NGHỊCH TẬP Ở RỂ

Hai người Diệp Vô Phong và Tiết Phi đã bị cảnh sát đưa đi, Lâm Thư Âm có chút lo lắng, cô đang bận liên hệ với những người xung quanh để nhờ vả. Lúc nộp tiền bảo lãnh cho Diệp Vô Phong, Bạch Nhạn Phi từ tỉnh thành cũng đã đến.

“Thư Âm, tớ đến thành phố Tam Giang rồi. Hiện tại tớ đang ở phòng làm việc của cậu tại khách sạn Hoàng Triều. Sao cậu lại không có ở đây? Tớ nghe trợ lý của cậu nói rồi, khách sạn đã xảy ra chuyện lớn gì à?”

Lâm Thư Âm vừa mừng vừa sợ: “Bà cô của tôi ơi, cậu cuối cùng cũng đến rồi. Khách sạn của tụi tớ thật sự là xảy ra chuyện rồi. Cậu đợi tớ một chút, tớ lập tức quay trở về.”

Lâm Thư Âm vội vã lên xe quay trở về khách sạn Hoàng Triều, ngay giữa văn phòng, có một người đẹp, thân hình nóng bỏng đang sốt ruột chờ đợi Lâm Thư Âm. Cô ấy cao khoảng một mét bảy mươi, mặc một bộ đồng phục trang trọng phối với một chiếc váy bó sát màu đen được thiết kế riêng ôm sát lấy cơ thể đầy đặn và tinh tế của cô. Có thể nói thân thể của cô ấy rất đẹp, cái eo nhỏ nhắn uyển chuyển có thể nắm chặt bằng một tay, cái mông nở nang làm cho bộ trang phục muốn nứt ra.

Bạch Nhạn Phi nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của Lâm Thư Âm, an ủi nói: “Thư Âm, không cần lo lắng, không phải tớ đã đến rồi sao.”

Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi ôm chầm lấy nhau một lúc, sau đó đem những chuyện đã xảy ra ở khách sạn Hoàng Triều, kể lại một cách ngắn gọn cho Bạch Nhạn Phi nghe: “Nhạn Phi, Diệp Vô Phong bọn họ đều bị cảnh sát bắt đi rồi. Cậu nhanh chóng nghĩ cách đi. Nếu như bị xử phạt, vậy thì phiền phức to rồi.”

Sắc mặt Bạch Nhạn Phi trở nên nghiêm trọng gật gật đầu nói: “Chuyện này, tớ nhất định sẽ giải quyết đến cùng. Mạc Đông Lôi ức hiếp người ta quá đáng. Lát nữa tớ sẽ tìm anh ta tính sổ. Bây giờ chúng ta đi đến cục cảnh sát đưa bốn người bọn họ ra ngoài.”

Bạch Nhạn Phi và Lâm Thư Âm không ngừng tiến bộ, ngay lập tức đã đến trước cục cảnh sát. Bạch Nhạn Phi không đi đến đội hình sự, cô ấy biết Bạch Tinh Đồng là người chí công vô tư, rất khó để nói chuyện. Cô ấy tìm thẳng đến cục trưởng Thạch – người đứng đầu của cục cảnh sát thành phố Tam Giang.

“Cục trưởng Thạch, tôi là Nhạn Phi.”

Cục trưởng Thạch nhìn thấy người trước mặt chính là Bạch Nhạn Phi, liền ngạc nhiên mà đứng dậy: “Cháu gái lớn của chú, ngọn gió nào đã thổi cháu đến thành phố Tam Giang này vậy? Chẳng lẽ cháu đến là vì lo lắng vấn đề an toàn của buổi triển lãm châu báu vào lễ Quốc Khánh sao? Nhưng mà vẫn còn khá lâu mới đến thời gian diễn ra buổi triển lãm châu báu mà?”

Bạch Nhạn Phi nói: “Cục Trưởng Thạch, không phải vì chuyện đó. Hôm nay cháu đến tìm chú là vì một chuyện khác. Sự việc là như thế này…”

Bạch Nhạn Phi kể lại cho cục trưởng Thạch nghe những chuyện đã xảy ra ở khách sạn Hoàng Triều “Cục trưởng Thạch, bảo vệ của khách sạn Hoàng Triều đều là bảo vệ của công ty bảo an Long Kiếm bọn cháu. Đoạn video giám sát tại hiện trường cũng đã chứng minh là Mạc Đông Lôi ức hiếp người ta quá đáng, mang theo rất nhiều người đến đập phá khách sạn của bọn cháu. Lúc này mới dẫn đến trường hợp mất kiểm soát. Hiện tại cháu muốn bảo lãnh cho các thành viên đội bảo vệ của chúng cháu.”

Vẻ mặt cục trưởng Thạch lộ ra vẻ khó xử: “Nhạn Phi, sự việc này đã gây ra ồn ào quá lớn rồi. Thị ủy và thị chính phủ, lãnh đạo của hai nơi này đều đã gọi điện thoại đến để hỏi về chuyện này. Hiện tại chú còn chưa hoàn toàn nắm rõ về sự việc, căn bản là không dám tùy ý thả người. Ngoài ra, vụ án này do Bạch Tinh Đồng phụ trách. Bà cô đó trước giờ đều không nói tình cảm, dù cho chú ra mặt cũng sợ rằng cô ta một chút thể diện cũng không cho chú.”

Bạch Nhạn Phi nói: “Cục trưởng Thạch, chú hãy cứ nghĩ cách giúp cháu đi.”

Lúc này cục trưởng Thạch đang rơi vào tình huống khó xử, điện thoại trên bàn bỗng vang lên, ông ta nhìn thoáng qua tên được hiển thị trên điện thoại, nhanh chóng chạy tới cầm lấy micro lên, cơ thể cũng trở nên thẳng tắm, nghe điện thoại: “Giám đốc Hàn, ý của cậu là gì?”

“Thả người? Được rồi, tôi hiểu rồi, không có vấn đề gì hết, tôi lập tức chấp hành mệnh lệnh.”

Kết thúc cuộc gọi, cục trưởng Thạch cười haha nói: “Nhạn Phi, cháu thực sự là có bản lĩnh, tìm được giám đốc Hàn trực tiếp ra mặt giúp cháu. Đi, chúng ta đến phòng thẩm vấn.”

Bạch Nhạn Phi cũng có chút khó hiểu, nghe giọng điệu của cục trưởng thì cuộc điện thoại vừa nãy hình như là của Giám đốc Hàn, người phụ trách Công an tỉnh đồng thời cũng cấp trên của ông ta.

Giám đốc Hàn quả nhiên cũng quan tâm đến vụ án này? Hơn nữa còn ra lệnh cho cục trưởng thả người trước? Lẽ nào là bố mình đích thân ra mặt liên hệ nhờ vả sao?

Bạch Nhạn Phi trong lòng tràn ngập nghi vấn, cùng Lâm Thư Âm đi theo cục trưởng Thạch đến phòng thẩm vấn.

Đúng lúc bắt gặp Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong đang đối đầu với nhau, Diệp Vô Phong bị dội một cốc nước lạnh, từ từ tỉnh lại, nở một nụ cười gượng gạo: “Đội trưởng Bạch, cô đúng thật là vẫn dám ra tay. Được lắm, cú đấm này của cô suýt chút nữa đánh chết tôi rồi. Tôi sẽ ghi nhớ.”

Bạch Tinh Đồng tức giận nói: “Anh tốt nhất là nhớ cho kỹ. Xem anh sau này còn dám thách thức tôi hay không?”

Cục trưởng Thạch và hai người kia vừa đi vào, hai vị bồi thẩm đoàn cũng nhanh chóng đứng lên: “Cục trưởng Thạch ông đến rồi?”

Cục trưởng Thạch nét mặt nghiêm nghị gật đầu, nói với hai người bọn họ: “Mở còng tay của anh ta ra, thả người ra trước.”

Nhìn thấy hai người bọn họ có chút do dự, sắc mặt cục trưởng Thạch trầm xuống: “Các cậu không nghe thấy sao?”

Hai sĩ quan cảnh sát này vừa định đi đến mở còng tay của Diệp Vô Phong ra, bị Bạch Tinh Đồng ngăn lại: “Cục trưởng Thạch, ông làm cái gì vậy?”

Nhìn thoáng qua thấy Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi đứng phía sau cục trưởng Thạch, Bạch Tinh Đồng lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rồi, Ông là muốn vì tình riêng mà làm rối loạn kỷ cương sao? Cục trưởng Thạch, tôi cần phải nhắc nhở ông, ông làm lãnh đạo cũng hơn mười năm rồi, vẫn luôn là tấm gương để tôi học tập. Vụ án hôm nay là do tôi phụ trách. Kết quả điều tra còn chưa có, ông lại muốn thả người. Điều này không phù hợp với quy tắc và trình tự chấp hành pháp luật. Tôi không đồng ý.”

Cục trưởng Thạch nói: “Đội trưởng Bạch, tôi làm việc tự tôi biết chừng mực. Các cô cứ thả người trước đi rồi lại nói tiếp.”

Bạch Tinh Đồng việc đáng làm thì phải làm, trừng mắt nói: “Không được. Tôi là đội trưởng đội hình sự. Tôi đang sử dụng quyền của tôi. Người này là nghi phạm phạm tội mà tôi bắt được. Các người không có sự cho phép của tôi, ai dám thả người, tôi liền bắt người đó.”

Hai sĩ quan cảnh sát của phòng thẩm tra có chút khựng lại, nhìn về cục trưởng, lại nhìn về Bạch Tinh Đồng, mặc dù cục trưởng Thạch là người đứng đầu của cục cảnh sát, nhưng mà bà cô họ Bạch này cũng là người có uy quyền. Đặc biệt là bối cảnh của cô ta thật sự rất lớn mạnh, đắc tội một trong hai vị này cũng đều không dễ sống.

Cục trưởng Thạch nhìn thấy thái độ của Bạch Tinh Đồng cứng rắn như vậy, cũng có chút tức giận: “Bạch Tinh Đồng, cô thật là vô tổ chức vô kỷ luật. Lẽ nào cô muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao?”

Bạch Tinh Đồng “hừ” nhẹ một tiếng nói: “Không dám. Tôi chỉ là hy vọng cục trưởng Thạch làm việc công mà thôi. Mệnh lệnh hiện giờ của ông, không phù hợp với quy tắc và quy định của tổ chức. Tôi lo rằng ông sử dụng lung tung quyền mà Đảng và Nhà Nước ban tặng, phạm phải sai lầm thì tuổi già khó mà giữ được.”

Bạch Nhạn Phi cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đội trưởng Bạch, những bảo vệ mà cô đang tạm giam đều là người của công ty bảo an Long Kiếm. Một cây bút không thể viết ra hai chữ “Bạch”, cô vẫn còn tích cực chống đối tôi sao?”

Bạch Tinh Đồng lạnh lùng cười: “Cô Bạch, tôi chỉ là xử án theo phép công mà thôi. Xin các cô đừng cản trở tôi đang xử lý vụ án. Nếu không, đừng trách tôi trở mặt không nể tình.”

Nhìn thấy Bạch Tinh Đồng thật sự không nể mặt, sắc mặt cục trưởng Thạch trầm xuống nói: “Đội trưởng Bạch, hiện tại tôi đang chấp hành mệnh lệnh của giám đốc Hàn. Nếu như cố tình ngăn cản, tôi chỉ có thể cách chức cô ngay tại đây.”

“Chấp hành mệnh lệnh của giám đốc Hàn?” Bạch Tinh Đồng có chút không hiểu, nhìn Bạch Nhạn Phi, trong lòng tự nhủ: “Nhà họ Bạch thủ đoạn thật là cao tay, ngay cả giám đốc Hàn mà cũng liên hệ được. Diệp Vô Phong, hôm nay xem như cậu may mắn. Chỉ có điều, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“Cục trưởng Thạch, nếu như thật sự là mệnh lệnh của giám đốc Hàn truyền xuống. Vậy thì tôi tuân theo vô điều kiện.” Bạch Tinh Đồng tức giận liếc nhìn Diệp Vô Phong một cái, vung tay đi ra ngoài.

Cục trưởng Thạch nhìn về phía hai người của phòng thẩm vấn xua tay nói: “Ba người kia các người cũng thả ra đi. Vụ án này, bây giờ sẽ do tôi tiếp nhận và đích thân phụ trách.”

Hai vị cảnh sát này chỉ mong sao bản thân không phải thẩm tra xử lý vụ án rắc rối này, nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi