NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1284:

 

Lê Hương một mực nghĩ đên trận pháp quỷ dị trong từ đường ở vương thắt, cô lại rơi xuống như thế nào.

 

Bộ lạc này có hơi nguyên thủy, nằm ở hạ du con sông, nhóm cư dân cũng rất thuần phác nhiệt tình, không có nguy hiểm.

 

Người của cô còn có người của Mạc Tuân hẳn rất nhanh sẽ tìm đến đây, nhưng cơn mưa hôm qua đã chặn mắt đường đi, có thể phải mắt mấy ngày sửa đường.

 

Lần đột nhập từ đường này, cô ngay cả Hiên Viên Kiếm cũng chưa thấy được, nhưng Lê Hương sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện này sẽ không đơn giản như thế, xem ra cô phải một lần nữa tìm cơ hội đột nhập vào từ đường rồi.

 

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng một bác gái: “Bé Hạ, con đâu rồi?”

 

Có người tới.

 

Lê Hương đi ra ngoài, bác Thẳm và con gái Thẳm Lê đến tặng một chút thịt.

 

“Bé Hạ, cho con này, con cách thủy chút thịt này bồi bổ thân thể cho anh con đi, như vậy vết thương trên người anh con mới mau khỏi.” Bác Thẳm đưa một giỏ thức ăn.

 

Lê Hương nhìn thịt bên trong giỏ thức ăn: “Bác Thẩm, bác quá khách sáo rồi, máy cái này con không nhận đâu ạt”

 

“Chị Lê, chị cứ nhận đi!” Thẩm Lê thẹn thủng liếc mắt tìm kiếm trong nhà gỗ: “Chị Lê, anh chị đâu?”

 

Lê Hương nhát thời hiểu, bác Thẩm nhiệt tình như vậy, sợ là con gái bác ta coi trọng Mạc Tuân.

 

Lê Hương nhìn về phía Thẩm Lê, Thẩm Lê dịu dàng yểu điệu, khuôn mặt cũng xinh đẹp, lúc cô ta nhắc tới Mạc Tuân, trong mắt toát ra sâu đậm mến mộ.

 

Lê Hương đột nhiên cảm thấy Thẩm Lê trước mắt này làm cô thấy rất quen.

 

Dường như… cô có quen Thẩm Lê này.

 

Nhưng gương mặt của Thẩm Lê lại rất xa lạ.

 

Loại cảm giác này là lạ.

 

Lê Hương như có điều suy nghĩ, đôi mắt trong vắt trong lóe lên một tia sắc bén.

 

“Lê Hương, sao cô chưa làm cơm?” Lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, Mạc Tuân đi ra.

 

Mạc Tuân đi ra, nhàn nhạt quét mắt sang bác Thẩm và Thẩm Lê, cũng không dừng lại, rất nhanh thì thấy được Lê Hương: “Cô ngây ra ở đây làm cái gì?”

 

Bác Thẩm tươi cười, bà ta nhìn Mạc Tuân: “Anh bé Hạ, không biết nhà cậu ở đâu, máy tuổi rồi, có vợ chưa?”

 

Lê Hương sợ ngây người, bác Thẩm này thực sự vừa nóng ruột vừa thẳng thắn, hỏi thẳng Mạc Tuân đã có vợ hay chưa.

 

Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân chẳng chút gợn sóng, anh ngoái đầu nhàn nhạt nhìn bác Thẩm, sau đó đôi môi mỏng phát động: “Tôi có vợ hay chưa liên quan gì đến bà?”

 

*“..” Lê Hương kinh ngạc nhìn Mạc Tuân, đây thật là một người dám hỏi, một người dám đối.

 

Bác Thẩm ngượng ngùng cười: “Anh bé Hạ à, là như vậy, con gái của bác A Lê tháy dáng vẻ cậu phi phàm, vừa gặp đã yêu cậu rồi, nều cậu chưa có vợ vậy con gái bác…”

 

Không đợi bác Thẩm nói xong, đôi mắt u nhiên Mạc Tuân liền rơi vào Thẩm Lê đang thẹn thùng, anh bạc tình nói: “Tôi không có hứng thú với cô, tôi đã có người trong lòng.”

 

Biểu tình Thẳm Lê thẹn thùng nhanh chóng bị kiềm hãm, dù sao cũng là thiếu nữ, bị Mạc Tuân vô tình thẳng thắn cự tuyệt như thế, khuôn mặt xinh đẹp kia trắng nhọt, nước mắt khuất nhục đảo quanh trong hốc mắt .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi