NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Xung quanh tòa nhà, yên lặng không có động tĩnh gì, ngay cả bảo vệ tuần tra cũng không có. Gió rét thấu xương, mặc dù chỉ là gió nhẹ, nhưng khi thổi đến mặt của mọi người, vẫn cảm thấy lạnh buốt.

“Đội hình tấn công! Chú ý canh gác!” Trong vòng năm trăm mét, mười bảy người tạo thành một đội hình để tấn công, với cách thức che giấu hành tung của mình, kiên nhẫn, chậm rãi tiến gần về phía chi nhánh của công ty Hoa Cường.

“An toàn!”

“An toàn!”

“An toàn!”

Vừa đi bọn họ vừa hướng về phía bên trong để thông báo cho người còn lại, đội hình mười bảy người dài lên đến trăm mét, ngoặt qua một con phố, xoay qua một góc đường, mục tiêu là tòa nhà ở trước mắt, khoảng cách còn hơn hai trăm mét.

“Ẩn nấp đi, không cần phải hành động thiếu suy nghĩ!” Âu Dương Tất Tùng ra lệnh, mười bảy người yên lặng đứng yên tại chỗ đang ẩn nấp, trên đường cái trống rỗng không một bóng người.

 

Âu Dương Tất Tùng nhìn tòa cao ốc đối diện, vẫn cứ cảm thấy có gì không đúng: “Yên lặng quá! Lẽ nào tòa cao ốc kia mở túi tiền rồi sao?”

Nếu như Bob và Carl đã bị bắt rồi, lúc này đối phương chắc hẳn đang thẩm vấn! Tại sao không có một căn phòng nào sáng đèn? Điều này quá kỳ lạ.

“Hai người một tiểu đội, chia nhau ra, khoảng cách 50 mét, chú ý ẩn nấp.” Âu Dương Tất Tùng hạ lệnh một lần nữa: “Không phải gấp gáp tiến công, chờ cơ hội.”

Phạch! Tiểu Yêu ẩn núp trên nóc nhà báo hiệu: “Đội trưởng, kẻ địch đã tiến vào rồi! Có cần đánh không?”

Thiết bị liên lạc vọng lên giọng nói của Diệp Vô Phong: “Đừng vội, cố gắng hết sức để diệt sạch chúng.”

“Vâng!” Tiểu Yêu ngắm ống ngắm súng bắn tỉa, lòng hơi bất mãn: “Tổng cộng mới có 20 người, không thể nào?”

Diệp Vô Phong nói: “Hồ Quý, đối phương có bao nhiêu người?”

Hồ Quý nói trong thiết bị liên lạc: “Chắc là có tổng cộng 27 người, kinh nghiệm chiến đấu của đối phương vô cùng phong phú, ẩn núp cũng rất tốt, cần phải tìm ra từng người một.”

Tiểu Yêu nói: “Ok! 27 người chứ gì? Yên tâm, đánh nhau rồi thì sẽ thò đầu ra thôi!”

Đường Trảm nói: “Tiểu Yêu, mọe nó đừng có lúc nào cũng huênh hoang như thế, tối nay nếu như không thể diệt sạch bọn họ, tôi trừ 5 triệu đô la Mỹ của cậu!”

“A?” Tiểu Yêu kêu thảm thiết, “Đội trưởng, anh ác quá rồi đấy? 5 triệu đó! Trời đất ơi, tôi phải đi làm năm lần nhiệm vụ mới kiếm được từng đó! Hu hu.”

Đường Trảm đắc chí nói: “Tôi nói được làm được.”

“Tôi là Tiểu Vũ, hiện tại đã phát hiện người thứ 13, người thứ 14 phe đối phương! Hẳn là vẫn còn ba người nữa, ẩn náu quá tốt, tạm thời chưa thể tìm ra.”

Diệp Vô Phong nói: “Tốt lắm, chú ý quan sát, không được nóng lòng nổ súng.”

Âu Dương Tất Tùng ẩn náu tốt mất, hơn nữa, anh ta luôn thu người trong một góc âm u, căn bản không hề động đậy, còn dùng thiết bị nhìn đêm để cẩn thận quan sát xung quanh.

Trong lòng bất chợt nổi lên báo động, Âu Dương Tất Tùng đột nhiên nói vào thiết bị liên lạc: “Chuẩn bị rút lui!”

“Sao cơ? Trung tá Âu Dương, như thế này mà đã rút?” Lâm Đức có quan hệ tốt nhất với Bob không khỏi nghi ngờ.

Âu Dương Tất Tùng đè nén cơn giận: “Cậu đang nghi ngờ mệnh lệnh của tôi? Lâm Đức, bắt buộc phải rút ngay! Muộn hơn nữa, sợ là chúng ta sẽ bị giết sạch!”

“Sao lại có thể! Chỉ dựa vào đám người Trung Quốc này?” Lâm Đức vẫn không phục.

Âu Dương Tất Tùng nói: “Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra đối phương ở đâu. Nhưng tôi tin chắc, đối phương nhất định đang ẩn náu trong những tòa kiến trúc này! Lâm Đức, chấp hành mệnh lệnh, lập tức rút lui!”

“Vâng.” Mặc dù Lâm Đức không bằng lòng, nhưng gã ta là bộ đội phụ trách chặn hậu, nếu như bây giờ phải rút lui, gã ta sẽ trở thành đội đi đầu, bắt buộc phải đứng lên trước phụ trách an toàn rút lui.

“Ý? Đội trưởng, bọn họ chuẩn bị rút đi rồi?” Tiểu Yêu lập tức nhận ra điều khác thường trong hướng đi của đối phương: “Tiễn chúng nó về trời đi!”

Mà bảy người bên Hồ Quý, lấy Hồ Quý làm đầu, mai phục trên đường lui của hội Âu Dương Tất Tùng, hiện tại bọn họ đã không nhìn thấy bảy người của Âu Dương Tất Tùng nữa rồi, nhưng nghe thấy Tiểu Yêu nói phe Âu Dương Tất Tùng chuẩn bị rút lui, Hồ Quý bèn tỉnh táo tinh thần: “Các anh em, cầm vũ khí của anh em lên, thời khắc báo thù cho anh em đã đến rồi!”

“Vâng, sĩ quan!” Tất cả mọi người đều cầm chặt vũ khí trong tay, đợi chờ thời cơ chiến đấu.

Tiểu Yêu gào lên trong thiết bị liên lạc: “Ông lớn, tôi bắn đây!”

Bằng! Súng bắn tỉa vang một tiếng, bên phía Âu Dương Tất Tùng, lập tức có một người trúng đạn ngã xuống, không thể bò dậy được nữa!

“Rút! Rút mau!” Âu Dương Tất Tùng chỉ cảm thấy một mối nguy cơ khổng lồ găm thẳng vào đầu, tình thế vô cùng nguy cấp!

Lâm Đức nói to: “Không rút theo đường cũ! Cẩn thận mai phục!”

Tiểu Yêu cắn một que kẹo m.út, nhếch mép, nhìn Lâm Đức không chớp mắt: “** má, thằng này cũng khá đấy. Ông đây dẫn mày ra.”

“Bằng!” Tiểu Yêu bắn lên bức tường bên cạnh Lâm Đức!

Lâm Đức chợt co rụt người lại, lăn vào góc tối bên cạnh nhanh như chớp.

Bằng! Bằng bằng! Đạn của Tiểu Yêu đuổi sát theo Lâm Đức!

“Đờ mờ!” Tiểu Yêu tức giận, tố chất quân sự của gã Lâm Đức này quả thật không phải dạng vừa, thế mà lại tránh được ba viên đạn của Tiểu Yêu một cách hoàn hảo!

Bằng! Tiểu Yêu vừa quay họng súng, lập tức bắn trúng một đội viên hải quân lục chiến khác.

“Đồ khốn này!” Âu Dương Tất Tùng giận dữ, “Tay bắn tỉa bên ta đâu? Chết hết rồi à?”

Bằng! Để đáp ứng, tay súng bắn tỉa bên Âu Dương Tất Tùng cũng đã cất lời!

“**!” Tiểu Yêu rụt cổ, ngã lăn trên đất, lặng yên bất động.

“Tiểu Yêu, sao thế? Bay màu rồi à?” Tiếng của Đường Trảm vọng lên, họng súng tiểu liên của anh ta đang ngắm chuẩn một tiểu đội hai người phe Âu Dương Tất Tùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi