NGHỊCH LỬA

Bạch Thuật Bắc không ngờ Lâm Vãn Thu sẽ chủ động gọi cho mình, hai tay anh ngừng ngay động tác đang làm. Trong lòng luân phiên những cảm xúc: vui mừng, do dự, mâu thuẫn. Cả người đứng chết trân, không dám nhận điện thoại.

Lâm Vãn Thu không phải gọi điện hỏi thăm anh, đây chắc chắn là sự thật.

Bạch Tiểu Lê quýnh quáng hướng anh nháy mắt, lát sau mới nhớ Bạch Thuật Bắc hiện giờ không nói chuyện được. Cô lo lắng Lâm Vãn Thu sẽ cúp máy, vội vàng giúp anh trai nhận điện, âm lượng hơi vút cao: "Chị dâu."

Lâm Vãn Thu tĩnh lặng, giọng nói mang theo ý cười ôn hòa: "Tiểu Lê."

"Chị chờ một lát, để em chuyển máy cho anh em. Anh ấy ——"

Bạch Tiểu Lê chưa nói xong, Lâm Vãn Thu bèn xen ngang. Ngữ điệu của cô hơi gấp gáp, như thể sợ phải trò chuyện với Bạch Thuật Bắc: "Không cần, em giúp chị chuyển lời tới anh ta là được. Manh Manh đến nhà tìm chị. Chị muốn dẫn bé cùng về quê tảo mộ cho ông bà ngoại, chỉ đi ba ngày thôi. Ba ngày sau, chị dẫn bé trở lại."

Hai bờ vai Bạch Tiểu Lê trũng xuống, biểu hiện cho sự thất vọng. Cô không ngờ, bây giờ chị dâu lại đối xử lạnh nhạt với anh cả như vậy, bèn chán nản quay đầu, dùng ánh mắt hỏi ý người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt Bạch Thuật Bắc tái mét, đôi con ngươi đen tuyền phát ra tia ảm đạm. Anh chuyển dời tầm mắt, khẽ gật đầu đồng ý.

Bạch Tiểu Lê nhìn đường cong ẫn nhẫn của gò má Bạch Thuật Bắc, lồng ngực bỗng căng đau, cô quyết định thử thăm dò: "Chị dâu, chị không định ghé qua nhà một chút sao?"

Ở bên kia, Lâm Vãn Thu đột nhiên im lặng. Bạch Tiểu Lê biết mình vượt quá giới hạn. Đây là chuyện riêng của hai vợ chồng họ, không tới lượt cô nhúng tay vào. Hơn nữa, quan hệ rối rắm của hai người họ, không thể chỉ đôi ba câu là giải quyết được.

Lâm Vãn Thu ậm ờ cho qua: "Tiểu Lê, cám ơn em."

Nói xong, cô bèn cúp điện thoại, ngôi nhà yên tĩnh chỉ còn tiếng điện thoại kêu “tút, tút”. Bạch Thuật Bắc đã xoay lưng lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Bạch Tiểu Lê không nhìn thấy vẻ mặt của anh, song có thể phỏng đoán, trong lòng anh đang rất khó chịu.

"Anh." Bạch Tiểu Lê luống cuống nắm điện thoại. Trong đầu suy nghĩ rất nhiều câu an ủi, cuối cùng chỉ nói đơn giản: “Có lẽ chị dâu vẫn còn giận. Anh đừng từ bỏ nhé. Chắc chắn sẽ có ngày chị ấy trở về."

Bạch Thuật Bắc nhổm người dậy, chậm rãi xoay người nhìn Bạch Tiểu Lê. Khóe môi anh chứa ý cười nhàn nhạt, giơ tay vuốt ve đầu em gái.

Tuy thấy anh cười nhưng Bạch Tiểu Lê vẫn không yên tâm, ngược lại còn bị đè nén hơn. Bạch Thuật Bắc chìa tờ giấy, chỉ vào dòng chữ vừa mới viết: anh đi đưa vài bộ đồ cho Manh Manh.

Bạch Tiểu Lê hơi sửng sốt, sau nhếch mép cười giảo hoạt: "Anh ngồi đợi em một tẹo. Anh cả, anh phải cố gắng tới cùng, chị dâu nhất định sẽ tha thứ cho anh."

Dứt lời, cô bèn chạy vào phòng của Manh Manh, giúp bé thu dọn vài bộ quần áo. Bạch Thuật Bắc buồn bã ngồi xuống sô pha, quan sát bộ dáng phấn khởi của em gái.

Anh làm sao có thể buông tha Lâm Vãn Thu? Chẳng qua mấy ngày gần đây, anh dần hiểu được vài lý lẽ trên đời. Với cô, anh đã gây ra quá nhiều tổn thương sâu sắc. Hiện tại, không thể gấp gáp, anh phải hành động cẩn thận, từng bước cảm hóa cô.

Anh tựa như bắt đầu thấu hiểu, yêu một người thì nên làm thế nào. Không phải kiêu căng ngạo mạn, chỉ ích kỉ cho bản thân, càng không phải thô bạo chiếm đoạt một cách trần trụi. . . . . . Đáng tiếc lúc này, Lâm Vãn Thu hoàn toàn mất lòng tin nơi anh, không buồn để tâm đến sự thay đổi của anh.

Bạch Thuật Bắc thầm mong mọi thứ không quá muộn, hi vọng cuộc đời này sẽ cho anh cơ hội tìm về Lâm Vãn Thu.

-

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vãn Thu từ phòng khách đi vào phòng ngủ, chuẩn bị thu dọn hành lý. Manh Manh hệt như cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau cô. Lúc Lâm Vãn Thu xoay người, suýt nữa đụng trúng bé. Cô chau mày, khom người nhìn bé: "Cục cưng, sao vậy?"

Manh Manh cắn môi, đắn đo thật lâu mới nói: "Mẹ ơi, mẹ thật sự không chịu tha thứ cho ba hả? Nếu em bé không có ba, sẽ rất đáng thương đó."

Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt Lâm Vãn Thu. Phản ứng của Manh Manh khi biết tin mình sắp có thêm một đứa em, không giống những đứa bé bình thường. Bé không ghen tỵ kháng cự hay vỗ tay vui mừng, chỉ thản nhiên chấp nhận, còn biết dùng đứa em nhỏ để dụ dỗ cô. . . . . .

Manh Manh chăm chú nhìn vào bụng Lâm Vãn Thu, khẽ nắm tay cô: "Mẹ ơi, em bé đang nhìn mặt mũi của con đó.... Chúng ta đi thăm một ông bà ngoại xong, rồi trở về nhà với ba được không?”

Đôi mắt bé trong vắt, nhìn cô chằm chằm. Lâm Vãn Thu bối rối, không biết giải thích sao cho bé hiểu, cuối cùng ôm vai bé: "Manh Manh, mẹ không còn tức giận với ba nữa."

Manh Manh mừng rỡ mở to mắt. Ngay sau đó, nhanh chóng thu lại nụ cười: "Vậy sao mẹ không chịu về nhà? Vừa nãy cũng không muốn nói chuyện với ba."

Lâm Vãn Thu kinh ngạc trước sự nhạy cảm của bé, cúi đầu suy nghĩ một tẹo, lựa những lời đơn giản để giải thích: "Manh Manh, nếu như có một con thỏ, hết lần này đến lần khác, cứ ngã nhào xuống một cái hố. Nó sẽ dần sợ hãi, ghét bỏ cái hố đấy. Song, nó vẫn phải tiếp tục bước đi trên đường, chỉ là lần sau khi gặp cái hố kia, con thỏ có nên tránh xa không?"

Vẻ mặt Manh Manh u mê khó hiểu. Bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hai con ngươi đảo vòng trong đôi mắt, cuối cùng đưa ra kết luận: "Mẹ nói ba là cái hố đáng ghét, hại mẹ té ngã."

". . . . . ."

Chuyện tình cảm của người lớn vốn phức tạp. Manh Manh còn nhỏ không thể hiểu được. Lâm Vãn Thu nghe bé nói, mỉm cười véo nhẹ hai cái má bầu bĩnh của bé.

Cô thừa nhận, ban đầu cô vô cùng tức giận trước sự trêu đùa và lừa gạt của Bạch Thuật Bắc. Song, cảm xúc ấy đã tan thành mây khói theo thời gian. Vì hoàn cảnh, cô tiếp xúc với xã hội khá sớm, đã sớm quen thuộc cách thức nhìn sắc mặt của đối phương mà xử trí. Cô không có bối cảnh để dựa vào, phải bôn ba, lăn lộn với nhiều công việc khác nhau. Về sau, cô gia nhập ngành giải trí, vào đúng cái vòng luẩn quẩn đầy thị phi, vào đúng nơi mà con người dùng nhiều lớp mặt nạ để lừa gạt nhau.

Vây nên, sự lừa dối của Bạch Thuật Bắc không đánh gục được cô. Nó chỉ có tác dụng, giúp cô nhìn rõ khoảng cách giữa hai người.

Bạch Thuật Bắc không thích cô, cho nên những điều anh ta đã làm, nhìn theo một phương diện nào đó, cũng khá hợp lí.

Bây giờ, cô chẳng muốn oán hay hận, như vậy quá mệt mỏi. Cô chỉ cần nhớ, bản thân mình từng dốc lòng yêu một người đàn ông, đáng tiếc, tình yêu ấy chỉ đem lại bất hạnh và nỗi nhục nhã.

Sau thất bại, Lâm Vãn Thu rút ra được bài học, tự nhủ với bản thân, không bao giờ được đến gần người đàn ông đó nữa. Nào có ai không sợ đau đớn? Nào có ai bị tổn thương liên tiếp mấy lần mà không chịu rút kinh nghiệm?

Manh Manh vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, nhìn cô chòng chọc. Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ cười cười, quyết định thu dọn tiếp đồ đạc.

Manh Manh phồng má đứng tại chỗ, vừa đúng lúc Tri Hạ đi tới, thuận tay vuốt đầu nhỏ của bé: "Nhóc con, đã chuẩn bị xong hết chưa."

Manh Manh nghiêng đầu tránh tay anh, ngũ quan tràn ngập ý tứ cảnh giác, đề phòng.

Tri Hạ buồn cười lắc đầu: "Ôi giời, hai cha con giống nhau như đúc. Ngay cả bộ dáng tức giận cũng y chang."

Manh Manh nắm quả đấm nhỏ, dè chừng liếc nhìn phòng ngủ của Lâm Vãn Thu, hạ giọng nói thầm: "Trong bụng mẹ con có em bé. Chú ứ còn cơ hội."

Tri Hạ xém bật cười thành tiếng, anh khom người, mặt đối diện với bé, khẽ thở dài: "Cô bé ngốc, chú thật sự rất yêu mẹ cháu. Nhưng chú không xen vào tình cảm của ba mẹ cháu. Chú không phải là kẻ địch của ba cháu. Về sau, khi gặp chú, cháu đừng dựng ngược hai hàng chân mày được không? Nhìn xí nhắm!”

"Cháu không tin." Manh Manh tỏ vẻ nghi ngờ. Bàn tay mũm mĩm lắc lắc, nheo nheo cặp mắt và nói: "Cháu bắt gặp nhiều lần rồi. Chú luôn nhìn lén mẹ cháu. Chú không gạt được cháu đâu nhé."

Tri Hạ buồn cười trước dáng vẻ của cô nhóc. Trong nhà, một lớn một nhỏ đang chơi trò đấu mắt thì tiếng chuông ngoài cửa vang lên.

-

Bạch Thuật Bắc tới rất nhanh. Lâm Vãn Thu nhìn xuống cái vali nhỏ chứa đồ của Manh Manh trong tay anh ta, hơi bất ngờ tiếp nhận. Cô còn tưởng anh ta sẽ giống như trước kia, tìm mọi cách ngăn cản cô tiếp xúc với Manh Manh, chứ không nghĩ tới anh ta đột nhiên rộng lượng đến thế.

Lâm Vãn Thu đứng trước cửa, cùng Bạch Thuật Bắc bốn mắt nhìn nhau, đắn đo giơ tay chỉ vào trong nhà: "Muốn vào ngồi một tí không?"

Xem ra Bạch Thuật Bắc chuẩn bị trở về đơn vị. Bộ quân trang uy nghiêm bao quanh thân thể bền chắc của anh ta, nút cài thật cẩn thận, cả người toát lên khí thế oai phong và nghiêm trang. Nhưng, sắc môi của anh ta quá nhạt, cô đứng gần có thể nhìn thấy, dưới tóc mái đen của anh ta, rịn ra lớp mồ hôi mỏng.

Bạch Thuật Bắc lướt nhìn bên trong căn nhà, khi thấy Lâm Tri Hạ đang ngồi trong phòng khách, anh bèn dời tầm mắt, tất nhiên không có ý định vào nhà. Anh chuyển đồ trong tay cho Lâm Vãn Thu, nén tiếng ho khan dưới cổ họng, nói không lưu loát: "Manh Manh giao cho em, để bé ở chơi thêm vài ngày cũng được."

Lâm Vãn Thu thụ sủng nhược kinh, ngay sau đó, cô cảm thấy, giọng nói của anh ta có vấn đề. . . . . .

"Tình trạng anh như vậy mà vẫn về đơn vị?" Lâm Vãn Thu mềm lòng khuyên nhủ một câu. Nói xong bèn hối hận, cô sợ Bạch Thuật Bắc hiểu nhầm ý, vội vàng bổ sung, "Người nhà anh sẽ lo lắng đấy.”

Bạch Thuật Bắc im lặng cười cười, giữa hai hàng chân mày ẩn chứa nét dịu dàng: "Không sao cả, sẽ có người đưa anh đi."

Lâm Vãn Thu không còn gì để nói. Bạch Thuật Bắc vẫy vẫy tay với Manh Manh. Cô nhóc nhảy chân sáo tới, ôm đôi chân dài của anh: "Ba ơi! Lần này ba phải đi bao lâu?"

Bạch Thuật Bắc khom người bế bé lên. Lúc nói chuyện, hai đầu chân mày của anh nhíu chặt, phỏng chừng là cổ họng rất đau rát, âm lượng cực kì nhỏ: "Manh Manh nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ đấy."

Manh Manh gật đầu, hai tay nhỏ ôm chặt cổ Bạch Thuật Bắc.

Bạch Thuật Bắc trầm mặc vài giây, bất chợt xoay khuôn mặt của Manh Manh sang phía khác, chính xác là để bé nhìn thẳng Lâm Vãn Thu, phát ra từng chữ thật chậm: "Cục cưng, trước giờ ba vẫn luôn giấu giếm con một việc. Thật ra thì người trước mắt con, chình là mẹ ruột của con. Người đã sinh ra con đấy."

Tay Bạch Thuật Bắc đỡ dưới cằm Manh Manh. Đôi mắt cô bé tựa như quả nho đen, dần dần mở to, kinh ngạc nhìn Lâm Vãn Thu, không thốt thành lời.

Lâm Vãn Thu cũng ngơ ngẩn. Cô không ngờ Bạch Thuật Bắc sẽ chọn lúc này để nói rõ chân tướng. Trái tim cô đập dồn dập, hơi thở cũng rối loạn.

Cô cảnh giác liếc nhìn anh ta, lo sợ Bạch Thuật Bắc sẽ nói đến vụ đẻ mướn năm đó.

Vì sao Bạch Thuật Bắc lại tốt bụng đến thế. Vì sao anh ta đồng ý để hai mẹ con cô nhận mặt nhau?

Song, Bạch Thuật Bắc không tiếp tục nói, anh chỉ cúi đầu, hôm mạnh lên má Manh Manh: "Ba xin lỗi vì đã lừa gạt con."

Manh Manh giương khóe miệng, hàng mi dài như thể bị đông cứng. Lâm Vãn Thu căng thẳng nhìn Manh Manh, nhìn thấy ánh mắt của bé, cô bèn cảm thấy chột dạ và áy náy: "Manh Manh ——"

Manh Manh an tĩnh dựa vào lồng ngực Bạch Thuật Bắc, hai người lớn không thể đoán được suy nghĩ của bé. Thời gian trôi qua rất chậm, tựa hồ bị thượng đế kéo dài từng giây từng phút. Cho đến khi Lâm Vãn Thu cảm thấy khó thở, Manh Manh mới há miệng, “oa” lên một tiếng, bắt đầu khóc mếu máo, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay của Bạch Thuật Bắc.

Manh Manh vừa khóc vừa nghiêng đầu, hai bàn tay múp míp co thành hai quả đấm nhỏ, dùng sức nện vào ngực của Bạch Thuật Bắc: "Ba xấu xa, ba hư hỏng lắm. Mai mốt lỗ mũi của ba sẽ dài ra cho mà xem. Ba lại nhẫn tâm lừa gạt con lâu như vậy, con chán ghét ba lắm!"

Tay chân Lâm Vãn Thu luống cuống. Lòng cô đau nhói khi thấy Manh Manh khóc khàn cả giọng. Cô cũng từng ước ao, ông trời sẽ cho hai mẹ con cô cơ hội nhận mặt nhau. Nhưng không dám hi vọng quá nhiều. Với cô, đây là tâm nguyện mà cả đời không cách nào thực hiện được.

Khi cô cùng Cố An Ninh kí hiệp nghị bán con, thì tâm bệnh liền kết vảy dưới đáy lòng, thành vết sẹo đau đớn nhất, ô nhục nhất của cuộc đời.

Nhiều năm qua, mỗi khi có ý định muốn nhận lại con gái, cô đều tự mắng mỏ bản thân, tự chửi mình là kẻ vô sỉ, hèn hạ. Nhưng nỗi nhớ vẫn day dứt trong lòng, nỗi đau khi phải chia lìa cốt nhục luôn âm ĩ, khắc khoải khôn nguôi.

Vây mà giờ đây, nó thật sự xảy ra dưới mắt cô. Bạch Thuật Bắc không hề cho cô chuẩn bị tâm lí, đột ngột nói tất cả cho Manh Manh biết. Hơn nữa, anh ta còn đem mọi trách nhiệm gắn lên bản thân anh ta.

Lâm Vãn Thu nhìn Bạch Thuật Bắc bằng ánh mắt phức tạp. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì, đang suy nghĩ gì? Cô hoàn toàn mù tịt.

-

Manh Manh khóc đến đau hông. Khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đầy nước mắt. Bạch Thuật Bắc đứng yên cho bé đánh, thỉnh thoảng dỗ dành: "Là lỗi của ba, là ba không tốt."

Đôi mắt Manh Manh nhòe nước mắt, ngước nhìn Bạch Thuật Bắc, lại quay sang nhìn Lâm Vãn Thu, nghẹn ngào nói: "Sao ba đối xử với mẹ như vậy. Nhẫn tâm để mẹ sống một mình, mẹ chắc chắn sẽ sợ hãi."

Bạch Thuật Bắc không lên tiếng, chấp nhận mọi chỉ trích của bé.

Lâm Vãn Thu muốn giải thích. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Manh Manh thì nửa chữ cũng không phát ra được. Bé còn quá nhỏ, làm sao chịu đựng nổi chân tướng của sự việc.

Sau khi Bạch Thuật Bắc đi, Manh Manh vẫn còn căm phẫn, phụng phịu ngồi trên sô pha. Tâm trí Lâm Vãn Thu cũng rối loạn. Bóng lưng của Bạch Thuật Bắc lúc rời đi khiến cô bùi ngùi. Người đàn ông ngạo mạn đó dường như đã thay đổi. Khoảnh khắc anh ta xoay người, cô phát hiện, đôi mắt anh ta ngập tràn tia buồn tẻ và hối hận.

"Ba thật là quá đáng." Manh Manh dùng sức đấm vào gối ôm, chu cái miệng nhỏ nhắn về phía Lâm Vãn Thu, "Hèn gì mẹ không thèm để ý đến ba, con cũng không quan tâm ba nữa. Sao ba có thể đuổi mẹ ra ngoài lâu như vậy?"

Tri Hạ ngồi một bên, cánh tay khoác trên thành ghế sau lưng Manh Manh, khóe môi anh cong thành nụ cười dịu dàng: "Cô bé ngốc, cháu còn nhỏ. Chờ khi lớn lên, cháu sẽ tự hiểu."

Manh Manh trợn mắt nhìn Tri Hạ: "Cháu mà còn nhỏ à? Cháu sắp được sáu tuổi rồi đấy, đã sắp vào tiểu học"

Khóe môi Tri Hạ vẫn vểnh cong: "Là tiểu học thôi cháu à! Không phải là đại học nhá! Vậy mà còn không chịu nhỏ nữa?"

Manh Manh nói không lại Tri Hạ, bèn hướng ánh mắt cầu cứu đến Lâm Vãn Thu, lại phát hiện Lâm Vãn Thu vẫn rủ mắt, nhìn xuống sàn nhà. Manh Manh nắm lấy tay cô, ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ."

Lâm Vãn Thu hồi hồn, nhìn đăm đăm vào đứa bé.

Khuôn mặt màu phấn hồng của Manh Manh mơn trớn qua lại trên vạt áo của cô, đôi môi mềm mại khẽ cong lên, biểu cảm có chút mâu thuẫn: "Mẹ ơi, phải làm sao bây giờ? Manh Manh tức giận vì ba nói dối, nhưng con cũng cảm thấy ba rất đáng thương. Nếu con cũng bỏ đi thì ba chỉ còn một mình. Ngôi nhà lớn như vậy, chỉ còn mình ba ở, không có ai nói chuyện với ba hết."

Tấm lòng thiện lương của bé khiến Lâm Vãn Thu bồi hồi xao xuyến. Cô cúi đầu, gác cằm lên mái tóc đen mượt của bé: "Vậy Manh Manh quyết định tha thứ cho ba."

Manh Manh mím môi, sau một lúc lâu mới ngập ngừng nhướn mắt: "Mẹ! Vì chúng ta đang giận dỗi với ba nên sau này, bắt ba dẫn hai mẹ con ta đi ăn một bữa thật ngon để chuộc lỗi được không?"

Bé nhìn Lâm Vãn Thu đầy mong đợi. Lâm Vãn Thu nhìn sâu vào mắt bé, dưới đáy mắt có sóng nước chập chờn lay động. Một đôi mắt trong veo với hai màu đen trắng rõ rệt, như thể nhìn thấu tâm hồn cô, khiến cô cảm giác bản thân ngập tràn tội lỗi.

Cổ họng cô tắc nghẽn, khó thốt thành lời.

Ba ngày tiếp theo, Manh Manh đều ở chung với Lâm Vãn Thu. Bọn họ về quê tảo mộ cha mẹ Lâm Vãn Thu. Manh Manh rất vui vẻ, còn tỉ mỉ chăm sóc Lâm Vãn Thu. Ngoại trừ buổi tối trước khi ngủ, bé sẽ than thở vài vấn đề liên quan đến Bạch Thuật Bắc. Còn những lúc khác đều cực kì vui vẻ.

Dù sao cũng là đứa trẻ, dễ giận dễ quên, dễ tha thứ.

Lâm Vãn Thu bỗng nhiên hâm mộ sự thuần khiết ngây thơ của con gái. Ước gì cô cũng giống bé, nhanh chóng lãng quên những chuyện không vui.

Từ quê trở lại Dong Thành, Lâm Vãn Thu gọi mấy cuộc điện thoại cho Bạch Thuật Bắc, song anh ta không bắt máy. Cô cho rằng, anh ta vẫn còn trong đơn vị, bèn giữ Manh Manh ở lại thêm vài ngày.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngoảnh đi ngoảnh lại đã trôi qua nửa tháng, Bạch Thuật Bắc vẫn không gọi điện thoại hay nhờ người của Bạch gia đến đón Manh Manh. Lúc đầu, Lâm Vãn Thu có chút vui sướng, thầm cầu nguyện Manh Manh ở chung với cô càng lâu càng tốt. Nhưng thời gian qua lâu, cuối cùng Lâm Vãn Thu cũng nhận thấy điều bất thường.

Dẫu cô gọi vào thời gian nào thì điện thoại của Bạch Thuật Bắc vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Lâm Vãn Thu đành gọi cho Bạch Tiểu Lê. Bạch Tiểu Lê là một cô gái thật thà, ắt hẳn sẽ không nói dối với cô. Bạch Tiểu Lê mờ mịt nói: "Em cũng không biết...hic.. Hai ngày trước, anh hai có gọi cho em, bảo là đang ở chỗ anh cả, chăm sóc ——"

Tiếp theo, Bạch Tiểu Lê tự biết nhỡ lời, vội vàng bổ sung một cách vụng về: "Không phải không phải, ý của em là, anh cả có thể đã trở về đơn vị rồi. Dạo này anh ấy rất bận, bận tối mặt tối mày đấy chị."

Lâm Vãn Thu trầm mặc. Vậy có nghĩa là Bạch Thuật Bắc từng trở lại Dong Thành, nhưng anh ta không nhận điện thoại của cô.

Lâm Vãn Thu không nghĩ ra nguyên nhân Bạch THuật Bắc không nghe điện thoại. Cứ cho là anh ta muốn cắt đứt quan hệ với cô. Vậy còn Manh Manh? Hành động của anh ta hoàn toàn mâu thuẫn với tình yêu thương anh ta dành cho Manh Manh trước giờ.

Lâm Vãn Thu thở dài, tự bắt bản thân không cần suy nghĩ lung tung. Chỉ cần Manh Manh ở bên cô là tốt rồi. Còn Bạch Thuật Bắc? Hai người đã không còn liên quan, cô quản chi đến chuyện của anh ta nữa.

-

Thời tiết ngày càng lạnh, Bạch Thuật Bắc vẫn chưa xuất hiện. Ngược lại, Manh Manh dần thay đổi, trở nên trầm mặc ít nói. Bé thường xuyên kéo cái ghế nhỏ đến cạnh cửa sổ, rồi ngồi một mình nhìn ra phía xa.

Lâm Vãn Thu đứng phía sau, ngắm nhìn tấm lưng của bé. Ngày hôm qua, lúc tan học, Manh Manh đòi cô dẫn bé đến nhà của Bạch Thuật Bắc. Nhưng trong nhà trống hoác, không một bóng người.

Lâm Vãn Thu đi tới ôm bé, nhỏ giọng dỗ dành: "Ở đây lạnh lắm, chúng ta vào phòng khách ngồi đi."

Lâm Vãn Thu giơ tay sờ mặt bé, đầu ngón tay chạm phải một mảnh ướt át lạnh lẽo. Cô kinh ngạc trợn to mắt, vội vàng xoay đầu bé lại, quả nhiên đầy nước mắt.

Lâm Vãn Thu giật nảy mình, cuống quít ôm bé xuống: "Sao vậy con. Cục cưng đừng khóc, nói cho mẹ nghe nào."

Manh Manh thút thít, giơ tay lau nước mắt: "Có phải ba không cần Manh Manh nữa? Tại sao con chỉ có thể sống chung với một người. Manh Manh muốn được như mấy bạn ở nhà trẻ, được sống chung với cả ba lẫn mẹ."

Hốc mắt Lâm Vãn Thu ươn ướt, cúi đầu không ngừng hôn bé, siết chặt bé vào lòng: "Không phải, ba thương Manh Manh nhất. Manh Manh ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao ba có thể ghét Manh Manh? Chắc là ba con còn có việc bận."

Manh Manh vùi mặt trong lồng ngực cô, khóc nức nở. Tiếng khóc kia như muốn xé rách trái tim cô. Bé mếu máo nói: "Manh Manh nhớ ba lắm."

Ngày đó, Manh Manh khóc sưng cả mắt. Trước giờ, chưa khi nào ba bỏ đi lâu như thế, bé vô cùng hoảng sợ.

Lâm Vãn Thu quyết định đến gặp Bạch Thuật Bắc. Mặc kệ trong hồ lô của anh ta giấu thuốc gì, cô cũng phải giúp Manh Manh tìm một lời giải thích hợp lí!

Thế nhưng, Lãn Vãn Thu còn chưa kịp gặp mặt Bạch Thuật Bắc, phía bên Bạch gia đã cử người tới. Họ chuyển cho cô tờ giấy thỏa thuận li hôn—— phía dưới đã kí sẵn ba chữ "Bạch Thuật Bắc".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi