NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi chỉ là đang xem chuyện náo nhiệt thôi, xây lại cảng biển, đây là công trình không hề nhỏ nha.”

“Ừ! Đúng vậy, công trình lớn như vậy, ông chủ kiếm được không ít tiền! Vậy mà lại cũng không chia cho chúng tôi một phần nhỏ, đúng là không hiểu chuyện gì cả mà.” Cô gái nông dân kia nói như đó là điều hiển  nhiên.

Diệp Vô Phong gật đầu: “Đúng vậy, nếu tôi mà là ông chủ, chỉ cần là người dân ở các thôn quê lân cận, tôi chắc chắn sẽ chia cho mỗi người ba mươi triệu để tiêu vặt.”

“Ha ha ha! Người anh em này đúng là rất biết ăn nói!” Cô gái nông dân kia bịt miệng ôm bựng cười đến mức không đứng thẳng lên được: “Nhưng mà, mỗi người ba mươi triệu cũng có khi là chưa đủ đâu! Mỗi người ít nhất cũng phải được chia một trăm năm mươi triệu mới được.”

“Hả? Được chia nhiều như vậy sao? Ai nói như vậy chứ?” Diệp Vô Phong chớp chớp mắt: “Tôi đây cũng là người ở vùng lân cận, mới chuyển đến đây không lâu, chắc chắn là cũng phải được chia một phần đó nha!”

Cô gái nông dân kia cảnh giác đứng lên: “Anh cũng là người dân ở vùng lân cận à? Tại sao tôi lại chưa từng nhìn thấy anh chứ? Anh đừng có hòng thăm hỏi.”

Diệp Vô Phong nói: “Tôi thực sự là người dân ở thôn gần đây mà, tôi mới chuyển đến đây được nửa tháng thôi nhưng cũng được coi là người dân ở đây rồi chứ!”

Cô gái nông dân kia nói: “Nếu thật sự là vậy, anh phải tham gia vào tổ chức của chúng tôi thì mới được chia tiền. Nếu không đến lúc đó dù có được trả tiền bồi thường thì anh cũng không chia chia phần đâu.”

“Tham gia vào tổ chức của các cô á? Được! Tôi lập tức đăng ký tham gia! Có một trăm năm mươi triệu, tất nhiên là phải lấy chứ! Ha ha! Em gái à, tôi làm sao mới có thể đăng ký tham gia được vậy?” Diệp Vô Phong tiếp tục moi thông tin của cô ta.

Cô gái nông dân nói: “Cái người cao lớn ở đằng xa xa kia, nhìn thấy người của chúng tôi chứ! Chẳng qua là vì bọn họ còn chưa ra tay đánh lại chúng tôi, nếu không, chắc chắn là đã bị nắm thóp rồi! Bạo Nha Giang nói rầng cảnh sát đang theo dõi chúng ta rồi.”

“Bạo Nha Giang á? Tôi đây chỉ cần tìm anh ta là có thể tham gia đúng không? Sau đó là có thể đi cướp đoạt đồ của bọn họ phải không?” Diệp Vô Phong vui mừng đến mức xoa xoa hai tay vào nhau.

Mặt của cô gái kia liền xịu xuống: “Người anh em, anh nói linh tinh gì vậy? Đây làm sao có thể nói là “cướp đoạt” đồ của họ chứ? Đây gọi là giúp bọn họ thu gọn dụng cụ mà.”

Diệp Vô Phong vỗ vào đầu một cái: “Ai dà, em gái này, cô đúng là người có văn hóa! Cô nói đúng lắm! Ha ha. Cô chờ đấy, tôi đi tìm Bạo Nha Giang rồi sau đó cùng giúp bọn họ “thu dọn dụng cụ”!

Sau đó, Diệp Vô Phong lắc lư bước từng bước ra phía bên ngoai công trường.

Mã Vũ lo lắng, đứng từ đăng xa vẫy gọi anh.

Lúc này trời đã dần tối, đám dân vừa thu gom đồ đạc giờ đã bắt đầu khiêng về nhà.

Lờ mờ, bóng người qua lại tán loạn nhưng còn kèm theo cả tiếng cười nói.

“Chị dâu, chị lấy được nhiều thép quá nha!”

“Cô thì biết cái gì chứ. Thép này á, bây giờ rất đắt tiền đó.”

“Suỵt! Chị dâu, hôm nay em mang về được năm bao xi măng! Không được, lát nữa em phải mang xe ba gác ở nhà đi sửa, ngày mai, chúng ta sẽ dùng xe ba gác để chở xi măng! Đúng lúc có thể sửa sang lại phòng ở, ha ha!”

“Đúng rồi, em hãy bảo cả em dâu qua đây giúp đỡ nữa nha!”

“Trong nhà còn hai đứa nhỏ, cô ấy không đến được! Có xe ba gác là tốt rồi!”

Mã Vũ nghe được bọn họ bàn bạc như vậy thì đúng là tức đến ói máu: đây vốn dĩ không phải đồ của nhà các cô nha, thế mà còn muốn mang cả xe ba gác đến chở sao? Đúng là sự mặt dày phát triển đến đỉnh điểm rồi mà.

Lòng tham của đám nông dân đó cũng là đủ lớn rồi, hai người Diệp Vô Phong và Mã Vũ dồn bọn họ ở giữa, cùng đi theo bọn họ nhưng bọn họ lại không hề để ý đến, dù sao thì hai người cũng không có ý định ngăn cản bọn họ.

Ngay sau đó, đám người đó đi đến một ngôi làng, sau đó lần lượt đi vào một kho chứ đồ, bất cứ ai đi qua đó đều để lại một thứ gì đó mà mình đang cầm trên tay.

Ví dụ như, người nào lấy thép sẽ để lại hai thanh.

Ai khiêng xi măng về sẽ bỏ lại  một bao.

Có người cầm những công cụ đơn giản của công nhân thì cũng sẽ để lại một ít.

Trong kho chứa đồ ấy có một người thanh niên ngồi trên một chiếc ghế dài, anh ta nhìn từng người một đi qua đều mỉm cười chào đón, làm lộ ra hàm răng thô bạo.

Diệp Vô Phong hơi lùi lại mấy bước, đứng cách xa một chút để tập trung quan sát xem Bạo Nha Giang rốt cuộc là đang làm cái gì.

Hai người nông dân đi qua nói lải nhải gì đó với Bạo Nha Giang hai câu, sau đó cười hì hì rồi rời đi.

Rốt cục, đám nông dân lần lượt về hết, lúc Bạo Nha Giang chuẩn bị đem chiếc ghế dài cất vào trong một cái phòng nhỏ thì phát hiện ra Diệp Vô Phong đang đứng ở gần đó: “Ơ hay? Tên nhóc kia, mày muốn làm cái gì? Mau lại đây lại đây!”

Diệp Vô Phong chậm rãi bước đến đó: “Mày chính là Bạo Nha Giang sao?”

Bạo Nha Giang tức giận mắng: “Thằng khốn này, một thằng nhóc nhỏ bé như mày mà cũng dám gọi tao là Bạo Nha Giang sao? Đúng là muốn ăn đánh phải không?” Vừa nói, anh ta vừa vung tay định tát Diệp Vô Phong!

 

Diệp Vô Phong chỉ cần giơ tay ra là đã bắt được cánh tay phải của anh ta, anh hơi dùng lực một chút đã khiến cho Bạo Nha Giang kêu la thảm thiết: “Á? Mau buông ra! Buông tay ra! Đau.”

Diệp Vô Phong lập tức đẩy mạnh anh ta vào trong căn phòng nhỏ kia, sau đó lại đánh mươi mấy cái bạt tai vào hai má anh ta khiến cho mặt mũi của Bạo Nha Giang chảy máu, đau đến mức quên cả kêu la.

“Qùy xuống!” Diệp Vô Phong gằn giọng quát một tiếng: “Nói mau, là ai sai khiến mày tổ chức nhiều người như vậy đến công trường gây rối hả?”

Bạo Nha Giang đúng là người yếu đuối, mới bị đánh mấy cái bạt tai như vậy mà đã lập tức kinh hãi, quỳ rạp trên mặt đất, thậm chó cong không dám ngẩng đầu lên: “Thưa anh là không có ai sai khiến cả, bọn họ chính là muốn sửa sang lại nhà cửa nên mới cần dùng một số thứ trên công trường, vì vậy bọn họ mới tự mình đi lấy.”

Diệp Vô Phong đá một phát mạnh vào bả vai của Bạo Nha Giang làm cho anh ta ngã lăn xuống đất, miệng phát ra tiếng hừ hừ một lúc lâu mới đứng lên được, nhưng anh ta vẫn không dám tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Diệp Vô Phong: “Thưa anh ơi, chuyện đám nông dân đó đến công trường thực sự là tự phát! Tôi thật sự không hề tổ chức cho bọn họ thật mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi