NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Đứng trước lời uy hiếp đến tính mạng như vậy nhưng Diệp Vô Phong vẫn tiếp tục ngồi yên. Anh nheo mắt lại mà nhìn thẳng Hồ Quý:

“Hửm? Nếu tướng quân Hồ Quý đây giết tôi thì không sợ sẽ để thoát hung thủ chân chính à?”

Hồ Quý lớn tiếng nói tiếp:

“Cậu chính là hung thủ chân chính!”

‘Cách!’

Nói rồi ông ta đưa tay rút súng ra mà gạt chốt an toàn một cách vô cùng thành thạo. Gần như là đồng thời, ông ta chĩa họng súng về phía đầu Diệp Vô Phong.

Trước mặt Diệp Vô Phong là nụ hôn của thần chết, nhưng Diệp Vô Phong lại có ít nhất một trăm phương pháp khác nhau để có thể né đường đạn trước khi Hồ Quý kịp nổ. Không những thế anh còn có thể ung dung bắt lấy Hồ Quý, thậm chí là dùng chính cây súng lục của ông ta để đánh gục ông ta!

Thế nên dù Diệp Vô Phong đang làm bia ngắm cho hầu hết những cây súng có mặt tại hiện trường, nhưng anh lại không hề sợ hãi gì mà còn đưa trán lại gần đỡ lấy họng súng của Hồ Quý. Diệp Vô Phong đứng lên một cách chậm rãi mà nói:

“Tướng quân Hồ Quý, tôi sẽ không làm vật hy sinh cho ông. Ông hãy suy nghĩ cho rõ ràng đi.”

“Tướng quân Hồ Quý, không cần kích động như vậy. Mau thả súng ra, thả súng xuống rồi chúng ta lại vui vẻ trò chuyện.”

Ngài Brown đây đưa tay lên ngăn cản Hồ Quý.

“Còn gì nữa đâu mà nói với bàn? Mối thù giết anh này tôi nhất định không đội trời chung với hung thủ. Tôi phải giết người này!”

Ngón trỏ của Hồ Quý còn đang run rẩy ở trước cò súng.

“Đừng đừng đừng! Tướng quân Hồ Quý, trước đó tôi cũng đã nói rồi mà, Diệp Vô Phong không phải là hung thủ gi3t ch3t tướng quân Hồ Trọng thật sự. Chẳng lẽ ông còn chưa hiểu? Việc cậu Diệp đây một mình đi đến gặp ông không chỉ đơn giản là cậu ấy dũng cảm. Mấu chốt là trong lòng cậu ta cũng trong sạch!”

Brown nói một hơi giải thích.

Ngón trỏ của Hồ Quý còn đang run rẩy, rồi ông ta lại co ngón tay thu cây súng về. Hồ Quý ngồi về lại vị trí cũ. Mặt ông ta hầm hầm mà nhìn Diệp Vô Phong.

“Cho dù cậu không phải là hung thủ thì cậu vẫn cần phải chứng minh bản thân trong sạch!”

Diệp Vô Phong cũng không tiếp tục ngồi xuống mà là đứng híp mắt nhìn Hồ Quý.

“Hồ Quý, nói thật, giữa tôi và vụ án kia không hề có lấy một liên hệ nào cả. Nhưng ông lại đột nhiên mời tôi đến đây, mà hiện tại tôi cũng đang là khách của ông. Đây là cách mà ông đối xử với một vị khách à? Còn nữa, dù cho ông không thể tìm được hung thủ giết anh của ông thì sao? Ông thấy chuyện này có liên quan gì đến tôi không? Tại sao tôi phải chứng minh bản thân là trong sạch? Ông cho là cả cái thế giới này đều là Tam Giác Vàng à?”

Hồ Quý có dáng người cao gầy, gần như là ốm tong teo, hiện tại thì ông ta tức đến nỗi muốn nổ rồi.

“Vô liêm sỉ! Mày dám nói chuyện với tao kiểu đó hả? Tao lập tức xả súng bắn chết mày bây giờ!”

Jabbar dùng hai tay ôm lấy Hồ Quý mà nói:

“Tướng quân, ngài đừng kích động, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh mà nói thôi.”

Thật ra đến tận bây giờ Jabbar cũng đã tin hung thủ không phải là Diệp Vô Phong.

Tuy là Hồ Quý giận muốn rồi, nhưng lí do ông ta giận là vì thái độ của Diệp Vô Phong, không phải vì ông ta cho rằng Diệp Vô Phong là hung thủ.

Nên là khi Hồ Quý bị Jabbar và Brown ngăn cản thì ông ta vẫn còn trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong mà nói:

“Thằng khốn họ Diệp kia, chẳng lẽ mày thật sự không sợ chết à?”

Diệp Vô Phong đáp lại:

“Sợ chứ! Nhưng chỉ với đám các người thì thật ra không có khả năng giết được tôi đâu!”

“Ha ha! Rất ngông cuồng! Diệp Vô Phong, sao mày có thể ngông cuồng đến thế chứ hả?” Sao không thử luôn bây giờ đi?”

Tất nhiên Hồ Quý không phải người rộng lượng tốt bụng gì, ở Tam Giác Vàng có ai dám nói lại câu nào với ông ta chưa?

À thì cũng có đó, chỉ là mấy người đó đã được đoàn tụ với ông bà cả rồi.

Hai người Brown và Jabbar thấy Diệp Vô Phong ngông cuồng đến trình độ này thì cũng phải nghi ngờ. Nên bọn họ không hề có ý kiến gì với câu khiêu khích của Hồ Quý.

Diệp Vô Phong chỉ hờ hững nhìn qua Hồ Quý mà nói:

“Tướng quân Hồ, ông muốn thử kiểu nào đây? Hay là ông muốn xem Diệp Vô Phong tôi như kẻ thù thật sự?”

Hồ Quý trả lời:

“Diệp Vô Phong, chỉ cần mày có thể đánh thắng mười sáu tên lính cầm súng ở bên ngoài của tao thì mày sẽ trở thành bạn bè vĩnh viễn với Hồ Quý này.”

“Đánh thắng? Là thắng như thế nào? Ông là định để bọn họ chĩa súng vào tôi rồi để tôi đánh thắng họ?”

Diệp Vô Phong không hề có ý nhượng bộ, anh tiếp tục ra câu hỏi làm khó dễ nhau.

Hồ Quý trả lời:

“Không không không! Diệp Vô Phong mày chỉ cần dùng võ công để đánh thắng bọn họ là được rồi! Ý của tao là, tất cả mọi người đều không dùng súng.”

Thật ra Diệp Vô Phong hoàn toàn không cần phải để cho đám lính kia không dùng đến súng. Vì, nếu như là Diệp Vô Phong muốn chạy trốn khỏi đây thì với thực lực bây giờ của anh là hoàn toàn có thể ung dung trốn ra được.

Dù cho Hồ Quý có thấy số lính được trang bị vũ khí nóng này của ông ta đã là đạt đến trình độ thiên la địa võng, không một ai có thể phá hư trận thế này được.

Nhưng ông ta không thể nào ngờ được một chuyện, thế gian mấy ai biết được chữ ‘ngờ’ nha, mà người ông ta không thể ngờ nhất chính là Diệp Vô Phong.

Nét lạnh lùng xuất hiện trên mặt Brown:

“Diệp Vô Phong, cậu quá ngông cuồng rồi.”

Jabbar thì quẹt miệng:

“Diệp Vô Phong, cho dùng võ công của anh có kinh người đến đâu thì thái độ ngông cuồng này cũng không thể chấp nhận được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi