NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1289:

 

Cô ta siết nắm tay, ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay.

 

Lê Hương trở về thì sơ chế cá, sau đó hằm một nồi canh cá ngon, phía trên rắc một ít hành thái, thơm nức mũi.

 

Sau khi ăn cơm tối, cái bụng nhỏ của Lê Hương đã tròn vo rồi.

 

“Mạc tổng, tôi làm cơm rồi nên anh rửa chén đi.” Lê Hương to gan phân phó Mạc Tuân rửa chén.

 

Mạc Tuân nhìn cô một cái, hơi không vui, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dọn bát đi rửa.

 

Lê Hương có chút đắc ý, chợt cô thấy được bóng người lén lút ở bên ngoài, là Thẳm Lê.

 

Thẩm Lê tới.

 

Nếu như nói ngay từ đầu Lê Hương chẳng qua chỉ cảm thấy Thẩm Lê này có chút quen thuộc thôi, thì vừa rồi ở bờ sông, lúc ánh mắt ác độc lại đố kị của chăm chú Thẩm Lê rơi trên người cô, cô liền khẳng định Thẩm Lê này nhất định là người cô quen biết.

 

Vấn đề là, Thảm Lê này rốt cuộc là ai?

 

Lê Hương đứng dậy, đi ra ngoài, hai tay chắp ra sau, thích ý ung dung như là tản bộ sau khi ăn xong, đôi mắt trong vắt nhìn Thẳm Lê: “Em Thẩm, em ở đây chỗ chị lén lén lút lút làm gì đấy, chẳng lẽ là… nhìn anh của chị?”

 

Thẩm Lê hừ một tiếng, không nói chuyện.

 

Lê Hương tiến lên, nhỏ giọng nói bên tai Thẳm Lê: “Em nhìn anh chị làm cái gì, anh chị không có tiền không có địa vị, không cho em được cuộc sống tốt, dĩ nhiên, anh chị đẹp trai, vóc người lại quyến rũ, chắc chắn là một người bạn tình cực phẩm, có thể cho em cuộc sóng về đêm thích ý, lẽ nào em Thẳm nhắm về cái này sao?”

 

Những lời này rất ái muội, tính ám chỉ mười phần, mặt Thẩm Lê liền đỏ lên.

 

“Em Thẩm, em đỏ mặt cái gì, đầu bên trong đầu em chứa suy nghĩ đen tối nào đấy?” Lê Hương cười híp mắt hỏi.

 

Thẩm Lê muốn nói chuyện, nhưng lúc này con mắt nhìn qua, thấy được một dáng người cao ráo, Mạc Tuân tới, Thảm Lê lộ ra vẻ mặt mềm mại thẹn thùng: “Chị Lê, chị đang nói gì thế, em nghe không hiểu.” Thẩm Lê đột nhiên phun ra lời trà xanh, Lê Hương câu môi, cô đã đại khái đoán được bộ mặt thật của Thẩm Lê rồi.

 

Lúc này Lê Hương ngước mắt, cũng nhìn thấy Mạc Tuân, Mạc Tuân đi ra.

 

Anh… sẽ không nghe được những gì cô vừa nói đâu ha…

 

Lê Hương có chút chột dạ.

 

“Anh Lê…” Thẩm Lê ngọt ngào cười nói: “Anh tới đúng lúc lắm, vừa rồi chị Lê nói rất nhiều lời kỳ quái, em nghe không hiểu, chị Lê nói anh không tiền không thế, không cho em được cuộc sống tốt. Nhưng anh đẹp trai, vóc người lại mê người, có thể cho em thỏa mãn cuộc sống về đêm, anh Hạ, anh nói chị Lê là có ý gì vậy ạ?”

 

Thẩm Lê nháy đôi mắt to dí dỏm nhìn Mạc Tuân, ngây thơ lại vô tri, Lê Hương cảm giác mình lại trở thành cô gái đã quá sỏi đời.

 

Lê Hương: “…”

 

Mạc Tuân mắp máy môi mỏng, sau đó đôi mắt sâu thẳm rơi vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương: “Lời này là cô nói với cô ta?”

 

Lê Hương nhìn Thẳm Lê liếc mắt: Thứ mách lẻo!

 

“Là tôi nói, làm sao, lẽ nào tôi nói không đúng sao, hửm?”

 

Lê Hương dứt khoát mặt dày, nhướng chân mày lá khiêu khích nhìn Mạc Tuân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi