NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


Bởi vì Hoa Dạ Ngữ giết người bằng chất độc vô hình, còn có động tác công kích chẳng phân biệt được địch ta của Phó Bạch Chỉ, rất nhiều nhân sĩ chính phái và người của Minh tuyệt cung đều cách khá xa, sợ bị liên lụy tới.

Cho nên đoạn đối thoại giữa hai người, cũng chỉ có các nàng mới có thể nghe được.

Nhìn sắc mặt không còn ôn nhu của Phó Bạch Chỉ, vào thời điểm này Hoa Dạ Ngữ lại nhớ về tình cảnh lúc hai người mới vừa gặp nhau.
Khi đó e là Phó Bạch Chỉ mới đến thế giới này, người nàng có thể dựa vào cũng chỉ có mình, rõ ràng muốn học tập nội công tâm pháp, rồi lại sợ mình vạch trần thân phận của nàng, cố ý tìm vài cái cớ.

Nghĩ đến dáng vẻ vừa ngốc lại vừa thận trọng của Phó Bạch Chỉ lúc đó, Hoa Dạ Ngữ nhịn không được cười rộ lên, tiếu ý của nàng bị Phó Bạch Chỉ dễ dàng nhận ra được.
"Ta không muốn đả thương ngươi, cùng ta đi thôi." Phó Bạch Chỉ vẫn muốn mang Hoa Dạ Ngữ đi, nàng biết, hai người ngày hôm nay bất luận đánh tới trình độ nào, cho dù để cho Hoa Dạ Ngữ giết mình, người này cũng sẽ không có được bình yên thật sự.

Chỉ có để cho nàng và mình ly khai, không nữa quan tâm đến thị phi trên chốn giang hồ này, mới là thượng sách.
"Ta vẫn không hiểu ý của Phó minh chủ, ta và ngươi đã là địch nhân, sao ta có thể cùng ngươi đi đây? Huống chi, trận đánh này, chưa chắc ta sẽ thất bại." Hoa Dạ Ngữ vừa nói xong, Phó Bạch Chỉ liền cảm thấy một trận gió từ phía sau kéo tới, nàng vội vàng nghiêng người tránh đi, liếc nhìn con Ban Xi sắp chết lúc nãy, căn bản không nghĩ tới trong khoảng thời gian này nó thật sự phục hồi cơ thể lại như cũ, tiếp tục tham gia vào cuộc chiến.
Nhìn chiếc cánh vừa được hồi sinh của Ban Xi, Phó Bạch Chỉ âm thầm phiền muộn mình sơ suất, Ban Xi quanh năm hút máu và thảo dược mà Hoa Dạ Ngữ đút cho, đã sớm không còn là một con chim thông thường, mà đã trở thành cổ chim tinh ranh hơn cả dược nhân, làm sao có thể dễ dàng bị mình đánh chết.

Nói vậy lúc nãy hấp hối cũng chỉ là giả bộ, chính là vì đòn phản kích lúc này.
"Là ta sơ sót." Phó Bạch Chỉ nói, lần nữa giơ kiếm lên, tay phải của nàng bị thương không nhẹ, mặc dù không có tổn thương đến tính mạng, nhưng rốt cuộc là ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của nàng, vết thương bên vai trái liên tục chảy máu, nàng tùy tiện dùng nội lực ngăn lại vết thương, liền đi ứng đối Hoa Dạ Ngữ.

Sở trường của Minh tuyệt cung bộ pháp từ trước đến nay là tốc độ quỷ dị, mà chỉ bạc trong tay Hoa Dạ Ngữ càng khó lòng phòng bị, lại thêm một con Ban Xi thường xuyên quấy rối, người thường đi ứng đối, nhất định là sẽ luống cuống tay chân.

Nhưng vài hiệp trôi qua, Phó Bạch Chỉ lại thành thạo, không bị thương tổn chút nào.

Thấy nàng né tránh đòn tấn công của mình, Hoa Dạ Ngữ khẽ mỉm cười, chỉ cảm thấy khí lực của cơ thể xói mòn rất nhanh, quả nhiên là không qua vùng vẩy nổi.
"Tiếp tục nữa ngươi sẽ thất bại." Thấy mình chiếm thượng phong, mà đám người chính phái cũng dần dần tìm được biện pháp ứng phó dược nhân và Minh tuyệt cung, Phó Bạch Chỉ đã kết luận.

Minh tuyệt cung vốn cũng không phải là môn phái am hiểu dùng nội lực, đa số thích chế chút độc dược và ám khí, nếu thật sự nói về vũ lực, sợ là cũng không lợi hại hơn chính phái.
"Phó chưởng môn nói còn quá sớm." Hoa Dạ Ngữ không tính toán buông tha, mà là dùng chỉ bạc cứa đứt tay, để cho máu của mình nhỏ vào trong miệng Ban Xi.

Nếm được thuốc bổ tốt nhất, hai tròng mắt của Ban Xi càng trở nên đỏ hơn, gai phía sau lại sắc nhọn hơn vài phần, trong miệng phát sinh tiếng rên rĩ khát máu, ngay cả người chung quanh cũng có thể nghe được tiếng kêu thê lương đó.
Phó Bạch Chỉ không dám khinh địch, nàng vội vàng vận công quanh người, cơ hồ là hình thành một tầng phòng vệ kín không kẽ hở, thấy Ban Xi chợt phi thân lóe lên liền không thấy bóng dáng, Phó Bạch Chỉ nhìn cơ thể Hoa Dạ Ngữ có chút lung lay sắp đổ, nàng không muốn lãng phí thời gian nữa, nếu có thể tới gần Hoa Dạ Ngữ, vậy liền trực tiếp đánh nàng ngất xỉu rồi mang đi là được.
Phó Bạch Chỉ bắt đầu chủ động xuất kích, lại còn ra vẻ chọn phía sau Hoa Dạ Ngữ mà tập kích.

Nàng biết hai lỗ tai của người này không quá nhạy cảm, hầu như không cách nào nghe được thanh âm ở phía sau, cho dù có thể nhận thấy được, nhưng để né tránh cũng là rất phí công phu.

Vài lần chật vật tránh thoát những đòn tấn công ở trên đầu vai mình của Phó Bạch Chỉ, trong mắt Hoa Dạ Ngữ lóe lên một chút ảm đạm.

Người này biết tất cả nhược điểm của mình, nhưng lại không biết, nhược điểm lớn nhất của mình, thực ra chính là bản thân Phó Bạch Chỉ.
Có lẽ là bị cách làm của Phó Bạch Chỉ tổn thương, thế tiến công của Hoa Dạ Ngữ cũng dần dần sắc bén, nàng không cố phòng ngự nữa, mà là liên tục ra sát chiêu, trên chỉ bạc siêu nhỏ phun đầy máu của nàng, rất nhiều người nhìn Phó Bạch Chỉ qua lại không ngớt giữa những sợi chỉ bạc, trong lòng đều run sợ, rất sợ nàng cứ như vậy sẽ bị hết khí mà chết, mà Phó Bạch Chỉ cũng dè dặt.

Những người ở chỗ này, cũng chỉ có mình Hoa Dạ Ngữ biết, cho dù những sợi tơ của nàng đụng tới Phó Bạch Chỉ, căn bản cũng sẽ không phát sinh cái gì.
Người và tâm của nàng đều cho nàng, thì làm sao máu sẽ không khuất phục.
"Phó minh chủ, tốc chiến tốc thắng a, dược nhân lại nhiều hơn." Đám nhân sĩ chính phái thấy dây dưa chiến đấu đã giằng co gần một canh giờ, lên tiếng nhắc nhở.

Nội lực của bọn họ tổn thất quá nhiều, bây giờ căn bản chính là dựa vào ý chí mà cứng rắn chống đỡ, may mà người của Minh tuyệt cung cũng hao tổn hơn phân nửa, trận chiến này hiện nay vẫn không cách nào kết luận thắng bại, nhiều nhất là hòa.
"Thế nào? Phó minh chủ chỉ có chút bản lãnh này? Ngay cả một kẻ trong người không có bao nhiêu nội lực cũng đánh không lại? Phó Bạch Chỉ, đến bây giờ ngươi vẫn ngây thơ như thế, ta đã sớm nói, ngươi không nên quá coi trọng mình.

Ở trong lòng ta, ngươi đã sớm không còn là cái gì." Hoa Dạ Ngữ lên tiếng châm biếm, Phó Bạch Chỉ nghe xong tuy rằng nét mặt không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng đường nhìn hơi chớp động vẫn còn che giấu một chút khổ sở rất nhỏ.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ, sao nàng và Hoa Dạ Ngữ lại đi đến loại tình trạng này.

Nếu như nàng biết trước luyện băng tâm bí quyết sẽ phát sinh việc này, thì trước đây nàng không nên cứu Hoa Dạ Ngữ, mà là nên chết cùng nàng trên ngọn núi tuyết đó.


Nghĩ như vậy, Phó Bạch Chỉ cúi đầu nhìn hai tay của mình, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại vô lực.
Có lẽ nàng vẫn luôn phá hỏng mọi chuyện, sáu năm trước vì muốn xoay chuyển vận mạng của mình, mà hại Hoa Dạ Ngữ cửu tử nhất sinh, từ chính phái biến thành người của Minh tuyệt cung, nhận hết mọi sự hành hạ của Diêm La bà.

Mà hôm nay, nàng muốn cứu mạng Hoa Dạ Ngữ, vãn hồi tình cảm của hai người, lại trở thành người bị Hoa Dạ Ngữ căm hận.

Dựa vào cái gì, mình làm cái gì cũng là sai chứ?
Phó Bạch Chỉ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Hoa Dạ Ngữ, từ trong ánh mắt của nàng, Phó Bạch Chỉ thấy Ban Xi bay về phía mình từ phía sau, tốc độ của nó rất nhanh, hướng thẳng tới ngực của mình, Phó Bạch Chỉ lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh, đột nhiên cảm giác mọi nỗ lực của mình cho tới bây giờ là quá buồn cười.

Nàng thủy chung là một vai phụ, bất kể là ở thế giới trước đây, hay là ở thế giới này, bất kể nàng nỗ lực bao nhiêu, cuối cùng cũng không chiếm được thứ mình muốn nhất.
Tâm lý tiêu cực khiến cho chân khí trong cơ thể Phó Bạch Chỉ bắt đầu tán loạn, nàng bỗng nhiên đưa tay ra phía sau tìm kiếm, đúng là tay không tiếp nhận Ban Xi, cố sức đánh bay nó xuống mặt đất.

Thấy Ban Xi dễ dàng bị chế ngự, Hoa Dạ Ngữ thấy Phó Bạch Chỉ qua đây, nhưng là né tránh không được.

Cơ thể lần thứ hai trúng một chưởng của Phó Bạch Chỉ, tuy rằng giống như chưởng trước không gây ra cho mình bao nhiêu tổn thương, nhưng vẫn khiến cho cơ thể đã sớm là một cái xác trống rỗng Hoa Dạ Ngữ đứng không vững.
Nàng ngã ngồi dưới đất, bưng lồng ngực phát đau, toàn thân đều hiện lên nỗi đau đớn khi kịch độc phát tác.

Đúng rồi, từ lúc nãy nàng đã biết độc trong cơ thể mình lại bắt đầu giày vò nàng.

Loại đau này nếu đổi thành người thường, chỉ sợ đã sớm đau đến bất tỉnh nhân sự, nhưng Hoa Dạ Ngữ vẫn còn đang cố gắng chống đỡ, nàng nói qua, trước khi mọi việc kết thúc, nàng không thể lại ngã xuống.

"Cùng ta đi, ta sẽ dẫn ngươi đi đến một nơi không có ai, chỉ có hai chúng ta." Thấy Hoa Dạ Ngữ dựa vào thân cây ngồi ở đó, Phó Bạch Chỉ định đi tới đở nàng, ngay khi nàng mới vừa ngồi xuống, khóe mắt liếc nhìn ánh sáng lóe lên từ trong ống tay áo của Hoa Dạ Ngữ.

Phó Bạch Chỉ cau mày, nâng kiếm muốn đi ngăn cản hành vi chống cự không đáng nói của đối phương, nhưng mà, nàng vừa mới nâng kiếm, lại nhạy cảm nhận thấy được sự kiên quyết trong ánh mắt Hoa Dạ Ngữ, đợi đến khi nàng muốn thu kiếm lại, đã không kịp.
Mắt thấy người này thẳng tắp hướng về kiếm của mình, Phó Bạch Chỉ cả kinh, nàng không cách nào thu kiếm, chỉ có thể tận lực làm mũi kiếm chếch đi, nhưng giờ khắc này bóng dáng màu lửa đỏ đó vẫn dính phải máu đỏ không nên có.

Thân kiếm đâm vào cơ thể đơn bạc, không gặp một chút lực cản nào, dễ dàng xuyên qua thân thể gầy yếu ấy, vào thẳng đến chuôi kiếm mới dừng lại.
Dưới động tác kịch liệt vừa rồi mặt nạ của Hoa Dạ Ngữ rơi xuống đất, phát sinh tiếng leng keng, khóe miệng nàng dính một ít máu đỏ, nụ cười trên mặt vô cùng xinh đẹp, như là khi hai người còn rất ngọt ngào, nàng chăm chú ngưng mắt nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình xua đi không hết.
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, tới giờ, là sư tỷ chuẩn bị phiêu □□, gần có thể dùng tới.

Thực ra ta nghĩ, có nói nhiều hơn, thì nhất định chương này mọi người cũng sẽ ném trứng thúi vào sư tỷ, cho dù là tự bản thân sư muội đâm vào...
Sư tỷ: Ta thật thê thảm a, nhân khí của ta, ngữ nhi, ngươi không thể lưu cho ta một con đường để tẩy trắng sao?
Ướt muội: Sư tỷ, không có biện pháp a, nội dung yêu cầu như thế, sốt cà chua này phải tắm thật lâu mới có thể rửa sạch, thật đáng ghét...
Vì vậy, phần ngược của chúng ta cuối cùng cũng có chút lên xuống.

Là mẹ ruột, ta cũng yêu thương ướt muội nhiều một chút, ai bảo sư muội cứ làm cho người ta đau lòng như vậy! Yêu sâu, đau sâu a.

Sẵn tiện, có một tin tức tốt muốn nói cho mọi người, tâm tình của sư tỷ mua từ bên ngoài đã giao hàng, đang trong thời gian vận chuyển.
- -.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi