NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1200:

 

Ở trước mặt Họa phi, Thượng Quan Mật Nhi vẫn là dáng vẻ cô con gái xinh đẹp, ả xấu hỏ lại mê luyến liếc mắt nhìn Mạc Tuân, sau đó ngoan ngoãn đi pha trà.

 

Hôm nay Mạc Tuân mặc một thân tây trang hợp thể màu đen, chất vải thượng đẳng được là nóng không có chút nếp nhăn nào, anh tuấn sang trọng, anh nâng tay nhấc chân đều tràn ngập ưu nhã, khí tràng nội liễm lại mạnh mẽ, hết sức phù hợp với vẻ nguy nga lộng lẫy của vương thất .

 

Mạc Tuân muốn ngồi dưới, nhưng ánh mắt anh rất tốt, anh đột nhiên phát hiện ở bàn trà nơi đó một đoạn váy lụa mỏng màu trắng, có người trốn dưới bàn trà!

 

Mạc Tuân nhướng đuôi mắt hẹp dài, mặt mày anh tuần tràn ra vài phần phong tình trêu đùa, anh im lặng dùng giày da chặn đoạn vải trắng lộ ra vào trong.

 

“Mạc tổng, ngồi ở đây đi!” Họa phi đề nghị nói.

 

“Không cân, tôi ngôi ở đây được rôi!” Mạc Tuân cât bước, ngồi trên ghế sa lon trước mặt bàn trà ám hồng.

 

Lê Hương vẫn trốn dưới bàn trà, cô không muốn bại lộ, nhưng Mạc Tuân lại ngồi qua đây, cô nâng đôi mắt trong suốt lên, trực tiếp đối diện gương mặt góc cạnh nam tính kia của Mạc Tuân.

 

Hiện tại Mạc Tuân cũng hạ mắt, đang nhìn cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương ngồi xổm bên chân anh, ngoan ngoãn mềm mại như một đứa trẻ, mà Mạc Tuân từ trên cao nhìn cô, vô cùng hứng thú, như thể là chủ nhân của cô, cố ý chơi đùa cô.

 

Đầu nhỏ của Lê Hương “oanh” một tiếng nổ tung, anh hẳn là đã sớm phát hiện cô, bây giờ là có ý ngồi vào nơi này.

 

Hiện tại cô co rúc trong không gian thu hẹp, có chút chật vật, mà hai cái chân dài to kia đang hống hách ở trước mặt cô đung đưa qua lại, hai người dựa vào rất gần, cô cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình đều đã cọ đến vạt quần tây sắc bén như lưỡi dao của anh.

 

Lê Hương muốn lui lại, nhưng không thể lui được nữa.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến Họa phi: “Mạc tổng, hôm nay mời cậu qua đây, là muốn nói với cậu một chút chuyện của cậu và Mật Nhi, Mạc tổng chắc cũng biết Mật Nhi rất thích cậu, vừa gặp đã yêu cậu rồi, rất muốn gả làm vợ Mạc tổng, không biết Mạc tổng là có ý gì, Mạc tổng thích Mật Nhi không?”

 

Thượng Quan Mật Nhi đang pha trà, nghe vậy ả thẹn thùng nhìn Họa phi, chu môi làm nũng: “Mẫu phi này…”

 

Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi lại ngoảnh khuôn mặt mong đợi nhìn về phía Mạc Tuân, cùng đợi đáp án của anh.

 

Lê Hương lộp bộp giật mình trong lòng, cô thật không ngờ Họa phi này thẳng thắn như vậy, không kịp chờ đợi muốn gả Thượng Quan Mật Nhi cho Mạc Tuân rồi.

 

Lê Hương ngẳắng khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nhìn Mạc Tuân.

 

Tất cả mọi người đều đang chờ đáp án của Mạc Tuân, ánh mắt Mạc Tuân rơi trên mặt Lê Hương, cô đang đợi đáp án của anh, thế cho nên khuôn mặt nhỏ của cô sát lại gần anh vài phần, đôi chân ưu nhã của anh không vắt chéo mà giãn ra, mà là mở rộng về phía trước, bây giờ tư thế của họ là, khuôn mặt cô tiến hạ bộ quần tây anh, hơi thở của cô đều phả lên quần anh.

 

Ánh mắt Mạc Tuân trầm xuống.

 

Sao anh không nói chuyện?

 

Không phải anh thật sự định cưới Thượng Quan Mật Nhi?

 

Lê Hương khẽ di chuyển, chợt đôi mắt sáng đột nhiên vô tình rơi trên quần tây của anh, chỉ thấy địa phương kia đường nét vô cùng rõ ràng, đã…

 

Trời ạ!

 

Anh nghĩ cái gì thế hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi