NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1129:

 

Giao tiếp giữa đàn ông với nhau không thể thiếu mấy câu đùa cợt nhã, câu “ăn ngon không” của Mạc Tuân kia trực tiếp mở đầu, Lê Hương ngu ngơ thuận theo, đám đàn ông này đương nhiên càng nói càng lộ liễu.

 

Lúc đầu Lê Hương còn không biết câu kia của Mạc Tuân là có ý gì, bây giờ nghe những người này chế giễu, cái đầu nhỏ của cô lúc này “oanh” một tiếng nổ tung, anh, anh vậy mà?

 

Đúng là vô sỉ, hạ lưu?

 

Khuôn mặt tuyệt sắc của Lê Hương bởi vì xáu hổ mà đỏ bừng lên, giống như tôm luộc, cô ngước cặp mắt sáng đen láy hung hăng trừng mắt Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân nhìn cô giống như con mèo con xù lông, hận không thể vươn móng vuốt nhỏ cào anh một cái, tim của anh đập thình thịch.

 

Mạc Tuân chau lại mi tâm anh khí, buông cô ra: “Cút!”

 

Từ trong cổ họng bật ra câu chữ bạc tình, bảo cô cút.

 

Lê Hương nhanh chóng dùng cả tay chân từ trên thảm bò dậy, lúc này một bàn tay mập mạp không kịp chờ đợi thò qua đây, kéo cô qua: “Tiểu mỹ nhân, em ôm sai bắp đùi rồi, Mạc tổng đã có niềm vui mới, chính là vị tiểu thư Phi Phỉ này, cho nên Mạc tổng chân vừa quý vừa to, em cũng không có cơ hội, không bằng em lưu lại bồi bọn anh chơi một chút đi.”

 

“Đúng vậy tiểu mỹ nhân, em là tiếp viên đẩy mạnh tiêu thụ rượu đúng không? Như vậy đi, em bồi bọn anh uống rượu, mở bao nhiêu chai rượu đều tính lên bọn anh.”

 

Những người này cho rằng Lê Hương là tiếp viên đẩy mạnh tiêu thụ rượu, máy loại rượu này đắt đến mức làm người ta líu lưỡi, phần trăm trong đó cũng đúng để ăn lo một hồi lâu.

 

Ban đầu Lê Hương vừa ra sân những người này đã nhìn trúng Lê Hương, thế nhưng Lê Hương ngã ngay trên quần Mạc Tuân, cho nên vừa rồi bọn họ đều hơi thu liễm.

 

Hiện tại Mạc Tuân đẩy cô ra, trực tiếp bảo cô cút, rất rõ anh không muốn vui đùa, vậy những tên giám đốc này liền không thể chờ đợi, trực tiếp kéo Lê Hương lại.

 

Lê Hương muốn rút cổ tay mình về: “Tôi không phải bán rượu, các anh buông tay ra.”

 

“Tiểu mỹ nhân, bọn anh thả em ra cũng được, nhưng em phải bồi bọn anh uống rượu, rượu đêm nay em định là phải uống rồi.” Có tên giám đốc nói.

 

Lê Hương ngước mắt, nhìn về phía Mạc Tuân, Mạc Tuân cũng không nhìn cô, anh lười biếng dựa trên ghế sa lon màu đỏ sậm, Tống Phỉ Phỉ ngắt một quả nho căng mọng, lọt vỏ ra, sau đó đưa thịt quả nho đưa tới bên môi Mạc Tuân.

 

Một tay Mạc Tuân khoát lên vaiTống Phỉ Phi, nửa kéo Tống Phỉ Phỉ, còn mở miệng ăn quả nho Tống Phỉ Phỉ đút tới.

 

Đám giám đốc này dây dưa cô, muốn sàm sỡ cô, Mạc Tuân một chút hứng thú cũng không có, cũng không có ý ra tay giúp cô.

 

Trái tim Lê Hương lạnh xuống, cô nhìn máy tên giám đốc: “Các anh để tay xuống trước, đêm nay tôi uống cùng các anh!”

 

“Được, sảng khoái!” Một cái giám đốc mở ra một chai rượu nho, trực tiếp rót cho Lê Hương một chén.

 

Lê Hương nhìn một chút độ cồn của rượu nho, số ghi rất cao, cô là kiểu người đụng rượu sẽ say, nhưng cô cầm ly rượu lên, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.

 

“Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới tửu lượng của em tốt như vậy, nào, thêm một ly nữa.” Chén rượu Lê Hương chưa đặt xuống lại bị rót đầy.

 

Rất nhanh, một mình Lê Hương uống cạn một chai rượu nho, đám giám đốc không ngừng rót rượu cho cô, cô cảm giác mình hơi say, ngồi trên ghé sa lon.

 

Hiện tại khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy đỏ hồng, cặp mắt trong vắt kia nhiễm chút say, vô cùng mê ly, càng tôn lên thêm mấy phần quyến rũ của phụ nữ, hoạt sắc sinh hương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi