NGHỊCH TẬP Ở RỂ

“Ha ha, một bầu gánh cỏn con mà cũng đòi đánh gãy chân người khác? Ông nghĩ ông là ai?” Diệp Vô Phong cũng không vội, dù gì cách hừng đông cũng còn một lúc.

Thật ra Diệp Vô Phong có hơi lo khi ở chung một chỗ với Bạch Tinh Đồng, vì anh nhìn ra được, thật ra Bạch Tinh Đồng muốn đi thuê phòng với anh.

Lúc ánh mắt Nhị Năng lóe lên, cô gái trong chăn cũng từ từ ngồi dậy: “Hở? Thế mà có kẻ dám đến địa bàn của anh Đại Tùng gây chuyện à? Lần đầu thấy đó nha! Để em gọi điện cho bảo vệ, chỉnh chết đám nhóc mấy người!”

Bạch Tinh Đồng chớp mắt đã đến cạnh giường, tát một phát khiến cô gái bán khỏa thân kia hôn mê bất tỉnh, ngã phịch xuống không cử động nữa.

Bạch Tinh Đồng đi theo Diệp Vô Phong một thời gian dài, thủ đoạn xử lý công việc càng lúc càng ngang ngược!

“Vô liêm sỉ! Tụi mày dám động thủ? Phản rồi!” Vóc dáng Nhị Năng cũng chẳng cao, nhưng khí thế lại mạnh, lời vừa ra đến miệng đã cảm giác cổ mình bị người ta giữ lại, nhanh chóng đổi giọng!

“Ui da, anh à, anh thả tôi xuống đã, có gì từ từ nói.” Nhị Năng sợ hãi, kẻ khôn sẽ không chịu thua cái thiệt trước mắt, anh Đại Tùng bà  bảo vệ chưa đến mình đã bị đánh gần chết, anh Đại Tùng sẽ thế nào?

Diệp Vô Phong ném gã qua một bên, tát hai cái, đánh đến mức khiến Nhị Năng choáng váng mặt mày: “Ui da, đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa! Tôi bị thế là đủ rồi! Ông nội ơi, ngài muốn hỏi gì tôi cũng nói, cái gì tôi cũng nói!”

Người này đúng là sợ thật rồi, lập tức thức thời.

“Tốt thôi, ông cũng rõ tình huống hiện tại rồi đấy, giờ thì nói xem, hai năm trước, ông hạ độc Mã Tú Anh kiểu gì?” Diệp Vô Phong hỏi một cách lạnh nhạt.

“Gì cơ? Người anh em… À không, ông nội à! Mã Tú Anh bị hư giọng không phải do bệnh ư? Sao tôi lại hạ độc cô ấy chứ? Nói gì thì cô ấy cũng là đào kép trong đoàn! Là cây rụng tiền đó! Chắc chắn tôi sẽ không hại cô ấy đâu! Đúng chứ?” Tên Nhị Năng này dù gan không lớn, nhưng đầu óc lại rất thông minh, mồm mép cũng giỏi, dù bị Diệp Vô Phong đánh đến mức miệng sưng phù, nhưng vẫn chẳng hề thay đổi.

Hơn nữa, trong lúc nói, gã luôn liếc mắt nhìn Quách Đại Chủy, thấy Quách Đại Chủy y hệt con nhím chui vào một góc, cả ngồi cũng không dám ngồi, lòng ngực Nhị Năng cảm thấy nặng nề: Má nó! Bị thằng nhãi Quách Đại Chủy sợ nhát gan này hại rồi!

Diệp Vô Phong cầm một cái gạt tàn thuốc làm bằng thủy tinh thật dày lên, không nói hai lời đã đập mạnh vào tay phải đăng đặt trên bàn của Nhị Năng! Bốp!

Á! Nhị Năng hét thảm một tiếng, ngón út bàn tay phải bị mạnh mẽ đập nát, gãy cả xương.

“Ai… Ui…” Nhị Năng đau đến run cả người, hút từng hơi lạnh: “Ôi… Mày không được đánh người! Nếu anh Đại Tùng biết, chắc chắn sẽ không tha cho tụi mày! Tụi mày dám làm vậy ở biệt uyển hội sở là tự tìm đường chết! Đừng trách tao không nhắc tụi mày.”

Thẳng đến giờ phút này, Nhị Năng vẫn còn dám mở miệng uy hiếp.

Diệp Vô Phong vốn cũng chẳng thèm để ý đến gã, tiếp tục đập gạt tàn thuốc xuống!

Bốp! Á! Lúc này đây, Nhị Năng đã đau đến không ngừng nhảy dựng, cả người run bần bật, nước mắt tuôn ào ào: “Ông ơi! Ông là ông của cháu! Ông làm ơn tha cho cháu đi! Cháu nói, cháu sẽ nói hết, được chưa!”

Dù Quách Đại Chủy chỉ dùng đuôi mắt để nhìn, nhưng cũng có thể thấy rõ, động tác đánh người của Diệp Vô Phong thành thạo đến mức khiến người ta giận sôi máu!

Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là chuyện này đối với Diệp Vô Phong đơn giản như ăn cơm uống nước bình thường vậy đó!

Trong lòng Quách Đại Chủy không ngừng cảm thấy may mắn: May mà mình thông minh lanh lợi, biết lùi đúng lúc, nếu không toàn bộ ngón tay mình cũng khó bảo toàn.”

Diệp Vô Phong thả Nhị Năng ra, lạnh lùng nhìn gã: “Nói đi!”

“Ui da! Dạ dạ dạ.” Cả cơ thể Nhị Năng không nhịn được run lẩy bẩy, nhìn thấy hai ngón tay của mình bị đập đến biến dạng, trái tim đau như bị xát muối!

Vì vậy, gã lắp bắp nói: “Năm đó, Mã Tú Anh đúng là đào kép trong đoàn, khắp Phụng Thiên cũng xem là nổi danh một thời, là người có giá trị cực cao. Nhưng lúc cô ấy vinh quang nhất lại chọc phải một kẻ độc ác, tên là La Tiểu Hoa. Thật ra La Tiểu Hoa chỉ là một cô bé nông thôn mà thôi, chọc cô ta thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mấu chốt của câu chuyện này ở chỗ, cha nuôi của La Tiểu Hoa là cậu Lôi! Nhà họ Lôi ở tỉnh Liêu Đông, là kẻ chỉ cần giậm chân một phát cũng sẽ gây ra sóng gió!”

“Hôm đó là buổi diễn tự cấp của một ông chủ lớn, trùng hợp là anh Đại Tùng và cậu Lôi cũng đến, sau khi ăn tiệc tối xong, Mã Tú Anh uống rượu cũng ít, nhưng, ngày hôm sau tỉnh dậy thì giọng cô ấy đã hỏng rồi! Khi đó, tôi thật sự không biết ai hạ độc cả! Nhưng chúng tôi cũng nghi là cậu Lôi có liên quan đến chuyện này, hoặc anh Đại Tùng cũng có liên quan, có lẽ là Hoa Tiểu La hạ độc, nhưng dù là kẻ nào thì gánh hát nhỏ bọn tôi cũng không động đến được!”

“Vậy nên, sau đó trong gánh hát không ai dám nhắc lại chuyện này, sau này ngay cả liên lạc với Mã Tú Anh cũng không đánh. Quách Đại Chủy và Tôi thật ra rất có cảm tình với Mã Tú Anh, nhưng bọn tôi nhát gan, không thể chọc nhà họ Lôi kia dược!”

Những lời này của Nhị Năng, dù thật hay giả cũng cho thấy được, tên bầu gánh này là một kẻ vô cùng thông minh.

Đổ hết trách nhiệm lên người cậu Lôi và anh Đại Tùng, Nhị Năng cam đoan, cho dù cả người tên trẻ tuổi trước làm bằng thiết thì cũng không phải đối thủ của anh Đại Tùng và nhà họ Lôi!

Hiện tại tuy gã bị gãy hai ngón tay, nhưng đến lúc đó, Diệp Vô Phong nhất định sẽ bị người nhà họ Lôi chỉnh thảm hơn gã gấp trăm lần!

“Những lời này của ông đều là thật?” Diệp Vô Phong thò tay tìm kiếm, bắt được cổ tay phải của Nhị Năng.

“Á! Trời ơi? Đừng! Ông ơi! Ông nội ơi! Đừng đánh nữa! Lời cháu nói đều là thật! Nếu có nửa câu gian dối, Nhị Năng cháu sẽ bị thiên lôi đánh, cả nhà chết không được tử tế!” Nhị Năng hét thảm, giãy dụa cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể dùng miệng cố thề thốt với Diệp Vô Phong.

Sự cay nghiệt của Diệp Vô Phong dọa gã sợ đến tè ra quần! Nước tiểu nhỏ tí tách xuống sàn!

Trải qua chút va chạm, Nhị Năng nghĩ tim gã cũng đau đến run lẩy bẩy cả rồi.

“Được lắm, vậy ông gọi tên Đại Tùng kia đến đây đi.” Diệp Vô Phong nói bằng giọng lạnh nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi