NGHỊCH MỆNH CHI PHẢN PHÁI THƯỢNG VỊ


"A chỉ, ngọc thạch..." Hoa Dạ Ngữ không biết tại sao Phó Bạch Chỉ nói được phân nửa rồi lại không có âm thanh, qua hồi lâu, chỉ có thể đỏ mặt mở miệng.

Lúc này hai người kề quá sát, Hoa Dạ Ngữ có thể cảm giác được phần giữa chân mình và bụng dưới của Phó Bạch Chỉ đang dán cùng một chỗ.

Nàng không biết từ lúc nào tư thế ngồi của mình trở nên phóng đãng như vậy, muốn khép kín chân đang tách ra, nhưng chỉ có thể kẹp lấy hông của Phó Bạch Chỉ, để cho nàng lại vội vàng tách ra.
"Nơi đó của ngữ nhi làm cho cơ thể của ta ướt rồi." Phó Bạch Chỉ hồi lâu không có mở miệng, nhưng vừa nói liền để cho Hoa Dạ Ngữ xấu hổ vô cùng.

Nàng làm sao không biết cơ thể mình còn mẫn cảm ẩm ướt, thế nhưng hết lần này tới lần khác Phó Bạch Chỉ lại muốn mình ngồi ở trên người nàng như thế, dán sát như vậy, nếu mình không chút động lòng, mới gọi kỳ lạ đi.
"Cũng không phải là lỗi của ta, là do cùng a chỉ kề sát vào nhau, tình ta khó tự động kiềm chế." Hoa Dạ Ngữ giật giật cơ thể, lại cảm giác ngọc thạch trong cơ thể cũng theo sự lắc lư của nàng lộn xộn trong "đường mòn" bí ẩn, thật vất vả đến cửa vào, vốn hy vọng nó có thể tự mình trượt ra ngoài, nhưng hết lần này tới lần khác ngọc thạch kia lại ngừng lại, trực tiếp chặn ở đó, làm cho Hoa Dạ Ngữ cực kỳ khó chịu.
"Ngữ nhi chính là muốn ta giúp ngươi lấy ra?" Đem mị thái cùng sự bất lực của Hoa Dạ Ngữ nhìn vào trong mắt, Phó Bạch Chỉ đưa tay sờ chân tâm ẩm ướt của nàng, ngón tay vẽ vài vòng trước cửa động trắng mịn, dẫn tới Hoa Dạ Ngữ vươn người, dùng hai tay vòng quanh nàng thật chặt.
"Giúp ta, a chỉ..."
"Nên gọi ta là cái gì?" Nghe Hoa Dạ Ngữ gọi mình như vậy, chân mày Phó Bạch Chỉ cau lại, trên mặt lộ vẻ tiếu ý, nàng yêu thích nhìn dáng vẻ luống cuống của Hoa Dạ Ngữ, từng điệu bộ đều vô cùng khả ái.
"Sư tỷ, giúp ta lấy ngọc thạch ra đi." Hoa Dạ Ngữ khẩn cầu cùng Phó Bạch Chỉ nói, thấy bộ dáng đáng thương này của nàng, Phó Bạch Chỉ không chọc ghẹo nàng nữa, mà là đưa tay hướng về cửa động ẩm ướt kia nhẹ nhàng tìm tòi, lại ngoắc ngoắc ngón tay, liền đem ngọc thạch trơn nhẵn kia lấy ra.
Nghe ngọc thạch lăn vào trong thuốc tắm, phát sinh một tiếng vang dội, chỉ cần nghĩ đến hòn đá ấy vừa rồi ở trong cơ thể mình, Hoa Dạ Ngữ liền không khỏi đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy không có ngọc thạch kia, thân thể của chính mình lại trở nên trống rỗng.

Chỉ bị Phó Bạch Chỉ muốn một lần còn thiếu rất nhiều rất nhiều, nàng hy vọng, là ngón tay của Phó Bạch Chỉ, hoàn toàn không có vào trong cơ thể mình.
"Vì sao sư tỷ không tiếp tục khi dễ ta?" Chuyện cho tới bây giờ, Hoa Dạ Ngữ đã bỏ qua ý nghĩ ở phía trên, nàng khẽ liếm cổ của Phó Bạch Chỉ, dường như đứa bé khát vọng yêu thương cọ xát cơ thể Phó Bạch Chỉ.

Nàng biết bụng của a chỉ bị mình làm ướt, ngay cả bắp đùi của mình, cũng đã sớm bị lây nhiễm.
"Ngữ nhi rất muốn ta khi dễ ngươi?" Phó Bạch Chỉ biết rõ còn hỏi, nàng rất rõ ràng Hoa Dạ Ngữ đối với mình khát vọng, cũng biết một lần lúc nãy không coi là cái gì.


Đầu ngón tay dán tại khe giữa chân Hoa Dạ Ngữ nhẹ nhàng mà trượt, thỉnh thoảng vươn lên sờ chóp đỉnh hồng hồng một cái, lại ngay lúc Hoa Dạ Ngữ vặn vẹo vòng eo lập tức ly khai.

Phó Bạch Chỉ chính là không muốn thỏa mãn Hoa Dạ Ngữ quá nhanh, thầm nghĩ nhìn dáng vẻ cầu xin tha thứ của người này.
"Cực kỳ muốn, từ lúc thích sư tỷ một khắc kia, liền muốn ngươi thời thời khắc khắc đều khi dễ ta.

Nhìn mặt ngươi, ngửi mùi vị trên người ngươi, ta liền sẽ động tình, sáu năm trước ngày đêm cùng sư tỷ ở chung, làm ướt thật nhiều quần lót." Bàn đến chuyện năm đó, trên mặt Hoa Dạ Ngữ mang vài phần ngượng ngùng.

Thấy nàng nghiêng đầu hôn càm của mình, Phó Bạch Chỉ nửa khép mắt nhìn nàng, thấy chính là sườn mặt xinh đẹp của Hoa Dạ Ngữ.

Lông mi dài nhỏ bởi vì khẩn trương mà lay động qua lại, mạnh mẽ tiết lộ sự bứt rứt cùng chờ đợi trong lòng người nọ.
"Ngữ nhi nếu muốn, liền tự mình tới lấy, ta hơi mệt chút." Phó Bạch Chỉ dùng tay trái nâng eo Hoa Dạ Ngữ, ở ngang hông của nàng chậm rãi vẻ những hoa văn không có hình dáng, mang đến từng đợt nhàn nhạt ngưa ngứa.

Hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, Hoa Dạ Ngữ liền cầm tay phải của Phó Bạch Chỉ lên, vươn đầu lưỡi khẽ liếm từng ngón tay thon dài kia.
Tay này vừa rồi còn sờ qua chỗ đó của mình, ngón giữa thậm chí còn tiến nhập thân thể của chính mình.

Mùi vị còn lưu lại ở phía trên để cho Hoa Dạ Ngữ đỏ mặt, nhưng nghĩ tới đây là tay của Phó Bạch Chỉ, lại tăng thêm một tia si dại.

Cảnh đẹp như vậy quả thực mê người, chung quanh là một mảnh hơi nước mờ mịt, mà gương mặt của Hoa Dạ Ngữ cũng như ẩn như hiện trong màn sương này.
Nàng hơi híp mắt, cái lưỡi béo mập dao động tại giữa những khe hở của mình, liếm một chút bàn tay nàng, để cho cả trái tim nàng cũng rung động theo.


Khuôn mặt tuyệt mỹ kia hiện lên trước mắt, ngũ quan xinh xắn nhuộm mị thái, bị tình dục ngấm dần, xinh đẹp đến mức giống như là một trận ảo giác quỷ quái làm loạn.

Mắt thấy Hoa Dạ Ngữ cầm lấy hai ngón tay của mình, chậm rãi đưa đến giữa chân nàng, từ từ đẩy vào trong thân thể nàng.
Vì để cho tiến vào càng thêm phương tiện, Hoa Dạ Ngữ nhấc eo, mà Phó Bạch Chỉ cũng phối hợp đưa tay đứng ở phía dưới.

Khi hai ngón tay được cơ thể Hoa Dạ Ngữ dung nạp, bị nàng từng chút một nuốt vào trong đó.

Phó Bạch Chỉ nhìn chằm chằm gương mặt của Hoa Dạ Ngữ, lúc hoàn toàn chưa có vào, trong nháy mắt người này toát ra vẻ đẹp nhất, đó là khoảnh khắc rất thỏa mãn sau khi nữ tử được người yêu giữ lấy.
"Ngữ nhi, ngươi có biết hay không, bộ dáng bây giờ của ngươi, khiến cho ta rất muốn đem ngươi ăn vào trong bụng."
"Nếu sư tỷ thích...!Liền ăn tươi ta...!Vô luận ngươi muốn ăn như thế nào...!Đều có thể...!Ân...!Mau..." Hoa Dạ Ngữ thở dốc dần dần mất trật tự, mà Phó Bạch Chỉ cũng toàn thân toàn ý vùi đầu vào trong trận vui vẻ này.
Một tay rảnh rỗi vuốt ve khối tròn trịa bởi vì Hoa Dạ Ngữ nhảy động mà lắc lư lên xuống, nơi đó cứng thẳng hơn ngày thường rất nhiều, không ngừng lớn hơn.

Tự như phát tiết lại có chút điên cuồng mà nắm, lại không bỏ qua dùng khe hở của ngón tay kẹp lấy đầu mút của chủ nhân.

Nghe Hoa Dạ Ngữ càng tùy ý khẽ rên, Phó Bạch Chỉ há mồm ngậm trái cây xinh đẹp trên ngực nàng, từng lần một, si mê gặm nhắm như một em bé chưa cai sữa.
"Sư tỷ...!Ta thích ngươi như vậy...!A...!Tay ngươi...!Sẽ đem cơ thể ta đâm xuyên qua." Hoa Dạ Ngữ luôn luôn không che giấu cảm nhận chân thực của mình, nàng ôm chặc Phó Bạch Chỉ, ở trên người nàng chẳng biết mệt mỏi lắc eo.

Mỗi một lần nặng nề hạ xuống, Phó Bạch Chỉ đều có thể săn sóc đưa hai ngón tay về phía trước, thẳng tắp dò xét vào trong chỗ sâu nóng hổi.


Bị người yêu giữ lấy như vậy, Hoa Dạ Ngữ chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nếu muốn nàng lập tức chết đi, nàng cũng cam nguyện.
"Hảo ngữ nhi, ngươi thật đẹp, mau một chút, mau chút nữa." Phó Bạch Chỉ dùng sức cắn một cái trên ngực Hoa Dạ Ngữ, tay trái vỗ cái mông mềm mại đàn hồi của nàng, tay phải cũng phối hợp ra vào theo tiết tấu phập phồng của Hoa Dạ Ngữ.

Đầu ngón tay uốn lượn cọ vào vách của u kính, nhiều lần nghiền ép chen chúc từng tấc thịt mềm kia, Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được Hoa Dạ Ngữ rung động, đã siết chặt đến mức cơ thể kẹp lấy mình, thậm chí để cho Phó Bạch Chỉ có loại ảo giác ngón tay đều phải hít thở không thông.
"Sư tỷ, nói thích ta...!Ta muốn nghe ngươi nói...!Thích ta."
"Thích đã quá ít, chỉ thích còn chưa đủ.

Là cái loại này cảm tình so với thích còn nhiều hơn rất nhiều, là yêu."
Phó Bạch Chỉ biết, đây là lần đầu tiên từ lúc nàng chào đời tới nay nói yêu, cho dù là vị hôn phu đã từng nói chuyện cưới gả, nàng cũng chưa từng nói qua cái chữ này.

Nhưng hiện nay, thanh âm của Hoa Dạ Ngữ, ánh mắt mê luyến của Hoa Dạ Ngữ, lại làm cho nàng theo bản năng nói ra cái chữ này.

Sau khi nàng nói xong, người phía trên kịch liệt run rẩy, cảm thấy Hoa Dạ Ngữ tăng nhanh tốc độ đong đưa, cơ thể co rút lại cắn ngón tay mình đến nỗi nửa bước khó đi, Phó Bạch Chỉ rõ ràng, Hoa Dạ Ngữ lại muốn đến rồi.
"Sư tỷ, ta...!Nghe được ngươi nói yêu ta...!Ta...!Cũng nhanh..." Cơ thể tại lúc yêu đến nồng nặc nỡ rộ, Hoa Dạ Ngữ chịu không nổi hôn Phó Bạch Chỉ, đem toàn bộ nhiệt tình của mình hiến cho đối phương.

Cảm thấy trên đùi bết dính, Phó Bạch Chỉ sờ lưng đang cong của Hoa Dạ Ngữ, vì nàng xuôi dư âm sau tình dục, ngực tràn đầy thỏa mãn.
"Ngữ nhi còn muốn ở phía trên?" Qua hồi lâu, cảm thấy Hoa Dạ Ngữ ở trong lòng ngực mình cà cà, Phó Bạch Chỉ cười hỏi.
"Muốn...!Cũng không phải là dùng loại biện pháp này ở phía trên." Nghe được lời chọc ghẹo trong miệng Phó Bạch Chỉ, Hoa Dạ Ngữ có chút ủy khuất nói, hai người cũng không muốn quá nhanh ly khai, mà là ôm nhau ngồi ở cạnh bể, các nàng vẫn chưa phát hiện, cửa bãi tắm lặng yên không tiếng động mở ra, mà Liễu Tĩnh Mạt vẻ mặt lúng túng nhìn người bên cạnh đang đỏ mặt Tử Linh.
Đêm nay nàng vốn định mang Tử Linh tới ngâm thuốc tắm, dù sao từ mấy ngày nay tới bây giờ, cơ thể Tử Linh cũng là kém rất nhiều, lại không nghĩ rằng sẽ đụng phải chuyện như vậy.

Nghĩ đến những lời này của Phó Bạch Chỉ, ngay cả Liễu Tĩnh Mạt cũng không khỏi đỏ mặt.

Nàng vốn nghĩ rằng vẻ bề ngoài cùng tính cách của Phó Bạch Chỉ nếu cùng với Hoa Dạ Ngữ sẽ là bên yếu thế, lại không nghĩ tới bộ mặt thật của người này lại là như vậy.
"Mạt, mới vừa rồi a cửu cô nương cùng phó cô nương là đang làm gì?" Cơ thể Tử Linh còn chưa có khí lực, bị Liễu Tĩnh Mạt ôm vào trong ngực, thấp giọng hỏi.


Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, Liễu Tĩnh Mạt cố nén dục vọng muốn hôn nàng, sờ sờ mặt nàng."Tử Linh, các nàng mới vừa rồi là đang làm chuyện người yêu mới có thể làm, quan hệ của các nàng giống như ta với ngươi." Liễu Tĩnh Mạt suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ tới phương pháp giải thích qua trung gian này, nhưng sau khi nàng nói xong, mặt của Liễu Tử Linh đúng là hồng còn hơn lúc nãy, vả lại vẻ mặt còn do dự nhìn mình.
"Tử Linh làm sao vậy?" Liễu Tĩnh Mạt sợ nàng là không thích ứng loại sự tình này, thậm chí là phản cảm, vội vàng mở miệng hỏi.
"Ta không sao, Mạt đừng lo.

Chỉ là vừa rồi thanh âm của a cửu cô nương quả thực rất mắc cở, vả lại dáng vẻ tựa hồ hết sức thư sướng.

Nếu là người yêu có thể làm, ta đây cùng Mạt có phải cũng có thể làm chuyện giống vậy hay không?"
"Cái gì? Tử Linh...!Tử Linh muốn cùng ta làm chuyện vừa rồi sao?" Nghe xong lời Liễu Tử Linh nói, Liễu Tĩnh Mạt sững sờ tại chỗ, cơ hồ là khiếp sợ hỏi.

Nàng không nghĩ tới Tử Linh không những không ghét, thậm chí còn muốn cùng mình...
"Không...!Ta cũng không phải là nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy nếu là chuyện người yêu sẽ làm, liền sẽ nghĩ ngươi ta phải chăng cũng đã làm.

Nếu Mạt không thích, liền coi như ta chưa có hỏi."
"Không, ta thích, ta thích nhất cùng Tử Linh làm loại chuyện đó."
"Mạt, ngươi đừng lớn như vậy tiếng." Liễu Tử Linh nghe Liễu Tĩnh Mạt cơ hồ là quát to những lời này, rất sợ ở bên trong Phó Bạch Chỉ cùng Hoa Dạ Ngữ nghe được.

Liễu Tĩnh Mạt lúc này mới nhớ đến các nàng vẫn còn ở cửa, liền vội vội vàng mang theo Liễu Tử Linh đi đến phòng nghỉ.
"Tử Linh, loại chuyện đó là người làm theo lẽ thường mà thôi.

Bây giờ thân thể ngươi còn chưa khỏe, chờ ngươi khỏe, chúng ta liền...!Làm đi."
Tác giả có lời muốn nói: ha ha, cuối cùng là phương thức ngồi cỡi lại tái xuất giang hồ, nói đến tư thế cơ thể không thể nghi ngờ đây là ta yêu nhất a! Có người hỏi cái gì là ngồi cỡi, kỳ thực chính là nữ thượng vị, ngồi lên tự mình động a, đơn giản là mỹ ngây người không phải sao? Tâm cơ girl Liễu ma ma! Kỹ năng giả ngu tròn điểm! Rình coi tiểu ướt muội nhà của ta, ngươi nghĩ tới cảm nhận của sư tỷ cùng ban xi sao!?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi