NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“A?”Tiêu Sắc cố gắng kiềm chế để không hét lên sau khi bị “trúng chiêu”, chỉ kêu nhỏ một tiếng, cả người cô ta mềm nhũn ra, toàn bộ cơ thể của cô ta dường như ghì hoàn toàn vào khuỷu tay của Diệp Vô Phong!

Không những thế, hai mắt của cô ta còn khép hờ hờ, hương thơm từ cơ thể phảng phất làm cho Diệp Vô Phong run run đến mức không bỏ tay ra được.

Diệp Vô Phong thầm nghĩ trong lòng: ‘Tôi còn chưa có đánh trúng cô mà! Cô lại làm sao mà có thể phản ứng đến mức độ này được vậy chứ?’

Hai tay của Tiêu Sắc víu chặt lấy cánh tay của Diệp Vô Phong, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên tỏ vẻ đáng thương nhìn anh nói: “Diệp tiên sinh, tôi cảm thấy trong người hơi mệt, anh đỡ tôi một lúc để tôi nghỉ ngơi được không?”

“Để em đỡ chị!”

“Em còn không mau về phòng ngủ đi hả?” Tiêu Sắc tức giận đến mức muốn bóp ch3t thằng nhóc không có đầu óc này đi.

Bước chân của Tiêu Ngưu Nhi dừng lại, cậu ta vò đầu nói: “Chậc, em không cảm thấy buồn ngủ mà.”

Diệp Vô Phong lén bật cười, sau đó vội vàng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta tất cả cùng trở về thôi, ngày mai mỗi người cũng đều có việc phải làm mà.”

“Được.” Tiêu Sắc tuy rằng không cam lòng nhưng cô cũng không dám để lại ấn tượng không tốt trước mặt Diệp tiên sinh nên đành phải tỏ ra khôn khéo mà buông cánh tay  cực kỳ có sức hấp dẫn với cô của Diệp Vô Phong ra, sau đó ba người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng tập của công ty Hoa Cường.

Diệp Vô Phong trở về phòng của mình trước, hai chị em đang đi ở đằng sau thì nghe thấy tiếng Tiêu Ngư Nhi buồn bực nói: “Chị, tại sao chị lại đánh em chứ?”

Tiếp đến là giọng của Tiêu Sắc: “Em đáng bị ăn đánh.”

“Rốt cuộc thì em đã phạm phải sai lầm gì cơ chứ?”

“Chị chính là muốn đánh em đấy!”

Chát, lại thêm một cái tát trúng vào giữa đầu của Tiêu Ngưu Nhi.

Nhìn thấy chị gái tức giận, Tiêu Ngưu Nhi không dám đánh trả, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh loạn lên một lúc lâu.

Mệt mỏi trở về phòng của mình, Tiêu Sắc lập tức đi tắm rửa, trong đầu cô ta không ngừng nhớ lại hình ảnh cô ta và Diệp Vô Phong tiếp xúc cơ thể, tắm rửa mà cứ như bị điên bị dại vậy.

Bên trong sự ngây thơ ấy, Tiêu Sắc quả thực cũng gặt hái được nhiều điều, cô ta cảm nhận được tài năng của Diệp Vô Phong giống như thần linh vậy, cô ta ngày càng cảm thấy bái phục Diệp Vô Phong hơn.

Đối vối thế gia Mộ Dung mà nói, chưa từng có việc bức bách như thế này!

Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín chết làm cho toàn bộ trang viên bị bao phủ bởi một tầng không khí vô cùng bức bách, nếu không phải như vậy thì ngay từ lúc lễ tang bắt đầu chắc chắn đã có rất nhiều nhân vật nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội của Hoa Hải đến để viếng họ, có khí còn nườm nượp không ngớt ấy chứ.

Mà cũng trong lúc này, thế mà lại cũng có ba anh em khác nữa hôm trước cũng mới bị chết oan uổng, gia đình cũng đang làm lễ tang.

Hung thủ gi3t ch3t những người này lại vẫn đang ung dung sống rất tốt ngoài kia! Ngay cả cảnh sát cũng không thể điều tra được chứng cứ phạm tội của anh ta.

Mọi người trong thế gia Mộ Dung trong lòng đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu hôm nào đó tên cao thủ này lại hứng lên đến viên trang của thế gia Mộ Dung dạo chơi một vòng thì không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai đây?

Mộ Dung Hào Giang không cần tham gia tang lễ mà lắp một máy theo dõi ở nhà tang lễ, bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát tình hình bên trong nhà tang lễ, mặt khác ông ta cũng muốn xem xem có gia đình quyền quý nào mà bình thường ông vẫn qua lại mà lần này lại không có mặt, thêm nữa là ông ta cũng lo lắng ở nhà tang lễ sẽ xảy ra chuyện gì.

Ông ta  cùng với Bát Tí Hải Thần đã phải xốc lại toàn bộ tinh thần để có thể tập trung theo dõi mọi hành động trong nhà tang lễ.

“Ông chủ, tên Diệp Vô Phong này thực sự là đáng giận mà! Nhất định phải trừ khử anh ta!” Bát Tí Hải Thần oán hận nghiến chặt răng: “Thật lòng mà nói, trình độ võ thuật của anh ta quả thật không kém gì chúng ta, trong ba trận thi đấu võ của chúng ta, nếu không có nhiều người cực kỳ lợi hại tham gia thì e rằng chuyện thắng thua khó có thể lường được.”

Mộ Dung Hào Giang nói: “Vệ sĩ của ngài Bố Lãng, Tạp Đặc Nhĩ, cậu nghĩ sao?”

“Tạp Đặc Nhĩ sẽ đến sao? Thế thì thật là tốt quá rồi!” Mắt của Bát Tí Hải Thần sáng lên: “Năm năm trước, Tạp Đặc Nhĩ từng tham  gia đấu với chúng ta, lúc ấy tuy rằng anh ta thắng chúng ta, nhưng mà cũng rất khó mới thắng được, có điều, trải qua năm năm im tiếng, tôi nghĩ anh ta năm nay mới có ba mươi tuổi, chính là thời điểm trình độ võ thuật đạt đến mức đỉnh cao! Không biết bây giờ anh ta lợi hại thêm thế nào rồi?”

Mộ Dung Hào Giang nhe răng cười nói: “Trình độ võ thuật của Tạp Đặc Nhĩ chính là luyện từ thịt nát và máu tươi trên sàn đấu ngầm của nước! Anh ta toàn thân toát ra sự hung ác mà chẳng ai có thể sánh vai được rồi.”

“Đúng vậy, người vệ của của ngài Bố Lãng này là một người có tài năng xuất thân từ quân đội hải quân! Nếu không ngài Bố Lãng cũng sẽ không bỏ tiền thuê anh ta.” Bát Tí Hải Thần thở dài: “Năm đó Tạp Đặc Nhĩ ở trong quân đội hải quân chính là một huyền thoại, nhưng mà sau đó lại bởi vì tính cách thô bạo, không còn cách nào khác nên mới phải xuất ngũ.”

Mộ Dung Hào Giang nói: “Tôi đây cũng đoán được rằng trước mắt, Tạp Đặc Nhĩ có lẽ là muốn đạt tới trình độ chiến đấu cấp trung, hoặc cũng có thể là hơn thế nữa!”

Bát Tí Hải Thần lại thở dài tiếp: “Đúng là tre già măng mọc đó nha! Nếu như Tạp Đặc Nhĩ có khả năng đánh bại được Diệp Vô Phong, chúng ta có thể đối phó với những người khác một cách dễ dàng hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi