NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Lúc này mọi người khiêng người bị thương lên cáng, đưa đến phòng y tế Hoa Cường, tiến hành cấp cứu.

Lâm Thư Âm cầm lên micro nói to: “Tội phạm đã được Tiêu Sắc khống chế, mọi người không cần hoảng loạn, tự làm việc của mỗi người, đặc biệt là bảo vệ Hoa Cường, phụ trách dọn dẹp hiện trường. Đại hội thành lập của chúng ta tiếp tục tiến hành.”

Bí thư Kỳ đối với thái độ không hoảng loạn trước nguy hiểm của Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc vô cùng bái phục, không nhịn được cảm thán nói: “Quả nhiên nữ anh hùng không thua kém cánh đàn ông! Giám đốc Lâm, tập đoàn Hoa Cường các cô, nhất định có thể bay cao!”

Lâm Thư Âm mỉm cười: “Bí thư Kỳ quá lời rồi, nhân viên Hoa Cường đã đối phó với trường hợp thế này nhiều lần rồi, cũng ngày càng thành thạo hơn.”

Bí thư Kỳ than thở nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô đang trách tôi sao? Ý cô là an ninh trật tự của Hoa Hải không ra làm sao?”

Lâm Thư Âm lắc đầu: “Bí thư Kỳ nói gì vậy? Ông có thể đến tham gia đại hội thành lập của tập đoàn Hoa Cường, tôi đã vô cùng cảm kích rồi.”

Cô ấy nói to vào micro: “Bí thư Kỳ, diễn thuyết vừa rồi của ông đã bị tên tội phạm làm gián đoạn, bây giờ mời ông tiếp tục.”

“Được!” Bí thư Kỳ dứt khoát đứng đài chủ tịch, cầm lấy micro, có chuyện kích động nói: “Hôm nay, lần đại hội thành lập này của chúng ta, xuất hiện một chuyện ngoài lề, nhưng từ quản lý cấp cao của công ty Hoa Cường, tư thế bình tĩnh xử lý tình huống khẩn cấp, tôi nhìn thấy hy vọng ở tập đoàn Hoa Cường! Ngay ở đây, tôi chúc cho hoạt động kinh doanh của Hoa Cường ngày càng phát triển mạnh mẽ, tiếp tục đạt được những tiến bộ hơn nữa!”

 

Tất cả nhân viên của tập đoàn Hoa Cường, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Tiêu Sắc, đối với vị tổng giám đốc tuyệt đẹp này bằng tất cả sự kính trọng.

“Tổng giám đốc Tiêu, cô giỏi quá.”

”Tổng giám đốc Tiêu, bước đi này của cô quá ngầu luôn!”

”Tổng giám đốc Tiêu, dành thời gian ra dạy chúng tôi luyện công có được không?”

”Tổng giám đốc Tiêu, cô là thần tượng của tôi!”

”Tổng giám đốc Tiêu, cô là nữ thần của tôi!”

Mộ Dung Nhân tận mắt thấy Tiêu Sắc ra tay, biết võ công của Tiêu Sắc cũng tầm cỡ mình, nhưng đối với sự dũng cảm của phụ nữ Hoa Hải này, cũng xem như trong lòng bước đầu công nhận.

Vết thương trên cổ của Lý Tiểu Hương vốn dĩ không sâu, băng bó đơn giản để cầm máu là được, không có quá nghiêm trọng.

Trên cổ cô ta quấn lớp vải nhẹ nhàng đến gần Tiêu Sắc, dứt khoát quỳ xuống: “Tổng giám đốc Tiêu, cảm ơn ân cứu mạng của cô.”

Tiêu Sắc vội vàng đỡ cô ta dậy: “Lý Tiểu Hương, cô đừng có như vậy, xung quanh có bao nhiêu là người đang nhìn, như thế này không được tốt cho lắm? Bí thư Kỳ còn đang phát biểu, không nên làm phiền đến bí thư Kỳ phát biểu.”

“Vâng!” Lý Tiểu Hương thành thật gật đầu: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi sau này sẽ cố gắng hết sức mình cho công việc, báo đáp ơn cứu mạng của cô.”

Tiêu Sắc mỉm cười: “Đừng có nhắc đến ơn cứu mạng gì cả, cả tập đoàn Hoa Cường chúng ta sau này sẽ là một gia đình. Lý Tiểu Hương, cô vẫn nên nghỉ ngơi trước, công việc để sau.”

Lý Tiểu Hương nói: “Vết thương của tôi không sao rồi, có thể làm việc, tổng giám đốc Tiêu cứ yên tâm.”

Trải qua sự việc ngày hôm nay, không những không làm đảo loạn đại hội thành lập của tập đoàn công ty Hoa Cường, mà còn khiến cho uy tín của Tiêu Sắc cao hơn.

Diệp Vô Phong trên tầng tổng bộ của Hoa Cường, nhìn mọi chuyện thông qua giám sát, anh tin rằng Tiêu Sắc và những người khác có thể xử lý được, vì vậy anh không cần lộ diện.

Đột nhiên Diệp Vô Phong nhận được cuộc gọi của Du Kinh Hồng: “Diệp Vô Phong, anh lập tức tới số 116, đường Tân Phổ, cảng cũ của Hoa Hải, có nhiệm vụ gấp!”

“Nhiệm vụ gì?” Diệp Vô Phong có chút khó hiểu.

“Anh đến sẽ biết!” Du Kinh Hồng nói xong dập luôn điện thoại.

Diệp Vô Phong có chút buồn bực, nhiệm vụ gấp gì chứ? Rốt cuộc là muốn mình qua đó kiểu gì? Có cần mang theo súng hay không? Cô phải nói rõ ra chứ.

Diệp Vô Phong lập tức xuống lầu, lái một con Santana màu đen bình thường, trực tiếp sử dụng điện thoại điều khiển, đi về hướng mục tiêu mà Du Kinh Hồng nói.

Số 116, đường Tân Phổ, cảng cũ Hoa Hải lại là một cái sân nhỏ, bên trong có ít nhất vài căn nhà, Diệp Vô Phong vừa đi vào, nhìn thấy Du Kinh Hồng mặc một bộ quần áo của phụ nữ nông thôn, anh không tự chủ kinh ngạc: “Sĩ quan Du, cô đây là? Không phải muốn diễn kịch chứ?”

Du Kinh Hồng nói: “Tôi nhận được tình báo, đảo quốc có một tiểu đội đặc nhiệm, tối nay chuẩn bị đột kích Tân Cảng, phá hủy công trình xây dựng lại của cửa cảng chúng ta, với lại bọn chúng đang trốn không xa đây.”

“Hả? Hai chúng ta, tận dụng ban đêm, xử lý bọn chúng?” Diệp Vô Phong lấy lại tinh thần: “Đối phương trang bị thế nào?”

Du Kinh Hồng nói: “Trước mắt là tôi biết, đối phương có ít nhất hai mươi người, toàn bộ đều là cao thủ đặc công, ưu tú trong ưu tú, vũ khí kết hợp đầy đủ, còn có cả một lượng thuốc nổ đáng kể, sẵn sàng cho nổ Tân Cảng, làm thành một vụ khổng bố lớn.”

Diệp Vô Phong chau mày: “Lũ quỷ đảo quốc cũng quá đáng ghét rồi! Nhưng dựa vào hai chúng ta, chỉ sợ khó để giết hết, nhỡ để lọt lưới tên nào, Tân Cảng vẫn sẽ gặp nguy hiểm.”

Diệp Vô Phong đương nhiên là muốn bảo vệ Tân Cảng, vì nơi đây là tâm huyết của Lâm Thư Âm, đồng thời cũng là công trình của thành phố Hoa Hải, nó đảm nhiệm nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa khổng lồ trong tương lai, từ góc độ của cả Trung Hoa, nó cũng ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.

Du Kinh Hồng than thở: “Nhưng tôi không còn thời gian nữa! Tối nay bọn chúng sẽ hành động, chúng ta bắt buộc trước khi trời tối, tiêu diệt hết bọn chúng.”

Diệp Vô Phong nói: “Vài người của Long Môn đúng lúc đang ở Hoa Hải, tôi gọi bọn họ qua!”

“Hả? Vậy tốt quá! Chiến sĩ Long Môn của anh nhất định toàn cao thủ đúng không?” Du Kinh Hồng vui mừng: “Nếu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này lần, tôi sẽ giúp anh ghi công!”

“Khụ khụ, ghi công hay không ghi công không quan trọng, chủ yếu là tôi vô cùng căm ghét lũ quỷ đảo quốc, nếu đã biết bọn chúng đến chỗ chúng ta gây phiền phức, nhất định sẽ giết hết bọn chúng.” Diệp Vô Phong lập tức gọi điện cho Đường Trảm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi