NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 139:

 

“Tới ngay.”

 

Sau đó Lê Hương với tay tắt cuộc gọi.

 

Mới nói được vài câu, hai đầu lông mày của Mạc Tuân không khỏi u ám, lập tức nhắn tin cho Có Dạ Gần: “Diệp Linh có ý gì vậy?”

 

Cố Dạ Cẩn: “À, quên không nói cho cậu, dựa theo tính cách của Diệp Linh, tuy cậu bỏ ra mấy trăm vạn để mua quà thì khẳng định sẽ cho cậu nhìn một chút, nhưng chỉ được nhìn vài cái thôi, không được nhiều hơn.”

 

lam 10Ìnn: Cố Dạ Cẩm hả dạ nhắn: “Đúng là cậu mới được nhìn thoáng qua thôi Mạc Tuân liền vứt luôn điện thoại xuống giường. Anh biết Lê Hương vẫn còn đang tức giận chuyện 120 triệu kia, nhưng Lê Nghiên Nghiên đã từng có ơn cứu anh, trong lòng vẫn còn một chỗ mềm mại dành cho cô bé gọi một tiếng anh trai kia, cho nên anh mới không thể giải thích rõ cho Lê Hương được.

 

Vả lại mặc kệ anh có nói như thế nào, thì cô cũng đều tức giận.

 

Năm đó khi anh trở về tìm lại cô bé kia, lúc nhìn thấy Lê Nghiên Nghiên cầm miếng ngọc bội trong tay, anh đã cảm thấy vô cùng thất vọng và chán ghét.

 

Lê Nghiên Nghiên ăn mặc tinh tế, trên người còn xịt thêm nước hoa, mặc dù ngoài miệng giả bộ ngọt ngào ôn nhu, nhưng đôi mắt hư vinh kia đã bán đứng cô ta.

 

Lê Nghiên Nghiên hoàn toàn không phải cô bé mà anh muốn gặp.

 

Có đôi khi Mạc Tuân cảm thấy đêm đó chỉ là một giấc mộng, mà cô bé lương thiện dũng cảm truyền động lực sống cho anh chẳng qua cũng chỉ là một hồi ảo giác.

 

Cô bé mà anh tưởng tượng không hề giống với Lê Nghiên Nghiên.

 

Cô bé mà anh muốn… chính là kiểu như Lê Hương.

 

Cô bé kia hẳn là nên có đôi mắt trong sáng thiên chân như Lê Hương, có dung nhan thanh tú thiện cảm, còn có mùi hương thiếu nữ trong trẻo của cô bé giống với mùi trên người Lê Hương…

 

Cô bé kia cũng nên là một người thông minh nhanh nhạt như Lê Hương, cũng có tính cách kiêu ngạo quật cường giống như cô vậy.

 

Trước khi gặp được Lê Hương, Mạc Tuân chưa từng nghĩ tới cô bé đó sẽ có bộ dạng như thế nào.

 

Sau khi gặp được Lê Hương, Mạc Tuân liền cảm thấy cô đã đáp ứng tất cả tưởng tượng của anh.

 

Cô bé kia nên có bộ dáng như cô.

 

Mạc Tuân kê đầu lên chiếc gối của Lê Hương, trên đó còn lưu lại mùi hương cơ thể của cô, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi thơm trên người cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc như đã từng tìm kiếm rất lâu, khiến anh không khỏi mê muội.

 

Mạc Tuân giơ tay che đi đôi mắt đã hẳn đỏ, bên trong cỗ họng nóng rát như lăn qua than lửa, trong đầu đều là hình ảnh cô vừa mới tắm xong mặc chiếc váy ngủ tơ tằm.

 

Trên người anh còn đang đeo chiếc thắt lưng mà cô tặng, nghĩ đến cảnh tượng bàn tay thiếu nữ mềm mại kia nắm lấy nó… Mạc Tuân lập tức đứng dậy, đi vào nhà tắm xả nước lạnh.

 

Mạc Tuân tắm xong liền nhắn Wechat cho Lê Hương: “Nhớ em, nhớ tới mức cả người đều thấy đau.

 

Anh đang phát điên cái gì vậy?

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hương nóng bừng lên.

 

Lúc này Mạc Tuân lại nhắn tới: “Thì ra phụ nữ có thể tra tấn người khác như vậy, anh sắp bị tra tấn tới phát điên rồi.”

 

Trong lòng Lê Hương liền mềm nhũn.

 

Mạc Tuân lại tiếp tục gửi tin nhắn tới: “Lê Hương, anh sai rồi, đều là lỗi của anh, anh tới đón em về nhà được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi