NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1171:

 

Thượng Quan Húc nhìn cặp mắt trong vắt kia của Lê Hương, ánh mắt của cô thực sự xinh đẹp, bên trong lóe ra ánh sáng thông tuệ kiên định, nhiếp nhân tâm phách: “Được thôi, tôi đây mỏi mắt chờ mong.”

 

Hai người chuyên chú chơi cờ, rất nhanh, tâm phúc của Thượng Quan Húc vội vã chạy tới, thì thầm bên tai Thượng Quan Húc.

 

Bàn tay Thượng Quan Húc nắm cờ đột nhiên cứng lạ.

 

Thủ hạ tâm phúc lui xuống, Thượng Quan Húc ngắng đầu nhìn Lê Hương đối diện: “Lan Lâu công chúa, chúc mừng cô, cô thắng rồi.”

 

Lê Hương buông quân cờ xuống, cũng nhìn về phía Liễu Thượng Quan húc: “Nói đi.”

 

“Vừa rồi nhận được tin, hơn mười rương sính lễ của Thượng Quan Khải nghênh ngang đưa đến Vương gia, nhưng hậu viện Vương gia bốc cháy rồi, thì ra Vương Dung châm hỏa hoạn đốt khuê phòng của mình, cũng để lại một phong thư tuyệt bút rồi biến mắt.”

 

Lê Hương nhướng chân mày lá liễu tinh xảo: “Trên thư: viết cái gì?”

 

“Vương Dung trong thư tuyệt bút từng câu từng chữ đều mắng chửi Thượng Quan Khải, liệt kê đủ mọi chuyện phong lưu từ bao năm của Thượng Quan Khải ra, nói mình nguyện chết cũng không muốn gả cho người như thế. Lúc đầu mấy chuyện phong lưu của Thượng Quan Khải đều bị đè xuống, giờ thì hay rồi, Vương Dung vạch ra từ chuyện to tới chuyện nhỏ, đủ loại nợ cũ ra ánh sáng.

 

Kệ đoạn giai thoại này vô tình bị vạch trần, tất cả mọi người đều nghị luận hành vi của kẻ làm điện hạ Thượng Quan Khải này.”

 

Lê Hương cũng không có biểu tình bất ngờ gì, trước đây Tô Hi bảo cô lựa chọn Vương Dung, chính là tin tưởng Vương Dung có thể phát huy giá trị lớn nhất của chính mình.

 

Màn kịch mở màn này, hát rất vang dội.

 

Lê Hương cầm quân cờ đen lên, lúc này vài lọn tóc từ sau vành tai cô trắng như tuyết rủ xuống, càng tôn thêm mấy phần yêu kiều nữ tính: “Cửu Lăng vương, hôm nay tôi không đi, anh sai người chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, tôi muốn mang một người bạn ăn ở chỗ anh.”

 

“Bạn? Bạn nào?” Thượng Quan Húc tò mò hỏi.

 

Lê Hương không ngẳng đầu: “Cửu Lăng vương, đừng nóng vội, người bạn này rất nhanh sẽ tới.”

 

Lúc này một chuỗi tiếng bước chân vang lên, Tình Nhi mang theo một người tiền đến: “Công chúa điện hạ, người đã dẫn tới.”

 

Lê Hương ngẳắng đầu nhìn Thượng Quan Húc: “Cửu Lăng vương, vị bạn kia của tôi đã tới!”

 

Người sau lưng Tình Nhi kia đi lên trước: “Lan Lâu công chúa, Cửu Lăng vương, tôi tới rồi.”

 

Cặp mắt đen kia của Thượng Quan Húc kia hơi co rụt lại, bởi vì người tới không ai khác, chính là Vương Dung!

 

Vương Dung gây hỏa hoạn đốt cháy khuê phòng của mình, còn để lại lá thư tuyệt bút vạch trần tội ác của Thượng Quan Khải, hiện tại hành tung của cô đã thành ẳn số, sợ rằng nơi vương thất đã tìm cô đến điên rồi.

 

Trong lúc máu chốt này, Lê Hương dẫn Vương Dung tới Cửu Lăng vương phủ của anh ta.

 

Cho tới nay, Thượng Quan Húc đều duy trì vị trí trung lập, thứ anh ta có thực lực nhát chính là tranh thủ hoàng quyền và hợp tác với Lê Hương, nhưng anh ta cũng không có bằng lòng hợp tác.

 

Hiện tại Lê Hương công nhiên mang Vương Dung tới Cửu Lăng vương phủ của anh ta, sợ rằng nơi vương thất sẽ nhận được tin tức, anh ta có chối cũng không sạch được nữa rồi.

 

Thượng Quan Húc sắc bén nhìn Lê Hương, như cười như không nói: “Lan Lâu công chúa quả nhiên là không giống người thường, lúc cô ở đây tính kế Vương cung, còn đánh ngược tôi, Lan Lâu công chúa lẻ loi một mình đến Hoa Tây Châu này, lúc đầu không hề có ưu thế, nhưng cô dĩ nhiên lấy lực một người khuấy động toàn bộ thời cuộc, gọi mây hô mưa, quả nhiên là lợi hại!”

 

Lê Hương gợi lên môi đỏ mọng: “Cửu Lăng vương thực sự là khen lầm rồi, hiện tại Cửu Lăng vương đã không còn đường lùi, chỉ có thể lựa chọn hợp tác với tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi