NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


"Ân...!dùng lực thêm chút nữa." Tiếng ngâm khẽ mập mờ không rõ theo bãi tắm truyền ra, khiến cho những người thỉnh thoảng đi ngang qua nghe thấy có chút mặt đỏ tới mang tai.

Trong mảnh hơi nước mông lung, dần dần chiếu ra thân ảnh duyên dáng của cô gái.

Hoa Dạ Ngữ ngồi ở trong ao, có lẽ là có chút nhiệt, gương mặt tái nhợt của nàng miễn cưỡng có vài phần huyết sắc.
Tấm lưng trơn bóng sáng long lanh kia, như bánh kem màu trắng ngọc, trơn nhẵn mềm mại.

Xương quai xanh đứng thẳng thấm ướt mồ hôi, bị mái tóc dài rơi lả tả màu tím sẫm che đậy, rồi lại như núi cao như ẩn như hiện, phảng phất trong những tầng mây.

Hai mắt nàng mê ly nhìn về phía trước, nụ cười yếu ớt trên môi mang theo vài phần giễu cợt, thỉnh thoảng uống rượu trong ly, hai tròng mắt như tranh vẽ lại càng thêm mơ màng câu người, để cho Úc Sầm ở bên cạnh nhìn thật lâu không chịu nổi nuốt một ngụm nước bọt.
"Cung...!Cung chủ, ấn xong rồi." Tới minh tuyệt cung mấy ngày, Úc Sầm dần dần thích ứng với cuộc sống ở nơi đây.

Nàng vốn là đệ tử không tiếng tăm trong một môn phái đứng đắn nhỏ, mấy ngày trước bỗng nhiên bị bắt tới Minh tuyệt cung, còn nói muốn nàng hầu hạ cái vị gọi là cung chủ.

Hễ là người từng lăn lộn trên giang hồ, ai lại không biết Minh tuyệt cung nổi tiếng dùng độc, hiện nay là đệ nhất tà giáo, thủ đoạn của bọn họ độc ác, trong cung người sau càng đáng sợ hơn người trước.
Vốn tưởng rằng người gọi là cung chủ Minh tuyệt cung sẽ là một bà già hung thần ác sát như Diêm La bà, nhưng sau cái hôm thấy Hoa Dạ Ngữ ở chính sảnh, nàng mới phát hiện mình đoán sai rồi.


Sống hơn hai mươi lăm năm, Úc Sầm vẫn là lần đầu tiên thấy một cô gái nổi bật như vậy, không chỉ là ngũ quan không soi ra bất cứ tì vết nào, ngay cả vóc người cũng xinh đẹp tuyệt vời.

Tuy rằng Úc Sầm thích nam tử, nhưng đối diện Hoa Dạ Ngữ không cách nào không sản sinh một tí mơ mộng, dù sao mọi người đều thích truy tìm những sự vật tốt đẹp, huống chi nếu theo Hoa Dạ Ngữ, nửa đời sau của nàng, sẽ không cần lo âu.
"Giúp ta lau khô cơ thể." Hoa Dạ Ngữ từ từ nhắm hai mắt tựa ở bên bờ ao, thấp giọng nói, nghe tiếng nói mềm mại của nàng, trong bụng Úc Sầm run lên, liền cầm lấy khăn mặt bên cạnh, nhẹ nhàng lau chùi sau lưng Hoa Dạ Ngữ.

Càng nhìn cơ thể của người này, ngọn lửa xao động trong lòng nàng càng rừng rực.

Lúc trước nàng không hiểu rõ chuyện tình ái, nhưng từ sau khi vào Minh tuyệt cung, biết rõ mình cần "hầu hạ" Hoa Dạ Ngữ, cũng phí hết tâm tư tìm tòi không ít phương pháp.

Hôm nay, thấy người này gọi mình hầu hạ nàng tắm rửa, trong đầu Úc Sầm đã có tính toán.
"Cung chủ, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi, không bằng hôm nay liền để cho Úc Sầm hầu hạ ngươi.

Tuy rằng...!Tuy rằng trước đây ta không biết, nhưng mấy ngày nay ta đã học không ít, chắc chắn khiến cho cung chủ ngươi thoả mãn." Ám chỉ rõ ràng như thế, Hoa Dạ Ngữ sao lại không hiểu, cảm thấy bàn tay đặt ở sau lưng mình của Úc Sầm không còn đàng hoàng, mà là đang dao động tại hông của mình.
Từ đáy lòng mọc lên cổ chán ghét và khó chịu khiến cho Hoa Dạ Ngữ nhíu chặc chân mày, thân thể của nàng chỉ có người nọ được chạm, cũng chỉ cho phép người kia xâm chiếm.

Hôm nay, cảm nhận được hành vi xấu của Úc Sầm, Hoa Dạ Ngữ không hề nghĩ ngợi liền quay người lại, đem nàng đẩy ra.

"Úc Sầm, chú ý thân phận của ngươi." Sắc mặt Hoa Dạ Ngữ có vài phần đóng băng, dù cho có hơi nước che đậy, nhưng cũng không lấn át che giấu được ý tứ cảnh cáo trong mắt nàng.

Bị nàng khiển trách như vậy, Úc Sầm lại không hiểu được ẩn tình trong đó, chỉ cho là mình phục vụ không thoải mái, mới bị Hoa Dạ Ngữ ghét bỏ, lập tức liền quỳ trên mặt đất.
"Cung chủ tha mạng, là lỗi của thuộc hạ, không hầu hạ tốt cung chủ, xin cung chủ cho ta một cơ hội nữa, thuộc hạ chắc chắn để cho cung chủ vui sướng."
"Câm miệng, lời như vậy, ta không muốn nghe lại lần thứ hai, ngươi..." Hoa Dạ Ngữ vốn định trừng phạt một tý, để cho Úc Sầm chặt đứt ý nghĩ kia, nhưng mà, màu áo trắng chợt lóe lên trước cửa lại hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Bãi tắm này mình đã sớm đã phân phó người nào cũng không được qua đây, duy nhất có thể né tránh những thủ vệ kia, sợ cũng chỉ có Phó Bạch Chỉ.
Nghĩ tới mấy ngày nay, mỗi ngày mình và Úc Sầm đều ở chung một chỗ, nhưng Phó Bạch Chỉ chỉ có một dáng nhìn như không thấy.

Hoa Dạ Ngữ cảm thấy trong lòng rất đau xót, cái loại đau xót này cũng không phải đau nhức như lúc phát độc, mà là một loại thẩm thấu vào trong xương cốt, ngay cả hàm răng cũng đang ê ẩm khó chịu.

Nếu người yêu không để ý mình, dù cho mình và những người khác thân mật như vậy cũng không phản ứng chút nào.

Chỉ sợ trên đời này, cũng không tìm ra chuyện bi ai hơn.
Hạ quyết tâm, Hoa Dạ Ngữ thu hồi nét băng giá trên gương mặt, bỗng nhiên nở nụ cười.


Cái nụ cười này xinh đẹp mà quỷ mị, nàng chậm rãi dậm chận từ trong ao nước đi ra, cầm lấy áo lụa mỏng manh bên cạnh khoác lên người, vải vóc vốn là xuyên thông kia sau khi nhuộm nước càng trở nên trong suốt, dính vào người nàng, càng hiển thị rõ ràng đường cong hoàn mỹ của nàng.

Úc Sầm choáng váng, chỉ ngơ ngác nhìn Hoa Dạ Ngữ đi từng bước về phía mình, thân thể mềm mại kia dán vào trước người mình, hương vị quá mức ngọt ngào giống vậy thúc giục tình dược, làm cho nàng quên mất nên làm cái gì.
"Cung...!Cung chủ, ngươi đây là..."
"A...!Mới vừa rồi không phải nói muốn hầu hạ ta, sao bây giờ dáng vẻ lại khờ như vậy? Tối nay, ngươi cần phải làm cho ta thỏa mãn mới được." Hoa Dạ Ngữ giơ chân ngọc trắng noãn lên, hơi hơi gập lại, ôm lấy chân Úc Sầm, khẽ cọ eo của nàng.

Người trước mắt mặt mày như ảnh như trăng, khuôn mặt tinh xảo mang theo vô hạn phong tình, vững vàng hấp thụ tầm mắt của người nhìn.

Giờ phút này Hoa Dạ Ngữ quá mức tuyệt mỹ, bị nàng câu dẫn như thế, dù cùng là con gái, Úc Sầm cũng không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
"Cung chủ, ngươi đồng ý tha thứ cho thuộc hạ?" Úc Sầm vẫn không dám tin chuyện tốt thế này sẽ rơi xuống đầu mình, nàng vốn tưởng rằng trải qua chuyện vừa rồi, mình sẽ bị Hoa Dạ Ngữ đày vào lãnh cung, đổi một người khác tương tự qua đây thay thế, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới tối nay Hoa Dạ Ngữ nguyện ý để cho mình hầu hạ.

Giữa lúc nàng sững sờ trước mắt, người nọ đã bu lại, đôi môi mỏng kề sát bên tai nàng, thở ra hơi nóng thơm tho trong veo, chọc người say mê, lại dụ cho người mê muội.
"Đừng nói chuyện, ôm ta trở về phòng." Giờ phút này Hoa Dạ Ngữ giống như không còn là người thường, mà đã hóa thành yêu cơ nhiếp hồn đoạt phách, đôi mi thanh tú của nàng hơi nâng, mắt phượng híp lại, cơ thể ướt nhẹp dán lên người mình, đưa phần đầy đặn mềm mại cọ nhẹ bộ ngực nhỏ hơn nàng phân nửa của mình.

Âm thanh giống như cũng trộn lẫn phương thuốc khiến người ta mê ly, chậm mà khàn khàn, êm ái mà nhẹ nhàng chậm chạp.
Hiện nay, đừng nói là để nàng ôm vưu vật như vậy trở về phòng, muốn mình đem tính mạng cho nàng, thì Úc Sầm cũng nguyện ý.

Nàng dùng sức, ôm ngang Hoa Dạ Ngữ, nghe người trong lòng hừ nhẹ một tiếng, mềm yếu không có xương tựa vào trong lòng ngực mình.


Úc Sầm bước nhanh hơn, nàng đã không còn là vội vã hầu hạ người này để đổi lấy địa vị, mà là phát ra từ nội tâm muốn đi lấy lòng cô gái tốt đẹp quá phận này.
Úc Sầm đi rất nhanh, vả lại công lực thông thường, tự nhiên không sẽ phát hiện Phó Bạch Chỉ núp trong bóng tối, nhưng Hoa Dạ Ngữ lại thấy Phó Bạch Chỉ rất rõ ràng.

Thấy người nọ đứng ở phía sau cây, khuôn mặt dễ nhìn hơi hơi nhăn lại, chẳng biết đang nhìn chỗ nào.

Hoa Dạ Ngữ ôm vài tia may mắn, nàng hy vọng Phó Bạch Chỉ là bởi vì thấy mình và Úc Sầm ở chung một chỗ mới lộ ra biểu lộ như vậy, như vậy chí ít nàng sẽ dễ chịu một chút.
"Cung chủ, ngươi đang suy nghĩ gì?" Về đến trong phòng, Úc Sầm đem nàng đặt ngang trên giường, nhìn mái tóc dài tản ra cùng chiếc áo hơi hơi rộng mở của Hoa Dạ Ngữ.

Bộ ngực trắng nõn dưới ánh nến lấp lánh rực rỡ, đẫy đà đứng thẳng khiến cho Úc Sầm rất muốn đi tới sờ một cái, dù sao của nàng cũng không có to như vậy, mà cặp của Hoa Dạ Ngữ, quả thực thật là làm cho người ta có ý nghĩ đi tới xoa.
"Ta hơi mệt chút, ngươi lui xuống đi." Hoa Dạ Ngữ cũng không tính tiếp tục, tất cả mọi thứ đều là một tuồng kịch nàng dàn dựng cho Phó Bạch Chỉ, nếu Phó Bạch Chỉ đã không thấy được, tất nhiên nàng không cần diễn nữa.

Huống chi...!Mình là thê tử của a chỉ, sao lại có thể cùng người khác làm loại chuyện đó.
"Cung chủ, ngươi đều không phải..." Úc Sầm không nghĩ tới con vịt đưa đến bên mép còn bay mất, nàng có chút không cam lòng nhìn Hoa Dạ Ngữ, không hiểu sao người này bỗng nhiên thay đổi.
"Ta nói một lần cuối cùng, đi xuống."
"Dạ...!Vậy thuộc hạ lui ra."
Úc Sầm không dám vi phạm ý tứ của Hoa Dạ Ngữ, cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận ly khai, thấy nàng đi, Hoa Dạ Ngữ rúc người vào một chỗ, rõ ràng trong phòng đốt lò sưởi, lại cảm thấy vô cùng lạnh giá.
A chỉ, đừng chán ghét ta.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi