NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1287:

 

Khí tràng trên người Mạc Tuân, thấm nhuần địa vị kẻ đứng đầu đã nhiều năm, không phải là thứ này mà đám con trai này có thể chống đỡ.

 

Mạc Tuân đi về phía trước, đi tới trước mặt Lê Hương.

 

Trên tóc, trên mặt anh đều là nước, tóc mái ướt nhẹp dán tại trên trán, như thể cậu ấm nhà già, phá lệ trẻ trung tuần tú.

 

Đôi mắt sâu thẳm ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa của cô, anh cười khẽ: “Huýt sáo gì đấy?”

 

Anh vừa đến liền hấp dẫn tát cả ánh mắt đổ dồn qua đây.

 

Lê Hương cảm giác mình trúng vô số phi tiêu, ánh mắt ghen ty của đám con gái vun vút bắn tới.

 

Lê Hương mỉm cười, đôi môi nhỏ khẽ chu lên, huýt sáo về phía anh.

 

Mạc Tuân nhếch môi mỏng, ngay cả trong mí mắt anh tuần cũng dính vào vài phần ý cười vui thích: “Phụ nữ huýt Sáo với đàn ông, đó là muốn câu dẫn họ, cô muồn câu dẫn tôi?”

 

Câu dẫn?

 

Lê Hương nhướng chân mày lá liễu: “Phụ nữ thấy cậu ấm cực phẩm cũng sẽ huýt sáo thôi.

 

Cậu ấm cực phẩm?

 

Mạc Tuân liếc cô một cái: “Ý gì?”

 

Cũng biết anh không hiểu, Lê Hương rất có kiên nhẫn phun ra một chữ: “Vịt(“).”

 

() Vịt là tiếng lóng dùng để chỉ trai bao.

 

Mạc Tuân vươn ngón tay thon dài, vớt đôi chân nhỏ của cô lên, giữ trong lòng bàn tay: “Nếu tôi là vịt, vậy cô vĩnh viễn không thoát khỏi nồi giường tôi.”

 

“…” Được rôi, cô bị anh xem thường!

 

Bị anh chiếu ngược một quân, anh nhanh chóng nắm giữ sân nhà.

 

Thật đúng là cao thủ ve vãn, Lê Hương không biết còn cái gì anh không biết không.

 

Bàn chân trắng như tuyết bị anh giữ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay anh quả quyết vuốt phẳng lên.

 

Lê Hương tránh: “Anh làm gì đấy, buông ra!”

 

Mạc Tuân nhẹ nhàng nắm bàn chân cô, dùng áo sơ mi của mình giúp cô lau chùi bọt nước phía trên: “Nước lạnh, cấm nghịch nước, để hai chân lên bờ.”

 

Anh dùng áo giúp cô lau chân, vẻ mặt chuyên chú.

 

Hàng mi Lê Hương run ry.

 

Anh đối với phụ nữ vẫn dịu dàng ga lăng săn sóc như thé, có thể nói người tình hoàn mỹ.

 

Lê Hương dùng sức rút chân mình về: “Tôi sao phải nghe lời anh, đi ra… ưml”

 

Hai bàn tay Mạc Tuân chống trên tảng đá bên người cô, giam cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình, ngửa đầu hôn lên môi cô.

 

Lê Hương cứng đờ.

 

Anh nghiền ép trên môi mềm, nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của cô ra.

 

Anh hôn vừa dịu dàng dùng sức, không cướp đoạt như mưa rền gió dữ, hét sức ôn hòa êm ái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi