NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“Đại ca, em tìm được một nơi, cũng không tệ đó chứ?” Đường Trảm khoe khoang với Diệp Vô Phong.

“Hê, một toàn văn phòng mười tám tầng, chứa được vài trăm công nhân dễ như ăn bánh, đến cả chỗ ăn chỗ ở cũng được giải quyết rồi.”

“Ừm. Cũng được, làm khá đấy!” Diệp Vô Phong hài lòng gật đầu.

“Vậy lấy chỗ này làm chi nhánh đầu tiên của nhà họ Lâm ở Đông Bắc đi!”

“Nhà họ Lâm? Đại ca, rõ ràng là việc làm ăn của anh, rồi mắc cái gì lại ghi tên nhà họ Lâm lên?” Đường Trảm nhăn mày nói.

Diệp Vô Phong liếc anh ta một cái: “Tiền của tôi, cũng là tiền của chị dâu cậu không phải sao?”

“Vâng vâng, đương nhiên là đúng rồi! Đại ca, tiền của em cũng là tiền của chị dâu, anh cứ lấy đi dùng luôn đi.” Đường Trảm bợ đít nở một nụ cười châm chọc.

Diệp Vô Phong lại liếc anh ta thêm cái nữa: “Bớt thấy sang bắt quàng làm họ! Đúng rồi, phải vài xí nghiệp nhỏ tới Phụng Thiên đi, bắt đầu cạnh tranh với Âu Dương Lôi.”

“OK! Em đi làm ngay!” Đường Trảm cười hí hí nói.

“Đại ca, chỗ này lạnh khủng khiếp luôn, không cẩn thận còn có thể đông cứng người thành cây kem luôn ấy. Phát triển ở chỗ này thì có gì tốt chứ?”

Diệp Vô Phong nói: “Chưa nghe nói tới ba bảo bối của Đông Bắc sao? Ở đây tài nguyên rất phong phú! Sau này khi lật đổ được Âu Dương Lôi rồi, chỉ có một mình chúng ta độc chiếm nơi này, trở thành tổ chức lớn mạnh nhất.”

“Ừm ừm, bây giờ em có thân phận hợp pháp rồi, không sợ bị cảnh sát kiểm tra nữa! He he.” Đường Trảm cực kì vui vẻ.

“Hỡi những em gái Đông Bắc, anh tới đây!”

Diệp Vô Phong đập cái bốp lên lưng anh ta: “Cậu không thể tu tâm dưỡng tính lại được hả? Tìm một cô gái cùng nhau vui vẻ sống qua ngày không được hả?”

Đường Trảm cười hắc hắc: “Em không muốn giống như đại ca đâu, biến thành ô sin cho vợ. Hơn nữa, cũng không có người phụ nữ nào xứng đáng để Đường Trảm em trở thành ô sin cho người ta, anh thấy có phải không?”

Diệp Vô Phong lại lườm anh ta: “Gì mà biến thành ô sin cho vợ? Của tôi cũng là của cô ấy, của cô ấy cũng là của tôi, chúng tôi căn bả chính là một cơ mà! Thời gian này, cậu ở trong nước xây dựng mối làm ăn là được rồi.”

Đường Trảm nói: “Nếu cái gì của anh cũng là của chị ấy, vậy anh định buông bỏ Long Môn hai tay dâng cho chị dâu vậy có phải là xong rồi không?”

“Cậu lại nói linh tinh cái gì vậy?” Diệp Vô Phong cau mày.

“Tôi đã không còn là tư lệnh của Long Môn nữa rồi! Cho dù tôi vẫn là tư lệnh Long Môn, cũng không có cái quyền giao Long Môn cho ai. Nếu không, tôi làm gì còn mặt mũi nào để nhìn anh em của Long Môn?”

“Vâng vâng, được chưa.” Đường Trảm nhếch mép.

“Dù sao của em cũng là của anh, anh muốn thế nào cũng được.”

Diệp Vô Phong nhìn toà văn phòng nói: “Ừm, đây xem như một chi nhánh của công ty Hoa Cường đi.”

Đường Trảm nói: “Công việc cụ thể em không biết gì đâu nhé, em chị phụ trách tìm chỗ rồi xem mặt bằng thôi đấy.”

“Được rồi, tôi sẽ liên lạc với chị dâu cậu, để cô ấy phải vài người tới đây.”

“Gì cơ? Anh thuê một toà văn phòng ở Phụng Thiên để làm một chi nhánh của tập đoàn Hoa Cường á? Trời đất ơi! Sạp hàng của anh cũng lớn quá rồi đó! Em còn chưa kịp chuẩn bị gì hết trơn!” Mặc dù Lâm Thư Âm vẫn luôn muốn mở rộng công việc kinh doanh của nhà họ Lâm, nhưng cũng cảm thấy thế này lại phát triển nhanh quá mức, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy cô có chút trở tay không kịp.

Xây dựng lại công trình cảng ở Hoa Hải đã là một công trình có quy mô rất lớn rồi, vậy mà đối với Diệp Vô Phong lại cứ làm như đang chơi một trò chơi nhỏ xíu xiu?

Diệp Vô Phong nói: “Em để mấy chuyện kia giao cho Tiêu Sắc là được rồi. Em theo một đội tới Phụng Thiên, bắt đầu thực hiện công việc đi.”

“Nhưng mà…mặc dù cô ấy vẫn luôn theo sát công trình, nhưng trong tay em vẫn còn rất nhiều việc, không phải chuyện cô ấy có thể lập tức đảm nhận được đâu.” Lâm Thư Âm vẫn đang cảm thấy khó xử.

“Không sao, anh cho em thời gian ba ngày để chuyển tiếp công việc, sau đó thì tới Phụng Thiên.”

“Ba ngày? Anh nói đùa gì vậy! Ba ngày làm sao mà đủ, ít nhất cũng phải năm ngày.” Lâm Thư Âm có chút bối rối, nhưng cũng có chút kích động, Phụng Thiên lại là một chân trời mới đó!

“Vậy được, năm ngày nhé, em nhanh lên đấy!” Diệp Vô Phong cúp máy.

Vậy mà Lâm Thư Âm lại thấy vừa mừng vừa tủi: Từng có một người đàn ông nói với cô rằng, cô có thể có cả thế giới, lúc đó cô thực sự đã động lòng, nhưng vào thời gian bắt đầu thực sự chiếm lấy giới kinh doanh toàn thế giới, trong lòng cô lại có chút thấp thỏm, lo lắng bản thân có thể sẽ không làm tốt được.

Thậm chí, điều quan trọng nhất là lấy đâu ra tiền đây? Vậy mà Lâm Thư Âm không hề biết gì hết.

Diệp Vô Phong ra khỏi tòa văn phòng, tiện thể đi ngó ngàng xung quanh, cảm thấy đúng là rất vừa ý, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Bạch Tinh Đồng: “Alo, Diệp Vô Phong, anh đang ở đâu đó?”

Diệp Vô Phong cũng vô cùng bất ngờ: “Nếu tôi nói tôi đang ở Phụng Thiên, cô có tin không?”

“Quắc! Bớt giỡn đi nha. Cái ngày lạnh nhất mùa đông thế này, anh tới Phụng Thiên làm qué gì?” Bạch Tinh Đông không tin.

 

“Hay là tôi gửi vị trí, nhờ cảnh sát Bạch đến đón tôi nhé?” Diệp Vô Phong nhịn không được nói, trong đầu xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Bạch Tinh Đồng, trong lòng Diệp Vô Phong tràn đầy áy náy.

“Hả?” Bạch Tinh Đồng ngơ ngẩn: “À được, anh lập tức gửi vị trí qua đi, tôi đi tìm anh! Chúng ra gặp mặt rồi nói!”

Diệp Vô Phong thật sự đến thành phố Phụng Thiên rồi? Đến tìm cô ư? Tâm hồn thiếu nữ của Bạch Tinh Đồng kích động, cái gì cũng không quan tâm nữa, lên xe, hướng về địa chỉ mà Diệp Vô Phong gửi, theo hướng dẫn mà đi.

Kít… theo tiếng thắng xe chói tai, một chiếc xe mang biển số cơ giới, rẽ gấp dừng ở bên đường cạnh Diệp Vô Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi