NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


"Quả nhiên là yêu nữ tà giáo!" Thấy Hoa Dạ Ngữ xuất hiện, hầu như tất cả mọi người ở chỗ này đều hít ngược một hơi, không chỉ bởi vì màu tóc của nàng rất hiếm thấy, mà còn vì vẻ đẹp tuyệt sắc của dung nhan kia.

Rất ít người trong Thương khung môn nhớ kỹ Hoa Dạ Ngữ, sợ rằng cũng chỉ có người cùng thế hệ với Phó Bạch Chỉ là còn nhớ rõ nàng.

Nhưng những người có mặt cũng không nghĩ tới, tiểu sư muội hiền lành trước đây, hôm nay lại biến thành như vậy.
Thấy Hoa Dạ Ngữ xuất hiện, chính phái nhân sĩ đều giơ vũ khí trong tay lên, tam huynh đệ Tạ Xuyên và Hồng Nghị Hồng Viễn cũng gắt gao nhìn nàng chằm chằm, sát ý trong đó khiến người ta sợ cực.

Nhưng toàn bộ những thứ này, đều không phải là điều Hoa Dạ Ngữ quan tâm, trong mắt trong lòng nàng, cũng chỉ có một mình Phó Bạch Chỉ.

A chỉ lại đang sợ, đều do những người này bức bách nàng, nàng mới khó xử như vậy.
Kỳ thực cứ giống như trước đây giũ sạch quan hệ với mình là tốt rồi, vì sao còn muốn đấu tranh chứ? Mình ra sao đều không hề gì, dù sao cũng đã là mục tiêu trong mắt những người này, nhưng Hoa Dạ Ngữ quan tâm đến danh dự của Phó Bạch Chỉ, nàng không muốn tất cả nỗ lực của người này bởi vì dính dáng tới mình mà bị hủy chỉ trong chốc lát, nàng là chưởng môn Thương khung môn, mình là cung chủ Minh tuyệt cung không việc xấu nào không làm, vậy là đủ rồi.
"Phó chưởng môn, bây giờ ngươi nên giải thích như thế nào! Là ngươi mang nàng đến Thương khung môn, vừa rồi ngươi cũng một mực giúp yêu nữ này giấu diếm thân phận.

Lão phu đúng là nhìn lầm ngươi rồi, hai chưởng môn trước của Thương khung môn các ngươi đều chết trong tay Minh tuyệt cung, không nghĩ tới ngươi lại nối giáo cho giặc!" Tạ Xuyên nhìn bên cạnh Phó Bạch Chỉ, vô cùng đau đớn nói.


Mà Vương Hồ của Tùng trần phái càng thêm đắc ý, ánh mắt nhìn Phó Bạch Chỉ có sự châm biếm nói không nên lời.
"Tạ lão, phó chưởng môn, sai, hiện tại phải gọi Phó Bạch Chỉ, nàng nhất định là bị yêu nữ Minh tuyệt cung này mê hoặc, mới có thể cấu kết với nàng cùng nhau làm chuyện xấu.

Không bằng hôm nay cùng giết hai người bọn họ, trừ hại cho chính phái võ lâm chúng ta!" Vương Hồ nói, nâng kiếm đâm tới thần trí ngẩn ngơ Phó Bạch Chỉ, lại bị Tiêu Y bên cạnh ngăn lại.
"Khoan đã, chư vị ngồi ở đây, chỉ bằng lời nói một phía của các ngươi đã nhận định chưởng môn của phái ta cấu kết với tà giáo, không khỏi quá mức ngang ngược.

Vừa rồi...!Yêu nữ này cũng đã nói, nàng hạ độc chưởng môn, chưởng môn mới có thể bất đắc dĩ mang nàng lên núi." Tiêu Y vội vã vì Phó Bạch Chỉ giải thích, ngẩng đầu nhìn một chút Hoa Dạ Ngữ, trong mắt hiện lên một tia xin lỗi.
Nàng không nghĩ tới người gọi là Cửu công tử này chính là Hoa Dạ Ngữ năm đó, càng không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ mà năm đó tất cả mọi người cho rằng đã chết sẽ dấn thân vào Minh tuyệt cung, thậm chí trở thành Minh tuyệt cung cung chủ.

Tiêu Y hiểu biết Hoa Dạ Ngữ rất ít, nhưng biết cái này tiểu sư muội thật lâu trước đây đã thích kề cận Phó Bạch Chỉ, lòng tràn đầy mặt tràn đầy đều là một mình Phó Bạch Chỉ, liền có thể mơ hồ cảm giác được tình cảm nàng dành cho Phó Bạch Chỉ, cũng thích trêu chọc nàng.
Lúc Vương Hồ động thủ, nàng phát hiện sự căng thẳng và sát ý của Hoa Dạ Ngữ, nàng biết người này sẽ không kéo Phó Bạch Chỉ xuống nước, mới có phần giải thích này.

Đa số những người ở đây không thể nào nhận ra nàng chính là Hoa Dạ Ngữ năm đó, liền sẽ không kéo ra quá nhiều quan hệ, chỉ cần Phó Bạch Chỉ hoàn toàn giũ sạch quan hệ, nàng vẫn là chưởng môn Thương khung môn, tuyệt đối không liên quan đến tà giáo.
"A...!Cái các ngươi gọi là chính phái, bất quá là một đám ra vẻ đạo mạo, cái thứ có hoa không quả, Thương khung môn chưởng môn, ta giết được người thứ nhất, liền có thể giết được người thứ hai." Ý của Tiêu Y Hoa Dạ Ngữ đương nhiên hiểu được, mặc dù ngực đau khổ không thôi, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười.

Thấy hai tay nàng quấn lên sợi tơ, bén nhọn như đao thẳng tắp hướng Phó Bạch Chỉ đâm tới, Tiêu Y nâng kiếm ngăn, nhân cơ hội đem Phó Bạch Chỉ từ trong tay Tạ Xuyên đỡ đến đây, gọi đệ tử trong Thương khung môn tới.

"Bảo hộ chưởng môn, nhất định phải bắt được yêu nữ tà giáo, lấy thuốc giải cho chưởng môn." Trong lúc nhất thời, vô số Thương khung môn đệ tử vọt vào, nâng kiếm phóng về phía Hoa Dạ Ngữ, mà bọn chính phái nhân sĩ cũng đã sớm ngồi không yên, đều tham gia chiến đấu.

Địch rất nhiều người, Hoa Dạ Ngữ biết tiếp tục dây dưa cũng không phải phương pháp tốt, Ban Xi cảm thụ được sự kêu gọi của nàng bay vào, cái miệng bén nhọn khứa ngang cổ những người đó, kịch độc ngấm vào, máu tràn ra khắp cổ họng.

Mà Hoa Dạ Ngữ cũng hết sức thành thạo điều khiển chỉ bạc, đánh bại từng người từng người tiến tới.
"Cẩn thận con chim kia và chỉ bạc trên tay nàng, đụng đến sẽ trúng độc mà chết!" Thấy càng ngày càng nhiều người ngã xuống, những người đó không dám tùy tiện tiến lên nữa, mà là lợi dụng cơ hội nghĩ biện pháp đánh lén Hoa Dạ Ngữ.

Tuy rằng nội công Hoa Dạ Ngữ không mạnh, nhưng khinh công lại tốt vô cùng, làm sao có thể để cho bọn họ dễ dàng đến gần.

Thân ảnh màu lửa đỏ của nàng qua lại như con thoi trong đám người, trên mặt mang theo tia sát ý vừa lạnh lẽo vừa xa lạ, lại làm cho Phó Bạch Chỉ nhìn mà yêu thương.
Cảnh tượng như vậy, sao mà giống hệt sáu năm trước? Khi đó, tất cả môn phái đang chỉ trích Hoa Dạ Ngữ, mà mình cũng như hiện tại, hèn nhát trốn ở trong góc, thờ ơ lạnh nhạt.

Nàng nhìn nàng bị sư phụ phế đi võ công, nhìn nàng bị trục xuất sư môn, thiếu chút nữa chết ở bên ngoài, rồi lại bị mang đến Minh tuyệt cung nhận hết khổ cực.

Mà nay, nàng vì thay mình giải vây không chút do dự đi tới cái nơi nguy hiểm này, nếu không phải vì mình, nàng không cần chịu đựng tất cả những thứ này.

Buồng tim kịch liệt quặn đau, bởi vì mũi chua xót mà sinh ra hơi nước làm đường nhìn mơ hồ không rõ.

Phó Bạch Chỉ nghĩ Hoa Dạ Ngữ thực sự rất ngốc, luôn luôn suy nghĩ cho Phó Bạch Chỉ nàng, nhưng hoàn toàn không lo lắng cho mình.

Những người này là muốn mạng của nàng, nàng lại vì mình nhảy vào cạm bẫy, lấy mạng mà đổi.

Đem ra so sánh, mình trốn ở chỗ này coi là cái gì đây?
Phó Bạch Chỉ, sao ngươi có thể hèn nhát như vậy?
Người trong vòng vây đao kiếm không ai khác, chính là cô gái ngươi yêu, nàng vì ngươi như vậy, ngươi lại có tư cách gì đưa nàng vào nguy hiểm, học người khác gọi nàng là yêu nữ.

Rõ ràng đêm trước còn ôm nàng, mà nay lại đẩy nàng ra xa như thế.

Phó Bạch Chỉ làm không được, sự nhu nhược của nàng từng khiến nàng mất đi Hoa Dạ Ngữ một lần, mà nay, nàng không có biện pháp mất thêm lần nữa.
Nghĩ tới đây, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên cười rộ lên, nàng nhấc kiếm, hướng về phía ở trong đám người Hoa Dạ Ngữ đi đến.

Nếu nhiều người muốn giết nàng như vậy, mình nên làm cái gì? Nàng làm Phó Bạch Chỉ, làm chưởng môn Thương khung môn, nếu như vì diễn kịch, vì tiếp tục bình an vô sự mà sống, nàng nên đem kiếm này đâm vào ngực Hoa Dạ Ngữ, mà nàng cũng biết, nếu mình muốn làm như vậy, người nọ e là sẽ đứng bất động để cho nàng đâm.
Thế nhưng, Phó Bạch Chỉ tính cái gì? Thương khung môn lại tính cái gì? So sánh với Hoa Dạ Ngữ, những thứ này đều không là gì, điều nàng nên làm, đó là bảo vệ Hoa Dạ Ngữ, không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn nàng được nữa.
Ngực bỗng nhiên lòi ra một mũi kiếm khiến cho thân thể Vương Hồ cứng đờ, hầu như tất cả mọi người đều dừng động tác lại, nhìn khuôn mặt tràn ngập sát ý cùng con ngươi đỏ thắm của Phó Bạch Chỉ, ai cũng không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên sẽ giết Vương Hồ."Phó Bạch Chỉ, ngươi có biết ngươi đang làm gì không!" Mắt thấy Phó Bạch Chỉ đem huyết kiếm rút ra, mà Vương Hồ đã tắt thở té trên mặt đất.


Tạ Xuyên giận dữ hét, bàn tay vận công, đã quyết định xuất thủ.
"Ta rất rõ ràng ta đang làm gì, chẳng bao giờ so với hiện tại tỉnh táo quá.

Nàng không có uy hiếp ta làm bất cứ chuyện gì, cũng không hạ độc ta, càng không phải là cái gì yêu nữ tà giáo.

Nàng là người yêu của ta, thê tử của ta, nếu Phó Bạch Chỉ ta không cách nào bảo vệ người quan trọng nhất của mình, còn nói cái gì sống sót.

Cái hư danh danh môn chính phái, chưởng môn Thương khung môn, không cần cũng được!"
Phó Bạch Chỉ nói, đem tín vật Thương khung môn treo bên hông ném xuống, mũi kiếm đảo qua, điếu trụy kia liền tách làm hai nửa.

Cánh tay vào lúc này bị kéo, Phó Bạch Chỉ nhìn sự áy náy cùng lo lắng trong mắt Hoa Dạ Ngữ, quay đầu lại hướng nàng cười cười, nghiêng người hôn lên cánh môi của nàng.
"Ngữ nhi không nên tự trách, ta đeo mặt nạ quá lâu, hôm nay cũng là lúc lấy xuống.

Minh tuyệt cung các ngươi, còn thiếu người không?"
-
Lâu thiệt lâu mới thấy sư tỷ thành công ra dáng được một lần T.T.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi