NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1147:

 

Lúc này dì Trương nhìn về phía Tiểu Bì Bì: “Tiểu thiếu gia, về sau chúng ta không thể đơn độc ra ngoài, cậu xem hôm nay tôi đến siêu thị mua chút đồ, giao tiểu thư nhỏ cho cậu, vậy mà khi trở về cậu và tiểu thư nhỏ đều không thấy đâu, cũng may không có xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sao có mặt mũi nhìn nữ vương đại nhân và công chúa điện hạ chứ?”

 

Tiểu Bì Bì hôm nay có chút không yên lòng, cậu đang suy nghĩ đến Mạc Thần Dịch gặp trong sân bay.

 

Cậu không đuổi kịp Mạc Thần Dịch, cũng không biết người đó đến cùng có phải là anh trai cậu không.

 

“Dì Trương, yên tâm đi, con sẽ không ném em gái đi đâu.”

 

Tiểu Bì Bì che đậy tất cả suy nghĩ trong lòng, ưỡn bộ ngực nho nhỏ, hùng hồn đây lý lẽ nói.

 

Dì Trương bị chọc cười.

 

Buổi tối Tiểu Bì Bì tắm xong rồi đi vào phòng Tiểu Tinh Tỉnh.

 

Mặc dù cảm thấy trước mặt chỉ số thông minh, trí lực của em gái rõ ràng không đủ dùng, nhưng cậu vẫn rất yêu em gái mình.

 

Đầy cửa phòng Tiểu Tinh Tinh ra, Tiểu Tinh Tinh vùi thành cục bông trên giường, cô bé kéo chăn bông lên để che đi khuôn mặt nhỏ của mình.

 

Tiểu Bì Bì thở dài một cái, cũng đã ba tuổi rồi, sao lại thích dùng chăn che mặt ngủ thế này? Cậu kéo chăn ra.

 

Vừa kéo Tiểu Bì Bì thấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh còn chưa ngủ, cô bé chu cái miệng hồng nhỏ, trên mặt toàn bộ đều là nước mắt, vô cùng thương cảm.

 

Tiểu Bì Bì cả kinh, cậu ngồi ở bên giường nhanh chóng lau nước mắt cho Tiểu Tinh Tinh: “Sao, làm sao vậy, sao em khóc, có phải có ai bắt nạt em hay không?”

 

Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy anh trai liền không kìm tiếng khóc nữa, cô bé nghẹn ngào ra tiếng: “Hu hu, anh trai, chúng ta vì sao không có bố?”

 

Bồ…

 

Tiểu Bì Bì nghe cái từ này cứng đờ người, cậu cũng không biết mà, cậu cũng chưa từng gặp bó.

 

Cậu cũng không dám hỏi mẹ, sợ mẹ buồn.

 

“Anh trai, Cầu Cầu còn có những người bạn nhỏ khác đều có bố, vì sao chúng ta không có… em cũng nhớ bố, em cũng muốn bố ôm em một cái.”

 

Tiểu Tinh Tinh vươn mềm mại tay nhỏ nắm Tiểu Bì Bì: “Anh trai, trong nhà của chúng ta vì sao không có bó, chúng ta rất hiểu chuyện, bó vì sao không đến thăm chúng ta? Bồ có phải… không thích chúng ta nữa không? Bồ không quan tâm chúng ta rồi…”

 

“Em gái…” Tiểu Bì Bì ôm Tiểu Tinh Tinh, cậu nhẹ giọng dỗ dành em gái: “Bố chắc chắn yêu thích chúng ta, bố cũng nhớ chúng ta, bố ở một nơi rất nhớ rất nhớ mong chúng ta, chỉ là công việc của bố và mẹ đều rất bận rộn, cho nên tạm thời tách ra đó.”

 

“Anh trai, vậy bố chúng ta bây giờ đang ở đâu, em thật sự rất nhớ bố, anh trai giúp em tìm bố có được hay không?”

 

Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to mong đợi nhìn Tiểu Bì Bì.

 

Tiểu Bì Bì có chút khó xử, cậu đi đâu tìm bố cho em gái đây chứ, cũng không thể để bố thành xác chết vùng dậy!? “Anh trai, chúng ta liền tìm bố về nha, anh thấy đó một mình mẹ nuôi chúng ta thật vất vả, nếu như chúng ta giúp mẹ tìm bố về, vậy càng có nhiều người yêu mẹ, giúp mẹ chia sẻ. Anh trai, anh nói xem đúng không?”

 

Tiểu Bì Bì vừa nghĩ quả thật có lý, mẹ còn trẻ và xinh đẹp như vậy, cũng không thể vì bố chịu cả đời sống cô độc.

 

Bằng không cậu giúp mẹ tìm một người bố nha?

 

“Em gái, em thích bố như thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi