NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 127:

 

Lê Hương vô cùng bội phục Diệp Linh, Diệp Linh là người hóng chuyện thâm niên, chỉ một chút tình tiết thôi cũng có thể suy diễn ra một bộ phim máu chó 8 giờ.

 

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Lê Hương, người đàn ông cậu cứu lúc trước đâu, sao cậu không cứu Mạc Tuân chứ?”

 

Lê Hương: “Hay là để tớ đi hỏi bản thân mình của bảy năm trước nhé?”

 

Diệp Linh nhíu mày: “Lê Hương, tớ luôn cảm thấy Lê Nghiên Nghiên này che giấu bí mật nào đấy, từ mười năm trước, lúc cậu về quê, sao y thuật của Lê Nghiên Nghiên có thể tiến bộ vượt bậc, vọt lên thành thiếu nữ thiên tài, cô ta cứu Mạc Tuân bằng cách nào mà leo lên cái tàu vũ trụ Mạc thị này?”

 

Về chuyện thứ nhất, Lê Hương cảm thấy việc Lê Nghiên Nghiên tiến bộ vượt bậc cùng với việc mẹ cô mắt và ông nội hôn mê có liên quan tới nhau, đây là một bí ẩn.

 

Còn chuyện thứ hai, cô không biết Lê Nghiên Nghiên cứu Mạc Tuân thế nào, lúc nãy trên xe Mạc Tuân không nói, nhưng trực giác nhạy bén của phụ nữ cho cô biết, Mạc Tuân có ý bảo vệ cái ơn cứu mạng này, anh không muốn nhắc tới chứng tỏ chuyện xảy ra lúc đó rất quan trọng với anh, thậm chí khiến anh nhớ mãi không quên suốt mấy năm nay.

 

Đây cũng là điều khiến Lê Hương bận tâm nhất.

 

Trong mắt người phụ nữ nào cũng không thể chứa một hạt cát, không thể chia sẻ người đàn ông của mình cho người phụ nữ khác, Lê Hương cũng vậy.

 

Người đại diện Kim Hoa thuê một dì tới, dì ấy nhanh chóng nấu một bữa cơm ba món một canh đủ sắc đủ vị.

 

Lê Hương ăn tối xong thì tắm, cô cằm khăn lông lau mái tóc dài ẩm ướt, lúc cô nhìn xuống dưới lầu thì đột nhiên phát hiện chiếc siêu xe Rolls Royce của Mạc Tuân vẫn còn ở đấy.

 

Anh vẫn ở đấy.

 

Lê Hương rũ mi, sau đó kéo rèm lên.

 

Lúc này, Diệp Linh tắm xong đi ra: vậy anh tacho cậu bao nhiêu?”

 

Lê Hương sững lại: “Gì cơ?”

 

“Lê Hương ngốc của tớ ơi, theo suy nghĩ của đàn ông, anh ta cho phụ nữ bao nhiêu tiền chứng tỏ anh ta yêu cô ta bấy nhiêu, đừng bảo Mạc tổng không cho cậu một xu nào nhé?”

 

Lê Hương nhớ tới Mạc Tuân từng đưa mình một chiếc thẻ đen, tuy cô chưa từng dùng nhưng vẫn để trong ví.

 

“Anh ấy cho tớ một tấm thẻ.” Lê Hương đưa tấm thẻ đen cho Diệp Linh xem.

 

Diệp Linh lập tức hít một hơi, cô nhìn chữ “Lục” thiếp vàng trên thẻ: Hồng 104: Anh Vẫn Ở Đáy.

 

“Không hổ là Mạc tổng, loại thẻ đen thiếp vàng này là được đặt tư nhân, có thể điều động tài sản toàn cầu trên danh nghĩa Mạc Tuân, Lê Hương, tuy Mạc tổng cho Lê Nghiên Nghiên 120 triệu nhưng Mạc tổng lại giao cả kho vàng của đề chế Mạc thị khổng lồ vào tay cậu nha, cậu phát tài rồi!”

 

Lê Hương cũng không biết tắm thẻ đen này lợi hại như vậy, anh cho Lê Nghiên Nghiên 120 triệu, nhưng cho cô cả một kho vàng.

 

Trong lòng Lê Hương có chút ngọt ngào.

 

“Lê Hương, ngày mai chúng mình đi dạo phố đi, có thẻ Mạc tổng trong tay thì thiên hạ này tùy cậu hết.”

 

Quẹt thẻ của Mạc Tuân?

 

Lê Hương muốn từ chối.

 

Diệp Linh lại giữ cô lại: “Lê Hương, Mạc tổng có nhiều tiền, không phải xót, với lại Lê Nghiên Nghiên người ta tiêu của anh ta 120 triệu, cậu là Mạc phu nhân lại không dùng thẻ của Mạc tổng thì còn thế nào? Nghe tớ, không sai đâu.”

 

Lê Hương: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi