NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1131:

 

Mấy tên giám đốc nhất là Chu tổng đã có dự cảm không lành, ban nãy hắn ta đã làm gì, hắn cũng dám động vào người phụ nữ của Mạc Tuân?

 

Mấy năm này Mạc Tuân ở thương giới mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cứng rắn tàn nhẫn, gió tanh mưa máu, người đắc tội anh tuyệt đối không có kết quả tốt.

 

Lúc này Mạc Tuân ôm vòng eo mềm của Lê Hương, đôi mắt sâu thẳm nhàn nhạt quét mắt qua đám giám đốc: “Lê Hương, nói cho những người này, cô là người phụ nữ của ai, hửm? Nói cho bọn họ biết, cô sẽ không hầu hạ máy loại cẩu tạp chủng này.”

 

Lê Hương ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh, ngoan ngoãn nói: “Tôi là… người phụ nữ của Mạc Tuân, trừ anh ra, tôi không muốn hầu hạ ai cả!”

 

Toàn trường: “…

 

Bọn họ bị lắp đầy miệng thức ăn cho chó rồi sao? Chu tổng kia hai chân mềm nhũn, hắn run run nói: “Lục…

 

Mạc tổng, là tôi có mắt như mù, tôi không biết tiểu mỹ nhân này là người của anh, nếu như biết, cho dù lên trời mượn lá gan, tôi cũng không dám mơ tưởng nhúng chàm người phụ nữ của anh.”

 

Mạc Tuân nhẹ nhàng nhắc mí mắt anh tuần lên nhìn về phía Chu tổng, anh như có như không cong đôi môi mỏng, vành môi chứa đầy vẻ lạnh lùng: “Mày muốn tự mình động thủ, hay là tao ra tay?”

 

Mồ hôi lạnh trên trán Chu tổng đổ xuống liên tục, bây giờ Mạc Tuân bá đạo lại cương quyết, đây là quyết tâm muốn với tính sổ với hắn, ai bảo vừa rồi hắn tìm đường chết bỏ thuốc trong rượu Lê Hương.

 

“Mạc tổng, tôi… tôi tự động thủ, là lỗi của tôi, là tôi không tốt, mong anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho tôi một lần…”

 

Nói xong, Chu tổng liền cầm lên bình rượu đã được hạ thuốc, hắn cắn răng, trực tiếp đập bình rượu kia lên đỉnh đầu mình.

 

Xoảng một tiếng, bình rượu vỡ, rượu bên trong chảy từ đỉnh đầu hắn xuống, vô cùng chật vật.

 

Hơn nữa mảnh chai văng ra đã vô tình cắt qua làm tay hắn bị cứa, còn có hai hàng máu tươi chói mắt từ đỉnh đầu chậm rãi chảy xuống.

 

Chu tổng xuống tay độc ác với mình, bởi hắn biết nếu như: mình không động thủ, vậy Mạc Tuân hạ thủ sẽ càng ác hơn.

 

“Lục… Mạc tổng, tôi đã động thủ với mình…” Chu tổng cũng không buồn lau vết máu, hắn khiếp đảm mà nịnh nọt nhìn Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân quét mắt từ Chu tổng về phía máy tên giám đốc khác.

 

Là Chu tổng bỏ thuốc trong rượu Lê Hương, nhưng mắy tên giám đốc cũng lôi kéo Lê Hương rót rượu cho cô, trong mắt Mạc Tuân không chứa nổi một hạt cát, có thủ tất báo, nên giải quyết xong Chu tổng, anh còn định tìm đám giám đốc kia tính sổ.

 

Mấy gã giám đốc biến sắc, có Chu tổng phía trước, bọn họ lúc này thức thời cầm chén rượu của mình lên, chê cười nói: “Mạc tổng, không cần anh động thủ, tự chúng tôi uống, chúng tôi uống đây.”

 

Mấy gã giám đốc bắt đầu uống rượu.

 

Trên xảo khuôn mặt tuần tú Mạc Tuân cũng không để lộ ra cái gì, trong giọng nói trầm tháp từ tính chỉ tràn ra một chút ý cười: “Vậy các vị chậm rãi uống, đêm nay tôi mời khách, tất cả hóa đơn đều ghi dưới danh nghĩa tôi, đêm nay các vị nhất định phải uống yên lành, uống đến khi nào nôn mới thôi.”

 

Uống đến nôn…

 

Mấy tên giám đốc nhìn nhau, trong nháy mắt đều biến thành mặt nhăn mày nhó.

 

Chỉnh xong đám người này, Mạc Tuân vươn tay ôm ngang Lê Hương lên: “Chúng ta có thể đi.”

 

“Chờ một chút.” Lê Hương nhanh chóng ôm cổ Mạc Tuân, cô nháy mắt: “Có phải anh còn quên một người hay không, là tân sủng Tống Phi Phỉ của anh đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi