NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Bạch Tinh Đồng thở dài: “Sợ là chị không ngăn được dì ấy.”

Bạch Nhạn Phi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý đến dì ấy.”

Bạch Tinh Đồng trở về cục cảnh sát tiếp tục thẩm tra Tần Chí Dũng nhưng nhận thấy không có hiệu quả gì, tên này cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực cũng nhất quyết không nhận tội. Hơn nữa, dù Bạch Tinh Đồng đã cử người đến chữa trị cho anh ta, anh ta đều khăng khăng từ chối. Đối với một kẻ cứng rắn như vậy, Bạch Tinh Đồng quả thực là hết cách rồi, có điều chân gãy của Tần Chí Dũng nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị bỏ đi.”

“Ông nội, Tần Chí Dũng bị cảnh sát bắt lại rồi, nếu như không thể cứu cậu ta ra ngoài, sợ là từ nay về sau cậu ta chỉ có thể ngồi trong tù.” Trước mặt của Âu Dương Lôi, một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi cúi đầu rũ mắt xuống, ông lão này chính là Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.

Tuy râu tóc ông ta bạc trắng nhưng mặt vẫn hồng hào như trẻ nhỏ, tinh thần khỏe mạnh, hai mắt khép mở, ánh mắt lập lòe, hơn nữa trong tay ông ta cầm một chuỗi tràng hạt bằng sắt, vân vê không ngừng, nhìn trọng lượng của chuỗi tràng hạt này ít nhất không dưới năm mươi kí. Nhưng khi ông ta cầm trong tay lại khiến người ta có cảm giác tràng hạt được làm bằng chất dẻo xốp, nhẹ vô cùng. Trình độ nâng tạ như vậy là rất cao siêu rồi.

 

Đàm Thuận đột nhiên mở mắt, ánh mắt phát ra tia sáng: “Chí Dũng tuy rằng có tội, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể xét xử! Âu Dương Lôi, cháu yên tâm, đêm nay ông sẽ đi cứu Chí Dũng, cháu chuẩn bị sẵn tiền cho thằng bé để nó có thể bỏ đi thật xa! Bằng không bị cảnh sát chú ý thì không phải chuyện tốt.”

Âu Dương Lôi gật đầu: “Ông yên tâm, cháu đã chuẩn bị hơn ba tỷ tiền mặt, ngoài ra còn chuẩn bị một tấm thẻ ngân hàng hơn mười lăm tỷ, ông thấy thế nào?”

Đàm Thuận gật đầu: “Rất tốt, Âu Dương Lôi, nó quả thật đã vì cháu làm không ít chuyện, cháu có thể đối xử tốt với nó ông cũng cảm thấy rất vui.”

Âu Dương Lôi nói: “Ông không cần khách khí với cháu, cháu đối xử tốt với Chí Dũng là điều nên làm. Đêm nay ông định hành động như thế nào?”

Đàm Thuận nói: “Cháu chỉ cần cử một người lái xe đến nơi ông chỉ định để tiếp ứng là được, còn những chuyện khác ông tự sắp xếp.”

Âu Dương Lôi có chút không yên tâm: “Ông ơi, cảnh sát nhất định sẽ gia tăng phòng vệ đối với Chí Dũng, một mình ông e là không thể làm được?”

Đàm Thuận cười ngạo nghễ: “Âu Dương Lôi có phải cháu cảm thấy ông già nên vô dụng rồi không?”

“Ha ha, ông nói đi đâu đấy? Âu Dương Lôi cháu sao dám nghi ngờ người võ công đầy mình như ông được?” Âu Dương Lôi cười ha hả: “Vậy được rồi, đợi ông thắng lợi trở về, chúng ta lại uống rượu chúc mừng.”

Tiếng cười vừa dứt, cậu ta nói tiếp: “Ông này, Hồ Trọng ở bên Miến Điện đêm nay sẽ đích thân đến Phụng Thiên, cháu thấy tên này lần này đến có lẽ không mang ý tốt, cho nên, vẫn là làm phiền ông đi một chuyến.”

“Thằng buôn m4 túy đó à? Được, cháu và bọn họ thu xếp thời gian rồi báo ông một tiếng là được.” Đàm Thuận với tư cách là người đại diện có sức mạnh cao nhất phía Âu Dương Lôi, chỉ khi cần người để trấn áp cục diện mới phải làm phiền ông, còn những rắc rối nhỏ thì không cần ông phải tham dự.

Âu Dương Lôi nói: “Chúng ta với Hồ Trọng xưa nay đều là một tay giao tiền một tay giao hàng, chưa từng dây dưa. Hồ Trọng lần này đến thật sự không cần thiết. Theo như lời đồn đại trong giang hồ, Hồ Trọng lần này mang theo đội phòng vệ của gã, hơn nữa còn bí mật đưa vào. Không lẽ gã còn mục đích nào khác?”

Đàm Thuận cười nhạt: “Kẻ buôn lậu ma tuý ở Miến Điện mà thôi, Âu Dương Lôi cháu không cần phải để ý tên đấy.”

Âu Dương Lôi nói: “Cháu cũng sẽ sắp xếp cho anh em của mình, đến lúc đó cũng sẽ đặt bẫy bọn chúng.”

“Được, cháu tự thu xếp đi.” Đàm Thuận không hề để ý mà xua tay.

Âu Dương Lôi vội vàng lui xuống, giữa cậu và Đàm Thuận đã có mối quan hệ mười mấy năm, Đàm Thuận không có con nối dõi, liền xem Âu Dương Lôi là con cháu đời sau của mình, còn Âu Dương Lôi lại vừa ý võ công kinh thiên động địa của ông ấy, nếu như không nhờ Đàm Thuận thì Âu Dương Lôi đã sớm mất mạng!

Âu Dương Lôi dường như đếm còn không hết số lần được Đàm Thuận cứu. Hơn nữa, Đàm Thuận đã vì cậu trừ khử hết bao nhiêu đối thủ nguy hiểm, đã không thể dùng ân tình để hình dung nữa rồi.

Mười giờ tối, Tần Chí Dũng bị áp tải lên xe tù, đưa về trại tạm giam, chân anh ta bó thạch cao, vết bầm trên mặt ngày càng sưng, không có dấu hiệu tan đi, nhưng cũng đã được bôi thuốc.

Phía trước là xe tải quân đội cảnh sát, phía sau là xe tù, phía sau nữa là chiếc xe ô tô do cảnh sát hình sự Tiểu Lương phụ trách hộ tống chặn đường.

Phía trước là một góc rẽ gấp quanh co, Tiểu Lương vội ra hiệu: “Mọi người chú ý, phía trước là nơi rẽ gấp, thả chậm tốc độ, ok?”

“Rõ!” Đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm Lâm Đại Cường ở phía trước lớn tiếng đáp.

“Ơ?” Vừa rẽ vào, Lâm Đại Cường liền thấy người một cụ già râu tóc bạc phơ đứng chống gậy giữa đường! Trên cổ còn đeo một chuỗi hạt màu đen.

“Huýt! Tình huống đặc thù, chúng ta không thể xuống xe.” Lâm Đại Cường nghiêm túc ra lệnh.

“Tít tít!” Tài xế đặc cảnh bấm còi, cụ già đó vẫn bất động không nhúc nhích, tiếp tục đứng trong gió lạnh. Nhưng mà ông ấy đứng giữa đường! Chiếc xe tải quân đội phía trước hoàn toàn không cách nào tránh được ông ấy!

Còi xe vừa hú, cụ ông đó bỗng nhiên ngẩng đầu, bóng dáng trong nháy mắt đã xuất hiện trên đầu xe tải quân đội!

“Tăng ga, chạy đi!” Lâm Đại Cường tức tốc ra lệnh.

“Rõ!” Tài xế đặc cảnh vừa nghe liền điên cuồng lên ga!

Vù vù! Loảng xoảng! Xe tải vận chuyển quân đội này lại có thể xoay vòng tại chỗ, bốn bánh hướng về trước, ngã trên mặt đất!

“Chết tiệt! Xảy ra chuyện gì?” Lâm Đại Cường bị ngã đến không biết gì, nửa ngày cũng không phản ứng lạ: “Va vào gì rồi?”

Sự thật là, xe tải quân đội này không va vào thứ gì, mà là bị ông cụ đó cũng chính là Bắc Thoái Vương Đàm Thuận giữ chặt lấy đầu xe, trực tiếp dùng sức mạnh của mình làm ngã chiếc xe!

Xe tù bị kẹp ngay giữa trông thấy phía trước lên ga tưởng rằng có thể tiến lên cũng theo đó tăng ga, ai ngờ vừa lăn bánh đã thấy được cảnh tượng kỳ lạ, tài xế lái xe tù ngớ người không biết xử lý thế nào, bỗng nhiên cảm thấy chiếc xe của mình cũng đột nhiên rung lên rồi ngã ầm trên mặt đất!

Có tăng ga cũng không làm gì được nữa! Vì bốn bánh bây giờ đã hướng về một bên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi