NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Tần Chí Dũng gật đầu: “Được, cảm ơn anh, Trần Cương.”

Trần Cương nói: “Ông chủ Lôi nói rồi, đưa cho anh ba tỷ tiền mặt trước, đưa nhiều quá anh khó cầm được. Ngoài ra, trong thẻ này còn có mười lăm tỷ, chắc là đủ để anh tiêu vài năm rồi.”

“Được. Trần Cương, thay tôi cảm ơn ông chủ Lôi.” Tần Chí Dũng lưu luyến không nguôi, quay đầu lại nhìn: “Tỉnh Phụng Thiên, tôi đi đây!”

Vừa dứt lời, anh ta nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề mở mắt.

Rời đi cũng quá vội vàng, thực ra anh ta còn có vợ con ở đây nữa! Còn có bố mẹ cũng đang sống ở đây!

Bắc Thoái Vương Đàm Thuận vội vã như vậy là vì ông ta còn chuyện phải làm, Âu Dương Lôi từng nói với ông ta, tối nay sẽ gặp Hồ Trọng, không có Bắc Thoái Vương Đàm Thuận đi cùng, Âu Dương Lôi không yên tâm.

Hai giờ sáng, ở bên trong một tiệm sửa xe bỏ hoang, Âu Dương Lôi dẫn theo Trần Cương và hơn hai mươi người anh em khác, đều dắt đao ở eo, khí thế mạnh mẽ đang đợi ở khoảng trống bên ngoài. Ngôn Tình Hay

Két! Bên ngoài có tiếng phanh xe chói tai truyền đến, Âu Dương Lôi cùng những người khác đưa mắt nhìn về phía cửa ga ra.

Không cần phải nói, kẻ đi đầu tiên, đương nhiên là trùm buôn ma tuý Hồ Trọng, trên người treo túi đạn, trên lưng dắt hai khẩu súng, sau lưng còn súng máy, trông giống tên cướp chuẩn bị đi đánh nhau.

Đám người phía sau, mỗi người cầm một khẩu súng máy và một túi đạn, mười mấy người loạng choạng đi tới, lập tức chĩa súng xung quanh, cảnh giác cao độ.

“Ông chính là Âu Dương Lôi?” Tiếng Trung của Hồ Trọng tuy rất lưu loát nhưng vẫn mang khẩu âm của người ngoại quốc.

“Hồ Trọng? Hồ lão đại?” Âu Dương Lôi cười cười, trên người mặc quần áo thời Đường, lại không cầm theo vũ khí nào cả: “Hồ lão đại từ xa đến đây, vất vả rồi.”

Hồ Trọng lắc đầu: “Tôi không phải lão đại, tôi là lão nhị.”

“Ố?” Âu Dương Lôi suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng: Lão nhị? Trong văn hóa của Trung Hoa còn có nghĩa khác! Tượng trưng cho bộ phận kia của đàn ông!

Hồ Trọng vô cùng tự hào, dùng tiếng Trung nói: “Đúng vậy! Hồ Trọng là tên tiếng Trung của tôi. Tên tiếng Trung của anh trai tôi là Hồ Bá, anh ấy mới là lão đại của chúng tôi, hiện tại đang ở Miến Điện làm sư đoàn trưởng.

“À! Sư đoàn trưởng Hồ!” Âu Dương Lôi cũng sửng sốt một lúc, sư đoàn trưởng, từng dẫn dắt hơn hai mươi ngàn lính quân sự! Không thể trêu chọc được nha.

“Đúng vậy, anh ấy mới là lão đại của chúng tôi, tôi là em trai ruột của Hồ Bá.” Hồ Trọng giải thích rõ ràng.

Thì ra sau khi bọn họ lấy tên tiếng Trung mới dựa theo cổ ngữ bá trọng thúc quý để xếp thứ tự thế nên mới có chuyện như thế này.

Âu Dương Lôi đột nhiên gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy! Nếu như ông hai đã đích thân đến tỉnh Phụng Thiên, chắc chắn là mang theo không ít hàng đâu nhỉ? Lần này cần trả bao nhiêu tiền mặt đây nhỉ?”

“Sáu mươi tỷ.” Hồ Trọng sờ sờ râu: “Tiền mặt, nhất định phải là tiền mặt.”

“À, ông chủ Hồ Trọng, là thế này, tối nay tôi chỉ chuẩn bị có mười lăm tỷ tiền mặt. Dù sao thì mấy chục tỷ tiền mặt mang đi cũng có vấn đề.” Âu Dương Lôi thành thật nói, mấy chục tỷ cũng phải mấy chục cân mang đi theo người quả thực không dễ dàng.

“Ha ha!” Hồ Trọng cười khẩy: “Ông chủ Âu Dương, ý ông là, ông không mua nổi số hàng của chúng tôi đúng không?”

Âu Dương Lôi lắc đầu nguầy nguậy: “Ông chủ Hồ Trọng, ông đừng hiểu lầm! Chỉ là tôi không nghĩ ông lại đem đến nhiều hàng như thế, sáu mươi tỷ tiền mặt, bây giờ tôi lập tức chuẩn bị, cũng phải mất hai ngày, bởi vì đến ngân hàng rút tiền cũng không dễ dàng, rất nhiều quy định.”

“Ồ, vậy thì tôi nhận trước mười lăm tỷ vậy! Ông chủ Âu Dương, quy tắc của chúng tôi là tiền trao cháo múc.” Hồ Trọng không chút nhân nhượng, lập tức nói.

“Hơn nữa, tôi chỉ đợi ông chủ Âu Dương một ngày thôi, tối mai nếu ông không xoay được bốn mươi lăm tỷ thì tôi sẽ bán số hàng này cho người khác.” Hồ Trọng lạnh lùng nhìn Âu Dương Lôi, rõ ràng là không hề nể tình bạn bè gì cả.

 

“Được! Trước mười hai giờ ngày mai, tôi chắc chắn sẽ gom đủ bốn mươi lăm tỷ, số tiền đó không thành vấn đề!” Âu Dương Lôi cắn môi, chỉ có thể đồng ý, bởi vì hắn biết rõ, những người Myanmar này sẽ không nể gì đến tình anh em, bọn họ chỉ xem trọng lợi ích!

Ánh mắt Hồ Trọng mập mờ cười nói: “Ông chủ Lôi, tôi nghe nói, gần đây ở tỉnh Phụng Thiên mới thành lập tập đoàn Hoa Cường, xem ra thực lực của Diệp Vô Phong rất khá! Nếu có cơ hội, tôi phải tiếp xúc với anh ta mới được, sẵn tiện tìm cơ hội hợp tác.”

“Cái gì? Anh… Anh sao có thể không nhớ tình nghĩa anh em, tùy tiện bán hàng cho người khác?” Mặc dù biết Hồ Trọng chỉ để ý đến lợi ích, nhưng Âu Dương Lôi không thể nhịn được mà nói ra.

Lúc này nhóm đàn em song phương đang trao đổi hàng hóa và tiền mặt, Hồ Trọng tùy ý cầm lên một xấp tiền, lắc lư nói: “Ông chủ Lôi, nói thật với anh, thứ chúng tôi cần chính là tiền! Nếu anh có thể đem lại lợi ích cho chúng tôi, tôi lập tức hợp tác với anh, nếu không, khỏi bàn.”

Đương nhiên Hồ Trọng cũng không ngu, lúc đi đến nơi này đã chừa lại đường lui cho mình.

Mắt thấy người của Âu Dương Lôi, ai cũng cầm theo đao côn, nhưng Hồ Trọng lại không quan tâm. Bởi vì anh ta biết rõ, Trung Hoa quản lý súng ống cực kỳ nghiêm ngặt, phía Âu Dương Lôi không có sức mạnh của vũ khí nóng, nên Hồ Trọng anh vốn không cần để ý đến sức chiến đấu phía Âu Dương Lôi.

Ánh mắt Âu Dương Lôi đặt lên những tên bên phía Hồ Trọng đều trang bị súng ống, nhìn lướt qua một lượt, gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ Hồ nói rất đúng.”

Trần Cương tức đến mức cơ mặt căng cứng: “Ông chủ Lôi…” Ý anh ta là, hiện tại xử lý bọn họ, cướp hàng!

Âu Dương Lôi khoát tay, không nói gì.

Mắt thấy người của Hồ Trọng, nghênh nghênh ngang ngang, đi khỏi tiệm sửa xe, Âu Dương Lôi thở dài: “Bên ngoài chắc chắn có tập kích! Cho nên, Trần Cương cậu đó, tuyệt đối đừng bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi