũng nhanh chóng tiến hành ca mổ cho ba tôi lúc 8h đêm luôn.

Vậy là đêm đó tôi ngồi ở ngoài chờ đợi tiếp, cũng may lần này Dũng nói anh ở lại với tôi đợi tin ba tôi nên tôi cũng ko cảm thấy buồn tẻ...

.....

Vừa ngồi đợi, Dũng còn mua đồ ăn vặt cho tôi, rồi anh còn bảo tôi có mệt thì tựa vào vai anh mà nghỉ. Dũng chuẩn chạc, lại ga lăng với tôi lúc này tự nhiên lại cảm kích và mang ơn anh rất nhiều.

Cả hai im lặng , làm cho nguyên cái khu phòng cấp cứu cũng buồn theo, dù bệnh nhân ra vô đông lắm nào là bệnh tật, nào là tai nạn. Bao nhiêu hỗn tạp của nhân gian đều hội tụ vào đây hết biến kẻ từ cười sang khóc rồi biến kẻ đang khóc lại nở nụ cười, tôi đang ko biết phải nói gì thì chợt nghe Dũng hỏi

-Chân em bớt đau chưa?

- Dạ chân em bớt nhiều rồi ah!!

-Lam nè?

-Dạ?

-Ba mẹ anh lúc nào cũng nhắc đến em. Anh thì cũng ko ngoại lệ!

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Dũng trùng hợp anh vừa nói xong cũng quay sang nhìn tôi ,đôi mắt anh thật buồn càng làm tôi thêm áy náy…



Tôi đâu xứng đáng để được nhiều người yêu thương vậy đâu chứ ? Bây giờ lại càng ko ? Dũng quá ưu tú lại giỏi giang? Còn tôi, tôi rất tệ lại còn đang có thai nữa, với tôi mà nói bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường, sinh con ra rồi một mình nuôi dạy Tú người thôi con chỉ là con của tôi, riêng một mình tôi.

Tôi im lặng vô thức đưa tay xuống bụng rồi chạm nhẹ, tôi thở mạnh, đem những tâm trạng tồi tệ như thể muốn hất văng ra khỏi người mình cho nhẹ lòng, chẳng đáp lời Dũng tôi đưa mắt nhìn ra phía ngoài …

Trời bây giờ đã khuya, dòng người càng thưa thớt cả bầu trời rộng lớn, cả thế giới mênh m.ô.n.g càng thấy tôi thêm nhỏ bé lại, giây phút này tôi chỉ ước ba tôi khoẻ mạnh rồi hai ba con sống những ngày tháng bình thường bên nhau là được...

Dũng thấy tôi ko trả lời anh cũng chỉ im lặng ,cả không gian vì hai đứa im lặng mà trở nên khó thở...Bất ngờ tự dưng từ xa tôi thấy một người đàn ông cỡ tuổi ba tôi đang đi tới,cách ăn mặc cũng lịch sự lắm kiểu cũng làm doanh nghiệp gì đó,gương mặt ông ấy đượm buồn, hối hả nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm điều gì đó,xong sau khi ánh mắt ông ấy nhìn thấy tôi liền đỗi khác, mắt ông sáng lên nhanh chóng bước đi lại gần…

Giọng ông ta ồn ồn cất lời

-Cháu là Lam!

Tôi không biết ông ấy là ai, nhưng nhìn gương mặt đang lo lắng của ông ta tôi liền trả lời

-Dạ, cháu là Lam, thưa chú, chú là ai?

-Ta là bạn của ba cháu.Anh Lâm sao rồi cháu?

-Dạ ba con đang phẫu thuật bên trong chưa ra chú?

Tôi trả lời xong ông ấy liền ngồi xuống ghế chờ cạnh tôi luôn, tôi định hỏi ông ấy một chuyện giữa ba và ông ấy mối quan hệ như thế nào mà khiến cho nữa đêm một người đã ngoài 50 lại đi một mình đến bệnh viện để thăm bệnh. Thế nhưng trong đầu đang suy nghĩ định thốt ra câu hỏi thì đột nhiên phía ngoài bệnh viện lúc này có tiếng nhốn nháo làm tôi quay ra chú ý nên quên mất luôn việc mình cần hỏi.

Tôi tò mò đứng dậy cùng với Dũng đi ra xem, ko phải riêng tôi đâu mà nhiều người cũng chạy ra xem đông lắm

Bên ngoài một toán đàn anh đàn chị đang xúm lại nét mặt ai cũng đằng đằng sát khí xăm trổ đầy mình, họ như kiểu đứng chờ ai đó,vẻ mặt rất sốt ruột nói chuyện với nhau toàn những câu tục tĩu chợ búa.

Rồi sau đó tôi thấy tiếp một chiếc xe hơi khác chạy vào, cả đám xúm lại mở cửa xe họ dìu người trong xe ra

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi